Thần Đạo Đế Tôn - Cái này cũng có thể được gọi là kiếm thuật sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
269


Thần Đạo Đế Tôn


Cái này cũng có thể được gọi là kiếm thuật sao?



Một quyền vừa rồi, không có tác dụng ư?

“Đệ đệ của ngươi, chính là chết như vậy…”

Lời nói lạnh nhạt vang lên, một quyền của Tần Trần, lúc này phát huy công lực, xuyên phá.

Rầm…

Quyền này của Tần Trần trực tiếp đánh lên ngực Thẩm Lâm Phong.

Trong nháy mắt, linh khí từ lòng bàn tay, đánh vào trái tim của Thẩm Lâm Phong, khiến tim của hắn lập tức nổ tung, cơ thể nhanh chóng lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống không dậy nổi.

Một quyền rất ung dung đơn giản, lại giải quyết được Thẩm Lâm Phong!

“Lâm Phong!”

Lúc này, hai mắt Thẩm Thừa Phong đã trừng lớn, khí thế toàn thân, điên cuồng bạo khởi.

“Sao thế?”

Đột nhiên, Tần Thương Sinh cười nói: “Tộc trưởng Thẩm, bây giờ đã hối hận rồi sao? Ước chiến ba hiệp, hiện tại vừa mới bắt đầu trận đầu tiên, hiện nay, còn ai có thể lên không?”

Tần Thương Sinh cũng không ngờ, Tần Trần không chỉ khôi phục tu vi, mà hình như còn…Mạnh hơn trước đây!

“Ông…”

“Tộc trưởng Thẩm!”

Lúc này, Sở Sơn Hà đã giữ chặt Thầm Thừa Phong, thấp giọng nói: “Tuy rằng hắn chỉ là cảnh giới thứ tư Thương Môn, nhưng sức mạnh kỳ lạ, hắn gặp đại nạn không chết, nhất định là đã gặp được kỳ ngộ gì đó, hoặc là đã uống thần đan bí ẩn gì đó của Tần gia, cho nên sức mạnh mới cổ quái, ta thấy, chỉ có cảnh giới thứ bảy là có thể giết được hắn thôi!”

Cảnh giới thứ bảy Cảnh Môn!

Võ giả cảnh giới thứ sáu Cảnh Môn, mở ra huyệt vị Ngọc Chẩm sau cổ, khiến tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, nối liền một đường, sức mạnh tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có thể khiến linh khí hóa hình, uy lực tăng gấp bội.

“Tộc trưởng Thẩm, trận chiến này, Sở gia sẽ cử đệ tử tiếp chiến!” Sở Sơn Hà hai mắt lóe sáng.

“Tộc trưởng Sở.” Thẩm Thừa Phong chắp tay nói: “Đa tạ!”

“Khách sáo rồi!”

Sở Sơn Hà đi ra, nhìn Tần Trần, ánh mắt lộ ra sát khí, lập tức xoay người nói: “Ngọc Thanh, trận này, con lên đi!”

“Vâng, phụ thân!”

Trong đám người Sở gia, một người bước ra.

Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.

Kẻ này vừa xuất hiện, lập tức khiến người khác liên tưởng đến tám chữ này.

Sở gia, Sở Ngọc Thanh!

Đại ca của Sở Ngưng Thi, thiên tài tên tuổi lẫy lừng của Sở gia, khắp thành Lăng Vân này, không biết đã khiến biết bao thiếu nữ hằng đêm mất ngủ.

“Tần Trần!”

Sở Ngọc Thanh trấn định nói: “Ngươi vốn là cô gia của Sở gia ta, muội muội ta xinh đẹp tựa thiên tiên, ngươi và muội ấy đã có hôn ước, còn làm ra việc hạ lưu kia với tiểu thư Lăng gia, đúng là khiến người ta vô cùng tức giận!”

“Hôm nay, càng không màng liêm sĩ, hạ đòn sát thủ với Thẩm Uyên của Thẩm gia, uổng phí cho ngươi là đệ nhất thiếu niên thiên tài thành Lăng Vân, bây giờ, thật sự khiến người khác đau lòng mà!”

Tần Trần lắc đầu, lập tức mở miệng nói: “Ta không có thời gian tán nhảm với ngươi, về chuyện ngươi đã nói, ta ghê tởm Sở Ngưng Thi, còn Lăng Phỉ Phỉ sao, ta lại càng chướng mắt, loại đàn bà đó, cần ta phải cường bạo à? Trừ khi mắt ta mù, tai ta điếc, làm tỳ nữ cho ta, ta còn cảm thấy không đủ trình độ!”

Tần Trần lười giải thích, đúng sai thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng như ban ngày thôi.

Nhưng lời này lọt vào tai người khác, lại vô cùng ngạo mạn.

Lăng Phỉ Phỉ, là Tam tiểu thư Lăng gia, mặc dù không xinh đẹp bằng Sở Ngưng Thi, nhưng trong thành Lăng Vân này, cũng được xem là đứng sau Sở Ngưng Thi, người này lại nói là không xứng làm tỳ nữ cho hắn sao?

Nếu là lúc trước, quả thật Tần Trần sẽ bị sắc đẹp của Sở Ngưng Thi làm rung động.

Nhưng Sở Ngưng Thi tàn độc như rắn, nhớ tới khuôn mặt đó, bây giờ hắn còn cảm thấy ghê tởm.

Còn nữa, hắn chính là Thiên Tử Cửu Mệnh, dung hợp ký ức, hắn đã thấy qua rất nhiều nữ nhân, quả thật, Sở Ngưng Thi không là gì cả, về phần Lăng Phỉ Phỉ, càng không đáng được nhắc đến.

Nhưng một câu này của Tần Trần, đã thu hút một số nữ tử vây xem, khiến các nàng lớn tiếng quở mắng.

“Hừ, kẻ sở khanh, còn dám nhục mạ Sở công tử, Sở công tử, dạy dỗ hắn đi!”

“Sở công tử, kẻ này thật không biết xấu hổ, ngài hãy dạy dỗ hắn cho tốt, ta hứa sẽ tạ lễ ngài thật hậu hĩnh…”

“Bị phế Tinh Môn, còn ngông cuồng như vậy, Sở công tử, tiểu nữ cũng không nhịn được nữa rồi.”

Sở Ngọc Thanh có thể gọi là thiên tài Sở gia, là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn trong thành Lăng Vân, Tần Trần, đúng là tự tìm đường chết!

“Được, được, xem ra muốn ngươi tỉnh ngộ, là chuyện hoàn toàn không có khả năng, chỉ còn cách giết ngươi thôi!”

Trong tay Sở Ngọc Thanh bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm.

“Woa…Sở công tử thật anh tuấn!”

“Nam nhân dùng kiếm, là tuấn tú nhất, Sở công tử, thiếp muốn sinh hài tử cho ngài…”

“Ô hay, với tư sắc của ngươi, sao Sở công tử có thể xem trọng ngươi được? Sở công tử, thiếp muốn mang song thai cho ngài, à không, tam thai…”

Một đám người háo sắc ồn ào.

Sở Ngọc Thanh cầm trường kiếm trong tay, nhìn Tần Trần, trên mặt mang theo nụ cười, trong lòng tích tụ sát khí.

Tuy muội muội hắn, Sở Ngưng Thi đã hủy hôn với Tần Trần, nhưng dù sao cũng đã từng có hôn ước, đợi đến khi muội muội dần phát triển ở học viện Thiên Thần, tương lai có thể là vết nhơ cho nàng.

Nhưng, chỉ cần giết Tần Trần, người này chết rồi, dù đã từng có hôn ước, cũng sẽ dần dần bị người trong thành Lăng Vân lãng quên.

Cho nên hôm nay, Tần Trần chắc chắn phải chết.

Giết Tần Trần, đánh tan nhuệ khí của Tần Thương Sinh, đợi đến khi Lăng gia và Sở gia chuẩn bị thỏa đáng, đến lúc đó sẽ tiêu diệt Tần gia một lượt, cục diện thành Lăng Vân, đã được định rồi!

“Hóa ra là dùng ”sự bỉ ổi”!”

Nhìn thấy trường kiếm trong tay Sở Ngọc Thanh, tản ra linh khí nhàn nhạt, Tần Trần bình thản như không: “Như vậy mới đúng, đến tỷ thí, phải sử dụng vũ khí mới hấp dẫn!”

“Chịu chết đi!”

Sở Ngọc Thanh vung tay, một luồng kiếm khí, mang theo linh khí trực tiếp lao về phía Tần Trần.

Hắn chính là võ giả cảnh giới thứ sáu Cảnh Môn, lực lượng trong cơ thể, hơn 30 mã lực, linh khí trong cơ thể, nối kết một đường, trường kiếm trong tay, là có dự tính trước.

Nhìn trường kiếm của Sở Ngọc Thanh, Tần Trần lắc đầu: “Ngươi như vậy, cũng có thể gọi là kiếm thuật sao?”

Nghe thấy lời này, Sở Ngọc Thanh suýt chút nữa đã mất thăng bằng ngã xuống đất.

Khắp thành Lăng Vân, ai chẳng biết Sở Ngọc Thanh là thiên tài kiếm thuật, nhưng trong miệng Tần Trần, lại nói không xứng được gọi là kiếm thuật sao?

“Ngọc Thanh, tiểu tử này rất xảo quyệt, đừng bị hắn phân tâm, hắn cố tình khích tướng con!” Tộc trưởng Sở gia, Sở Sơn Hà lập tức quát.

Khích tướng sao? Hắn còn chưa xứng!

Tần Trần cười nhạo, lui về sau một bước, tránh né một chiêu của Sở Ngọc Thanh, xoay người nhìn về phía Tần Hâm Hâm: “Hâm Hâm, mang thanh kiếm gỗ ngày thường đệ luyện ra cho ta!”

“Hả?”

“Hả cái gì, đưa cho ta!”

“Vâng!”

Tần Hâm Hâm lập tức ném một thanh kiếm gỗ sang.

Kiếm gỗ này, dài một thước, được tạo ra từ gỗ Linh Hương, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Kiếm gỗ?

Tần Trần muốn làm gì?

Dùng kiếm gỗ đấu lại phàm khí sao?

Ngày thường, kiếm khách sẽ dùng kiếm gỗ để tỷ thí với nhau, phòng trường hợp làm bị thương người khác, nhưng phàm khí, uy lực còn mạnh hơn một thanh thiết kiếm bình thường.

Hơn nữa, phàm khí có thể truyền linh khí, thúc giục linh tính, khiến uy lực của trường kiếm càng tăng lên.

Kiếm gỗ đấu với trường kiếm phàm khí? Tần Trần muốn chết sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN