Thần Cấp Nông Trường (Dịch)
Tăng trên mọi phương diện
Thì ra, khi Hạ Nhược Phi hoàn toàn tĩnh táo lại, vừa nãy lập tức nghĩ tới một chuyện, cánh của Tam Sắc Hoa thần kỳ này nếu có thể chữa trị chứng dần khiến người cảm thấy lạnh lẽo của hắn, vậy nói không chừng đối với bệnh sở hoạn nhiễm trùng đường tiểu của mẫu thân của chiến hữu Hổ Tử cũng có hiệu quả.
Hạ Nhược Phi dưới tình huống mang bệnh nan y, còn nghĩ trăm phương ngàn kế hi vọng lợi dụng linh đồ không gian kiếm tiền, ước nguyện ban đầu chính là vì làm hết khả năng có thể để cho mẫu thân của Hổ Tử lưu một ít tiền, ít nhất phải kiếm đủ tiền cần thiết để thay thận.
Mà nếu như cánh của Tam Sắc Hoa có thể trực tiếp chữa trị nhiễm trùng đường tiểu, vậy cần gì bỏ gốc lấy ngọn như thế này?
Thế nhưng lúc này Hạ Nhược Phi ý thức được, cái cánh Tam Sắc Hoa đã sớm bị chính hắn một mình hấp thu hết, bây giờ muốn cũng không còn.
Hơn nữa Hạ Nhược Phi mơ hồ cảm giác được, dù cho chỉ có một mảnh cánh hoa, cũng hoàn toàn có thể chữa trị chứng của khiến người cảm thấy dần lạnh lẽo của mình, bởi vì sau khi hắn hấp thu ba cánh cánh hoa ốm đau hoàn toàn không còn nữa, hơn nữa thân thể còn bị triệt để cải tạo một phen, tuy rằng vẫn không có nghiệm chứng mạnh mẽ tới mức nào, nhưng Hạ Nhược Phi biết so với trước đây, thực lực của mình tuyệt đối là có bước nhảy vọt lớn.
Nói cách khác, chính mình vốn có thể tiết kiệm được hai cánh hoa, để cho mẫu thân Hổ Tử sử dụng.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Phi càng thêm hối tiếc.
Lúc đó ở tình huống kia, Hạ Nhược Phi căn bản không nghĩ quá nhiều, hắn hầu như hoàn toàn bị loại cảm giác thoải mái dễ chịu đến từ linh hồn kia chi phối, hai lần sau chủ động đi hấp thu cánh hoa, căn bản đều là theo động tác bản năng.
Bây giờ hắn nhớ đến cái gốc còn lại, lại là hối hận cũng không kịp rồi.
Hạ Nhược Phi nghĩ lại: Cái cánh Tam Sắc Hoa kia là vô danh thực vật sinh trưởng, nếu là hoa, vậy thì sau này có thể sẽ mọc lại hay không?
Nghĩ tới đây, hắn cũng không ngồi yên nữa, trực tiếp lấy linh đồ cất giấu trong người ra, ý nghĩ hơi động liền lắc mình tiến vào trong không gian.
Hạ Nhược Phi ba chân bốn cẳng đi tới trước bụi cây thực vật vô danh kia bên cạnh đầm nước, kết quả lại là làm hắn thất vọng, thực vật kia vẫn như cũ chỉ còn một tán hoa trụi lủi, cũng không hề mọc ra cánh hoa mới.
Hạ Nhược Phi thở dài một hơi, hiện tại hối hận cũng vô ích, chỉ có thể gửi hy vọng vào qua một thời gian ngắn cánh hoa này còn có thể mọc ra lần nữa.
Tuy nhiên Nhược Phi cũng hoàn toàn không chắc chắn, dù sao vô danh thực vật này là nguyên sinh bên trong không gian linh đồ, hắn đối này thực vật không biết gì cả.
Hạ Nhược Phi dò xét một vòng thực vật mọng nước cùng vườn rau, lại không cam lòng nhìn thoáng qua vô danh thực vật, lúc này mới lắc mình rời khỏi linh đồ không gian.
Buổi chiều, Hạ Nhược Phi một thân một mình đi tới bệnh viện nhân dân thành phố, làm một cái kiểm tra toàn thân, tuy rằng hắn hầu như có thể khẳng định chứng khiến người dần cảm thấy lạnh lẽo của mình đã khỏi hẳn, nhưng để cho an toàn vẫn là tới làm kiểm tra một lần, như vậy cũng sẽ càng thêm an tâm.
Có không ít hạng mục kiểm tra cho nên phải vài ngày mới có thể lấy được kết quả, vì thế Hạ Nhược Phi không tiếc tốn thêm mấy trăm đồng tiền làm gấp.
Dù là như thế cũng đợi gần nửa ngày mới lấy được toàn bộ kết quả xét nghiệm.
Kết quả kiểm tra đúng như hắn dự đoán, hắn hiện tại vô cùng khỏe mạnh.
Chẳng những không có bất kỳ bệnh tật, hơn nữa rất nhiều chỉ số đều so với người thường muốn tốt rất nhiều, xem báo cáo y sinh liền nói, vừa nhìn này báo cáo liền biết Hạ Nhược Phi nhất định là được rèn luyện thể dục dài hạn cùng duy trì sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi tốt, bằng không chỉ số thân thể không thể tốt như vậy.
Phán đoán của mình đã được xác minh, trong lòng Hạ Nhược Phi lại càng thêm hối tiếc, buổi sáng nếu không phải là mình nhất thời kích động, đều đem ba cánh hoa hấp thu, vậy bây giờ có thể trực tiếp đi chữa bệnh cho mẫu thân Hổ Tử…
Nhưng việc đã đến nước này, Hạ Nhược Phi cũng không phải người cầm lên rồi không bỏ xuống được, hắn rất nhanh điều chỉnh tâm trạng lại, thuê xe về tới khu nhà lều phòng trọ.
Hạ Nhược Phi sau khi về đến nhà cẩn thận khóa kỹ cửa phòng, sau đó hơi suy nghĩ tiến vào trong không gian linh đồ.
Hắn đầu tiên vẫn là đã đến giờ đi thăm dò cây thực vật vô danh bên đầm nước, nhưng kết quả vẫn là làm hắn thất vọng, trên thực vật vô danh kia vẫn chỉ là một tán hoa trụi lủi, không có mọc ra cánh hoa nào.
Sau đó hắn lại đi kiểm tra thực vật mọng nước một hồi, khiến hắn vui mừng, những cây non thực vật mọng nước này ngược lại là đều tràn đầy sức sống, không có nhóm nào xảy ra bất ngờ gì cũng đều sống cả, hiện tại chỉ cần đợi mấy ngày, là có thể chụp ảnh đăng truyện, bán ra ở cửa hàng qua mạng.
Dò xét một vòng lúc sau, Hạ Nhược Phi đi tới một mảnh đất trống trong không gian.
Hắn nhìn như tùy ý xếp đặt một tư thế, khí thế cả người ngay lập tức sẽ trở nên không đồng đều.
Nếu có người hiểu võ thuật ở nơi này, một mắt liền có thể nhìn ra đây chính là thức mở đầu Thái Cực Dương thị.
Đây là Hạ Nhược Phi năm đó lúc mới vừa nhập ngũ, tiểu đội trưởng lớp tân binh của hắn dạy cho hắn. Vị tiểu đội trưởng Dương này đến từ Hà Bắc đã lâu năm, nghe nói còn là dòng truyền nhân chính của Thái Cực Dương thị.
Lúc đó chiến hữu cả lớp đều đi theo tiểu đội trưởng Dương học Thái Cực Dương thị, mà Hạ Nhược Phi là học được nhanh nhất tốt nhất, cũng rất được tiểu đội trưởng Dương yêu thích.
Tân binh dưới thời điểm Hạ Nhược Phi cũng bị vị tiểu đội trưởng này mang tới hắn liên đội lão, sau đó đội đột kích Cô Lang tại toàn quân khu lựa chọn thành phần chính (thay máu mới), Hạ Nhược Phi thuận lợi trúng cử, nên mới rời khỏi bên người tiểu đội trưởng Dương.
Nhưng công phu xác thực không có thuyên giảm, thời điểm rãnh rỗi Hạ Nhược Phi đều sẽ đánh mấy đường Thái Cực quyền.
Lần này hắn hấp thu cánh của Tam Sắc Hoa sau đó không chỉ diệt hết bệnh trầm kha, hơn nữa cảm giác thân thể cũng đã nhận được cường hóa rất lớn, bởi vậy Hạ Nhược Phi cũng là muốn nghiệm chứng một cái thân thể của mình đến tột cùng cường hóa đến trình độ nào.
Hữu Lãm tước vĩ, tả đan biên, đề thủ, Bạch Hạc Lưỡng Sí … (1)
(1) tên các chiêu thức trong thái cực quyền.
Làm từng động tác một bình thường như nước chảy mây trôi, không có một chút nào trì trệ.
Hạ Nhược Phi càng đánh sự hoan hỉ trong lòng cũng càng nhiều.
Trước đây luyện tập, tuy rằng mỗi động tác đều rất quen thuộc, nhưng lại chưa từng có loại cảm giác hòa vào tự nhiên liền thành một khối này, tiểu đội Dương cũng đánh giá rằng Thái Cực của Hạ Nhược Phi “Rất được kỳ hình, lại không được thần của hắn ” .
Hạ Nhược Phi cảm thụ mình cũng là như thế, bất luận động tác thông thạo cỡ nào, đều không thể làm tự nhiên làm liền một mạch được.
Mà bây giờ tất cả trì trệ toàn bộ đều biến mất, một bộ Thái Cực đầy đủ đánh xuống, cả người tinh thần sảng khoái, thậm chí nơi bụng còn mơ hồ sinh ra một ít luồng nhiệt lưu.
Hạ Nhược Phi đánh từng Thái Cực toàn diện, động tác cũng ngày càng tinh khiết, thậm chí hắn cũng không hề dựa theo tiêu chuẩn Dương thị quá cực động làm tới, nhưng chính là có một loại thập phần tự nhiên, làm cảm giác liền một mạch, tràn đầy thần vận của Thái Cực Dương thị.
Hơi có chút mùi vị vô chiêu thắng hữu chiêu.
Liên tục đánh 5 lần, Hạ Nhược Phi mới thỏa mãn ngừng lại, hiển nhiên, ba cánh hoa kia mang đến cho hắn chỗ tốt không chỉ là năng lực phản ứng cường độ thân thể, mà còn tuyệt đối tăng lên toàn bộ phương vị.
Hạ Nhược Phi không nhịn được lại nhìn phía cây thực vật vô danh này, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong nóng rực.
“Hi vọng Tam Sắc Hoa kia còn có thể mọc ra một lần nữa…” Hạ Nhược Phi tự nhủ.
Sau đó trong một hai ngày, Hạ Nhược Phi mỗi ngày đều mấy lần tiến vào không gian, ngoại trừ chăm sóc những thực vật mọng nước kia, mục đích to lớn nhất tất nhiên chính là kiểm tra thực vật vô danh kia.
Nhưng lần nào cũng đều thất vọng.
Tán hoa thượng vẫn trụi lủi, không hề có một chút xu thế muốn nở hoa lần nữa.
Ngược lại là cây non thực vật mọng nước tất cả đều sống, hơn nữa còn không ngừng trưởng thành, hẳn là rất nhanh sẽ có thể chụp ảnh đăng bán, bán ra tại cửa hàng qua mạng.
Đã đến ngày thứ ba, Hạ Nhược Phi lần nữa tiến vào không gian, mỗi ngày hắn đều muốn tiến đến giữ gìn đất trồng rau, tưới nước cho thực vật mọng nước gì gì đó.
Vừa tiến vào không gian, Hạ Nhược Phi đầu tiên vẫn là theo bản năng mà nhìn phía bụi cây thực vật vô danh kia, tuy rằng ba ngày đã qua vô số lần thất vọng, nhưng Hạ Nhược Phi vẫn như cũ mang theo mong mỏi mãnh liệt.
Lần này, lúc ánh mắt của hắn rơi vào bụi cây thực vật vô danh kia, lập tức ngưng lại, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ mặt mừng như điên!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!