Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần) - Chương 9: Cục cưng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)


Chương 9: Cục cưng


Editor – Tử Dương

Trước khi trận đấu bắt đầu, mấy nam sinh ban bốn âm thầm thương lượng: “Chúng ta nhất định phải cố gắng, coi như đền đáp tấm lòng của Dụ Sân.” Còn nhớ năm ngoái Đinh Tử Nghiên ngại xa nên không chịu tới đây đưa nước cho bọn họ.

Các nam sinh đồng loạt gật đầu, tự an ủi bản thân.

Không mong thắng nhưng chí ít không được để vượt điểm quá sớm.

Tưởng tượng thì hay lắm nhưng mới vào sân chưa đến hai phút mà gương mặt của các đội viên ban bốn đã tái mét.

Sức bật của Bách Chính quá tốt, trận đầu bọn họ còn chơi cho vui nhưng sang trận này lại cực kỳ dã man, ban bốn cuống quít tiếp bóng, kết quả một tuyển thủ vô danh bị đánh trúng ngực, lực mạnh đến nỗi suýt phún máu.

Sắc mặt nam sinh trắng bệch.

Tuyển thủ ban bốn vội hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Nam sinh xoa xoa ngực, thầy bắt trận cũng chạy tới quan tâm: “Trò có sao không.”

Nam sinh xua tay: “Không có gì, ôi…” Nói trắng ra là do cách tiếp bóng sai lầm của cậu, không thể trách đối thủ, cậu dặn các bạn học khác: “Mỗi lần ban mười lăm phát bóng nhớ cẩn thận, đánh đau chết đi được.”

Nam sinh nói xong liền đứng lên chơi tiếp.

Mặc dù Dụ Sân không am hiểu về bóng chuyền nhưng cô biết không nên phát bóng mạnh như vậy. Cô lo lắng nhìn mấy người bạn chung lớp, thầm nghĩ nếu hôm nay Đinh Tử Nghiên chịu tới thì Bách Chính đã không đối xử với bọn họ như thế.

Người thông minh nhìn là biết Bách Chính ban mười lăm đang đơn phương nghiền ép ban bốn.

Mấy người đứng cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng may lớp mình không đụng trúng ban mười lăm, Bách Chính khủng khiếp quá.”

Bách Chính mà phát bóng thì chỉ có nước chết, ban bốn phải chật vật lắm mới tiếp được bóng. Đến thi trận đấu kết thúc, lòng bàn tay của Dụ Sân đã lạnh toát.

Cổ động viên hai lớp vỗ tay ào ạt, truyền thống của trường từ xưa đến nay vốn đã vậy, thi đấu là chuyện thứ yếu, quan trọng là tình đoàn kết.

Xem xong trận đấu cuối cùng, Dụ Sân chuẩn bị về kí túc xá.

Sau khi dọn dẹp ly giấy và phích nước xong liền xoay người ra khỏi sân bóng.

“Dụ Sân.”

Dụ Sân quay đầu nhìn nam sinh tóc quăn đang gọi mình, cô biết người này, anh ta tên Bàng Thư Vinh.

Bàng Thư Vinh thấy Kiều Huy đang nhìn Dụ Sân bằng ánh mắt thèm nhỏ dãi, còn mặt Bách Chính thì xám xịt, mở miệng nói: “Cho bọn anh chút nước được không?”

Dụ Sân cười gật đầu: “Được ạ.”

Cô không ngại phiền, chạy tới đưa cho nam sinh ban mười lăm mỗi người một ly.

Kiều Huy chưa từng uống loại nước nào ngọt lịm như vậy, cậu cảm động vô cùng: “Cảm ơn em nha Dụ Sân.”

“Không có gì.”

Dụ Sân nhìn Bách Chính đang ngồi trên bậc thang, vội rót cho cậu một ly: “Anh uống không?”

Khuỷu tay Bách Chính chống xuống gối, nhấc mắt nhìn cô: “Cô đưa đồ thừa của lớp cô cho tôi uống à?”

Kiều Huy muốn nói, Chính ca đừng kén chọn, có uống là may phước lắm rồi, giờ này kiếm đâu ra người chịu xách phích nước chạy tới tận đây?

Dụ Sân biết tính Bách Chính cục cằn thô lỗ, lúc nào cũng thích làm cô khó xử. Nhưng con người cô vốn sống cởi mở nên không chấp nhất ân nhân làm gì. Dừng một chút, Dụ Sân cất ly.

Bách Chính thấy cô lấy lại, trong lòng càng bực bội hơn.

Đi lẹ dùm cái, nhìn thôi cũng thấy phiền.

Ai ngờ giây tiếp theo, cô gái nhỏ lại bước lên bậc thang, ngồi xổm trước mặt cậu. Ngay tại khoảnh khắc đó, tim Bách Chính đột nhiên lệch nửa nhịp, buột miệng hét: “Tránh xa ông ra!”

Dụ Sân sợ cậu, cô “Ơ?” một tiếng, liền lùi về sau hai bậc.

Bách Chính nhìn Dụ Sân như nhìn một con thỏ nhỏ, cô ngẩng đầu, dịu dàng hỏi cậu: “Anh uống nước nóng không để em còn chạy về nấu?”

Đôi mắt cô gái nhỏ to to tròn tròn, long lanh như nước, dũng cảm đối diện với dáng vẻ hung thần ác sát của cậu. Bách Chính nhìn cô đăm đăm, bực mình nói: “Không uống.”

Dụ Sân đã sớm chuẩn bị tâm lý, vì vậy cô cảm thấy rất bình thường. Cũng may Bách Chính không uống, đỡ phiền cô chạy tới chạy lui.

Cô đóng nắp phích, cúi người nhặt mớ ly mà đám Kiều Huy tiện tay ném xuống đất lên, sau đó vội chạy theo chúng bạn.

Kiều Huy cảm thán: “Đúng là cục cưng nhà người ta có khác.”

Bàng Thư Vinh cười bảo: “Nói chính xác là nhà Chính ca.”

Kiều Huy nghe xong muốn rớt cằm, mẹ ơi, lá gan Bàng Thư Vinh lớn nhỉ, ai mà chẳng biết Chính ca thích Đinh Tử Nghiên, không sợ chọc cậu ấy phát hỏa à.

Y Khánh nhát gan chỉ biết rụt cổ, mọi người đều nhìn Bách Chính.

Bách Chính lướt qua bọn họ: “Mấy người rảnh quá định ngồi đây ăn cơm trưa luôn hay gì?”

Kiều Huy không đoán được tâm ý của Bách Chính, đánh bạo hỏi: “Chính ca, cậu thích Dụ Sân à?”

Ai ngờ câu này lại chẳng khác gì mồi lửa.

Bách Chính xoay người, đá mạnh một phát vào mông cậu ta: “Đánh rắm!” (*)

“Ui da.” Kiều Huy bụm mông oan ức, tại sao lúc nãy Bàng Thư Vinh cũng nói mà Chính ca không giận! Hai câu này có khác gì đâu!

“Được rồi được rồi.” Kiều Huy thỏa hiệp: “Mình biết cậu chỉ thích mỗi Đinh Tử Nghiên.”

Bách Chính dừng một chút: “Ừ.” Cậu nói với bọn họ như vậy cũng như đang tự nói với chính bản thân mình.

*

Mới đó mà đã bước sang ngày thứ hai sau bầu không khí dầu sôi lửa bổng của cuộc thi, vì ban bốn xui xẻo đụng trúng ban mười lăm nên rất nhiều hạng mục không được vào chung kết, nhưng có tin tốt là bên mảng chạy 800m nữ, Hình Phỉ Phỉ đoạt giải nhất, vớt vát chút thể diện cho ban bốn.

Chiều thứ sáu, trước khi tan học, cô Liêu dặn dò: “Lớp mình về nhà có rảnh nhớ thường xuyên ôn bài, học hành chăm chỉ để thứ hai tuần sau bắt đầu thi học kỳ.”

Cả lớp trăm miệng một lời: “Dạ”.

Chỉ có Đinh Tử Nghiên là hấc cằm, ánh mắt sáng quắc.

Dụ Sân vừa thu dọn sách vở vừa thắc mắc hỏi: “Mình nhớ trận tranh tài lần này tên “Thể thao liên kết” mà ta? Nghe nói quy mô toàn thành phố lận.”

Trong thành phố cũng đã tổ chức tuyên truyền, nhưng Dụ Sân không hiểu tại sao trường vừa tổ chức thi xong lại ngưng hẳn.

Tang Tang nghe vậy, cảm giác có hơi chạnh lòng: “Đúng là liên kết, nhưng lâu rồi trường mình không tham gia trận chung kết cấp thành phố.” cô nhún vai: “Mọi người đều nghĩ trường chúng ta toàn thành phần học kém lại không khác gì lũ côn đồ, nên không có tư cách tham dự.”

Mới đầu năm nào trường Hành Việt cũng xung phong ghi danh, nhưng khác biệt ở chổ trường người ta người nào người nấy đều ăn mặc gọn gàng, trẻ trung như ánh mặt trời, còn học sinh trường Hành Việt thì toàn tóc uốn, tóc nhuộm, mỗi lần đi ngang đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sau này còn nảy sinh xung đột với trường tam trung.

Vì thế mà những năm gần đây không thấy Hành Việt đăng kí thi liên kết, dần dà cũng mất luôn tư cách tham dự.

Tang Tang căm giận nói: “Thậm chí người đứng ra tổ chức cuộc thi còn quy định, trường mình chỉ cần có đúng một người thi trên 500 điểm là được đặc cách.”

500 điểm đó! Dù Tang Tang có thi đi thi lại hai lần cũng chưa chắc đủ, lúc vừa đề xuất quy định này, trường Hành Việt nghiễm nhiên trở thành trò cười cho cả thành phố, tuy yêu cầu này không cao, thậm chí có thể nói là quá dễ, nhưng đáng buồn ở chổ trường họ vẫn không có ai đạt chuẩn.

Dụ Sân không ngờ nguyên nhân đằng sau lại sâu xa như vậy.

Tan học, cô hỏi Hình Phỉ Phỉ: “Cậu muốn tham gia thi liên kết cấpthành phố à?”

Hình Phỉ Phỉ nhạc nhiên nhìn cô, ngơ ngác vài giây, sau đó cúi đầu nghịch móng tay: “Không muốn.”

Dụ Sân biết không phải do Hình Phỉ Phỉ không muốn, ngày nào cô cũng thấy cô gái này kiên trì chạy bộ, mặc dù gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng lần trước gọi điện, Phỉ Phỉ đã bật khóc vì cãi nhau với ba mẹ.

Ai cũng muốn chứng minh bản thân, cũng chẳng ai muốn bị coi là rác rưởi trong mắt gia đình.

Nếu vậy trong mắt mọi người, Bách Chính là thể loại gì?

Liệu có thể trông chờ một ngày nào đó cậu sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn không?

Dụ Sân bước ra cổng trường, muốn về nhà phải ngồi tuyến xe buýt số 23, rồi lại mất gần nửa tiếng để bắt xe, đây là một cuộc đua so độ may mắn.

Trên đường đi, Dụ Sân vô tình thấy Đinh Tử Nghiên lẽo đẽo theo sau Bách Chính.

Bách Chính đang bận chơi game.

Đinh Tử Nghiên làm nũng nói: “Anh Chính, anh giúp em đi, em chỉ muốn có vé vào cửa sân vận động xem trận chung kết thôi mà. Tại bữa đó có Mục Nguyên thi đấu nên em muốn tới cổ vũ.”

Bách Chính chả buồn ngước mắt, ngón tay toàn lo đốt màn hình thả kỹ năng, cậu nhìn Đinh Tử Nghiên bằng ánh mắt châm biếm: “Đầu cô bị hư hay gì, tự tìm tên ngốc kia đi.”

Đinh Tử Nghiên đã quen với cách nói chuyện này của cậu, nhưng khi lời thốt ra rồi, cô ta vẫn thấy lúng túng.

Không phải cô ta không muốn nhờ Mục Nguyên, nhưng lúc đó Mục Nguyên chỉ nhíu mày, bảo hết vé rồi.

Đinh Tử Nghiên biết tính tình Mục Nguyên ôn hòa nên không bao giờ có chuyện cậu cướp vé người khác, vì vậy cô ta đành phải nhờ tới Bách Chính.

Đinh Tử Nghiên cắn răng: “Anh ấy nói hết vé.”

“Mục Nguyên không có thì làm sao lão tử có?”

“Em tin anh có cách.” Đinh Tử Nghiên chắc chắn nói.

“Không có.” Bách Chính tạt ngang: “Người thi đâu phải là tôi, mắc mớ gì tôi phải lo.”

“Bách Chính.” Đinh Tử Nghiên nhìn cậu, đột nhiên nói: “Em thật sự rất muốn đi, coi như anh nể tình nửa năm trước em chạy tới khu nạn(**) chăm sóc anh, anh giúp em với.”

Ngón tay đang lướt game của Bách Chính dừng lại, hồi lâu sau, cậu cười giễu: “Ừ.”

Ngẫm lại nửa năm trước, ngay tại cái đêm mà cậu cảm thấy lạnh lẽo khổ sở nhất… nhặt được một cái chăn, Đinh Tử Nghiên cũng là người duy nhất không quản đường xa tới thăm cậu.

Đinh Tử Nghiên không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy mà vẫn còn hữu dụng. Tuy cô ta có hơi chột dạ nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được, sự lo lắng nhất thời thay bằng cảm giác mừng rỡ.

Bách Chính bực bội nói: “Thứ hai đưa cô sau.”

Đinh Tử Nghiên vui vẻ chạy đi.

Dụ Sân loáng thoáng nghe được hai chữ “Khu nạn”, có điều nghe lén người khác nói chuyện là hành vi bất lịch sự, mặc dù rất đỗi tò mò nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.

Bách Chính đánh xong ván nữa mới chịu đứng dậy, lúc đi ngang qua trạm chờ xe buýt, cậu thấy Dụ Sân.

Cô gái nhỏ đeo cặp vải đứng giữa trời thu tháng mười.

Vì sắp về nhà nên cô xõa tóc, từng lọn nhỏ rũ xuống đầu vai, chân tóc hơi cong, ít đi vài phần trẻ con, nhiều hơn vài phần xinh đẹp

Bách Chính đột nhiên nhớ tới một câu thơ mà cậu đã từng nghe hồi còn học tiểu học “Không sơn tân vũ hậu, Thiên khí vãn lai thu””.(1) Thứ lỗi cho thành tích học tập tệ hại của cậu, tới tới lui lui chỉ nhớ được hai câu này, và đó cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gọi lời hay ý đẹp khi vẫn còn là một cậu bé, thế nhưng vào giờ phút này lại trùng hợp nghĩ đến cô.

(1) Trích từ bài thơ Sơn Cư Thu Minh (Đêm Thu Ở Núi): nghĩa là “Núi không sau trận mưa đào – Khí trời hiu hắt về chiều ra thu”

Đối diện với ánh mắt của Bách Chính, Dụ Sân theo bản năng nhìn sang chổ khác, dáng vẻ sợ sệt. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, lại tự ép mình phải nhìn cậu.

Không hiểu sao Bách Chính rất muốn cười.

“Này, lại đây.”

Thật ra lúc Dụ Sân vừa thấy Bách Chính là da đầu đã nổi óc rồi, nhưng vì lòng mang tôn trọng nên vẫn lạch đạch chạy qua.

Bách Chính nói: “Thấy tôi vui không?”

Bách Chính thấy hai má Dụ Sân phập phồng lên xuống, chắc đang bực bội, tuy vậy cô vẫn gật đầu, giọng như muỗi kêu: “Vui.”

“Nhưng mỗi lần thấy cô tôi lại không vui.”

Rõ ràng muốn kiếm chuyện với cô đây mà, sau một lúc lâu cô mới lí nhí bảo: “Ừm.” cô biết rồi.

Dụ Sân nói: “Lát nữa xe buýt tới là em về nhà liền.” lúc đó cậu sẽ không thấy cô nữa.

Đột nhiên Dụ Sân sực nhớ ra chuyện quan trọng, khóe miệng cong cong bảo: “Anh muốn tới sân vận động thi đấu à? Em từng xem anh đánh bóng chuyền rồi, lợi hại lắm, anh làm được mà.”

Khi cơn gió thu lướt nhẹ qua tóc, cô nói “Anh làm được”, ba chữ nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.

Bách Chính không dám nhìn thẳng mắt cô, rất muốn giơ tay che lại.

Nhưng cậu vẫn ra vẻ như không có chuyện gì: “Chưa từng nghe đám người kia nói tôi là cặn bã xã hội sao? Có muốn tôi thuật lại không?” Bọn họ là phần tử suy đồi đến cả cả tư cách dự thi cũng không có.

Dụ Sân lắc đầu, nhẹ giọng khuyên: “Đừng quan tâm người ta nói gì, một khi anh đã muốn thì không ai có thể cản anh được.”

Bách Chính xùy cười: “Đừng rót mật vào tai lão tử, lão tử không ăn nổi mật của cô đâu.”

Tuyến xe buýt số 23 chầm chậm chạy tới.

Dụ Sân không quan tâm đến lời nói ngoáy của anh, cô sẽ cố gắng giúp bọn họ có đủ tư cách dự thi, cô cười vẫy vẫy tay với cậu: “Gặp lại sau nha Bách Chính, em về đây.”

Bách Chính nhìn bóng lưng cô chạy đi, nhớ lúc nãy cô nhắc tới vụ sân vận động, liền hỏi: “Muốn tới sân vận động xem trận chung kết hả?”

Dụ Sân ngạc nhiên chớp chớp mắt: “Hả?”

Cậu bực bội nói: “”Hả cái gì mà hả, cho cô vé cô lấy không?”

Dụ Sân không tin anh lại đột nhiên tốt bụng như vậy, tám phần là muốn chơi cô: “Em không cần.”

Bách Chính đực mặt: “Muốn cũng không cho, cho cô thà cho Đinh Tử Nghiên còn hơn.”

Dụ Sân thở phào, cũng may cô nói không cần, nếu không bây giờ chẳng biết chôn mặt vào đâu.

(*) Đánh rắm: nói trắng ra là mắc địch đó mọi người =))) tại mình thấy ghi vậy thì vô duyên quá nên thôi, cho nguyên văn vô luôn:)))

(**) Khu nạn: nguyên văn là “”tai khu””, nói dễ hiểu là khu vực xảy ra thảm họa (ví dụ như động đất, lũ lụt, sóng thần,…), mình định dùng từ “”khu tị nạn”” nhưng nghĩa của nó không đúng lắm nên rút lại thành “”khu nạn”” cho ngắn gọn mà sát nghĩa hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN