Thần Cấp Nông Trường (Dịch) - Diệt hết bệnh trầm kha
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thần Cấp Nông Trường (Dịch)


Diệt hết bệnh trầm kha



Thấy cảnh này, lòng của Hạ Nhược Phi dường như đều đang chảy máu.

Hơn một tháng qua, hắn hầu như mỗi ngày đều tiến vào trong không gian thưởng thức Tam Sắc Hoa này, trong lòng cũng cực kỳ yêu đóa hoa mỹ lệ như ẩn chứa Thiên Địa chí lý này, không nghĩ tới hôm nay bởi vì chính mình không cẩn thận, dĩ nhiên dẫn đến cánh hoa toàn bộ bóc ra.

Trong lòng Hạ Nhược Phi hối tiếc không thôi, nhưng việc đã đến nước này cũng là chuyện vô bổ thôi.

Hắn đứng dậy, không màn tới việc vỗ bớt bụi đất trên người, liền đi tới bụi cây thực vật vô danh kia trước.

Vốn là nơi của một đóa Tam Sắc Hoa mỹ lệ sinh trưởng, cũng chỉ còn sót lại một cái tán hoa trụi lủi, hơn nữa cũng không còn loại lực hút vô hình này.

Hạ Nhược Phi thở dài một hơi, ngồi xổm người xuống nhìn ba cánh hoa kia rơi rụng trên mặt đất một chút, đỏ lam vàng cánh hoa tam sắc lẳng lặng nằm trên đất, mặc dù là từ trên tán hoa bóc ra, vẫn làm cho lòng người cảm giác lấy rung động.

Hạ Nhược Phi không biết đây là loại thực vật gì, cũng không biết lai lịch đóa Tam Sắc Hoa này, thế nhưng trực giác nói cho hắn một điều vô cùng quý giá, bởi vì nó là “Dân bản địa” duy nhất trong không gian linh đồ này, hơn nữa khắp nơi lộ ra thần bí.

Hắn không nhịn được đưa tay ra, muốn nhặt ba cánh hoa kia lên.

Ngay khi tay của Hạ Nhược Phi tiếp xúc được cái cánh hoa màu vàng kia, dị biến nảy sinh!

Cái cánh hoa màu vàng kia dĩ nhiên “XÍU…UU!” một tiếng trực tiếp chui vào tay của Hạ Nhược Phi, cũng không còn tung tích, thật giống như bình thường chưa từng tồn tại.

Quá trình này thật sự là quá nhanh rồi, Hạ Nhược Phi căn bản cũng không có thời gian phản ứng, trong lúc nhất thời không nhịn được kinh hãi há to miệng.

Mà đến ở một khắc tiếp theo, Hạ Nhược Phi cảm giác được một dòng nước nóng ở trong thân thể trào lên, một loại cảm giác ấm áp, khiến cả người hắn giống như đều ngâm trong suối nước ấm vậy, ngay cả linh hồn đều thoải mái có chút run rẩy, không nhịn được phát ra một tiếng rên thoải mái.

Hạ Nhược Phi tuy rằng đã tham gia tiêu diệt không ít đội buôn ma túy, nhưng chưa từng có hút qua ma tuý.

Bất quá hắn khẳng định, cho dù là lúc kẻ nghiện đang hít thuốc phiện, cũng tuyệt đối không thể trải nghiệm được loại cảm giác sung sướng đê mê này.

Quá trình này kéo dài chầm chậm khoảng chừng nửa phút biến mất rồi, Hạ Nhược Phi mang theo cảm giác sâu đậm chưa hết thòm thèm, không kìm lòng được đưa tay về hướng cánh hoa thứ hai.

Để tay của hắn tiếp xúc với cánh hoa màu xanh lam kia, quả nhiên cánh hoa kia cũng trong nháy mắt chui vào lòng bàn tay của hắn, tiếp theo đó lại là cái cảm giác quen thuộc sung sướng đê mê kia lần thứ hai kéo tới…

Rất nhanh cánh hoa màu xanh lam cũng bị Hạ Nhược Phi hấp thu, hắn lúc này hầu như không có bất kỳ như ý nghĩ của hắn, không chút do dự mà lại đưa về phía cánh hoa màu đỏ cuối cùng.

Toàn bộ quá trình hoàn toàn là theo bản năng, căn bản không bị khống chế.

Thẳng đến cái cánh hoa màu đỏ kia cũng bị triệt để hấp thu, Hạ Nhược Phi mới phục hồi tinh thần lại.

Hắn lúc này mới ý thức tới thân thể mình tựa hồ xảy ra thay đổi rất lớn.

Bị bệnh tới nay loại kia như sức lực có cũng như không không còn chút cảm giác nào sớm đã biến mất không còn tăm tích, sức mạnh quen thuộc dường như quay lại trở về rồi, hơn nữa Hạ Nhược Phi rõ ràng cảm giác được, sức mạnh của mình so với lúc tại bộ đội Đỉnh phong mạnh hơn không ít.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cái cánh hoa của Tam Sắc Hoa kia rốt cuộc là thứ gì?

Hạ Nhược Phi không nhịn được há to miệng, hít sâu một hơi sau đó hô lên thật dài.

Mà lúc Hạ Nhược Phi đang hít thở, một đám sương đen mịt mù cũng thuận theo đó từ trong miệng hắn phun ra ngoài, làm Hạ Nhược Phi giật mình.

Đám sương mù này mang theo một cỗ mùi tanh hôi, Hạ Nhược Phi vội vã lùi lại mấy bước.

Lúc này hắn mới phát hiện, trên người mình cũng đầy loại mùi thối này, trên da của hắn không biết lúc nào dính đầy một lớp dơ bẩn đen kịt.

Chẳng lẽ là cái cánh hoa kia đem bệnh trong cơ thể ta cùng tạp chất đều đẩy đi ra hết rồi à? Trong lòng Hạ Nhược Phi nổi lên một ý nghĩ.

Hắn không kịp nghĩ đến quá nhiều, bởi vì dính bẩn thật sự là rất là khó chịu, hơn nữa cả người tản ra mùi thối, loại mùi thối này cho dù hắn đã từng là bộ đội đặc chủng có thể ẩn núp ở đường nước thối mấy ngày cũng có chút không chống đỡ được.

Cho nên hắn không kịp chờ đợi muốn đi tắm rửa một phen.

Hạ Nhược Phi đương nhiên sẽ không xa xỉ đến mức dùng nước đầm trong không gian tắm rửa, bởi vậy hắn không chút do dự mà lắc mình rời khỏi không gian linh đồ.

Mọi người trong phòng trọ bên dùng chung một cái nhà vệ sinh nhỏ, cũng may xuất hiện lúc ban ngày nhóm khách trọ đa số ra ngoài đi làm, nếu không để người khác nghe được mùi thối trên người Hạ Nhược Phi thật sự sẽ không tốt.

Hắn thật nhanh tìm ra đổi giặt quần áo, bước nhanh vào phòng vệ sinh công cộng, mở vòi hoa sen ra bắt đầu cọ rửa.

Trọn vẹn giặt sạch ba lần, Hạ Nhược Phi cuối cùng rửa sạch toàn bộ dơ bẩn trên người, hắn thay bộ áo ngủ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra phòng vệ sinh công cộng.

Tiếp đó hắn lại mở toàn bộ cửa sổ khu vực công cộng ra, vừa nãy hắn trải qua một cái, dùng chung trong phòng khách nhỏ cũng làm cho tất cả đều bị ám cái mùi hôi thối kia, nhất định phải mở ra thông gió, bằng không khách trọ khác trở về ngửi được này mùi thối sẽ không tốt.

Làm xong tất cả những thứ này, Hạ Nhược Phi này mới trở lại căn phòng trọ nhỏ kia của mình.

Vừa nãy lúc đang tắm, Hạ Nhược Phi cũng đã mơ hồ cảm giác được, sau khi chính mình hấp thu cái cánh Tam Sắc Hoa tất cả bệnh trên người dường như đều khỏi rồi, loại sức mạnh quen thuộc kia làm cho hắn suýt chút nữa lệ nóng lưng tròng.

Từ khi nhận ra được chứng bệnh làm cho người cảm thấy lạnh lẽo, thế giới Hạ Nhược Phi đều là màu xám tro.

Loại bệnh này có thể coi là bệnh nan y bên trong bệnh nan y, so với ung thư còn đáng sợ hơn. Đầu tiên chứng này dần khiến người cảm thấy lạnh lẽo hiện tại căn bản không phương thức trị liệu hữu hiệu, đương nhiên, đáng sợ hơn là, loại bệnh này người bệnh sẽ cảm giác được chính mình giống như đang từ từ bị đóng băng, đầu tiên khả năng chỉ là một cây ngón tay không có cảm giác, cuối cùng phát triển đến toàn thân mỗi một khối xương cốt, bắp thịt, khí quan, thậm chí ngay cả đầu lưỡi, con mắt đều không thể chuyển động, cuối cùng thì hô hấp suy kiệt cả cở thể sẽ chết.

Đáng sợ nhất là, toàn bộ quá trình tử vong, thần trí của người bệnh cùng cảm giác đều là minh mẫn, tương đương với việc trơ mắt mà nhìn thân thể của mình mất đi tri giác, cuối cùng bị chính mình ngột ngạt mà chết, hơn nữa còn là dưới tình huống vô cùng tỉnh táo…

Quá trình này có thể sẽ kéo dài hai ba năm, thậm chí năm sáu năm, ngẫm lại sẽ đáng sợ đến dường nào!

Tử vong cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là chờ đợi quá trình tử vong.

Mà bây giờ, nhờ vào ba cánh hoa thần kì, loại bệnh tật đáng sợ này rõ ràng không trị mà khỏi rồi.

Sống sót sau tai nạn kích động thì không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Hạ Nhược Phi ngơ ngác ngồi trên chiếc giường nhỏ của chính mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi tưởng sau một con đường gian khổ bị bệnh, bây giờ chìm trầm kha đã hết cứ ung dung, khóe mắt quân nhân đã từng thiết huyết cũng không nhịn được ứa nước mắt.

Một lát sau, tâm trạng bình phục Hạ Nhược Phi lại, trong lúc vô tình liếc hướng về phía cái gương nhỏ treo trên tường, cũng không nhịn được ngẩn người một chút.

Mình trong kính dường như trở nên có chút không giống.

Nhiều năm quân đội huấn luyện nghiêm khắc, Hạ Nhược Phi luyện thành một thân công phu, da dẻ cũng ngày qua ngày trong khi huấn luyện trở nên ngăm đen, trên người từng khối khối bắp thịt như rồng cuộn đan xen chằng chịt, vừa nhìn chính là quân nhân hữu lực khổng vũ.

Nhưng bây giờ lớn nhất cũng là biến hóa rõ ràng nhất, đó chính là da dẻ hắn trắng lên rất nhiều, thậm chí có thể được coi là mềm mại, đoán chừng hiện tại Hạ Nhược Phi đi đi ra bên ngoài, rất nhiều nữ đều sẽ ước ao làn da của hắn.

Còn nữa đó chính là từng khối khối bắp thịt kia cũng không có rõ ràng như vậy, vóc người trở nên càng thêm cân xứng, nhìn lên thậm chí có chút mùi vị thư sinh yếu đuối.

Tuy nhiên Nhược Phi vô cùng rõ ràng, tuy rằng cánh Tam Sắc Hoa kia thần kỳ cải tạo cơ bắp vốn có của hắn cường tráng lại, thế nhưng sức mạnh xác thực một chút cũng không giảm, ngược lại, bất kể là tốc độ phản ứng, vẫn là thân thể sức mạnh, đều so với hắn trạng thái lúc đỉnh cao tại bộ đội đặc chủng còn muốn tốt hơn nhiều.

Tất cả những thứ này, đều là do cánh Tam Sắc Hoa kia mang tới.

Hạ Nhược Phi nhìn trong gương có thể nói là chính mình thoát thai hoán cốt, cũng không nhịn hơi xúc động.

Mà đúng lúc này, trong giây lát Hạ Nhược Phi nhớ tới một chuyện, không nhịn được tàn nhẫn mà vỗ một cái trán của mình, ảo não tự nhủ:

“Ai nha! Không xong rồi! Ta thực sự là óc heo mà…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN