Thần Đạo Đế Tôn - Ai nói kiếm gỗ không thể giết người?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Thần Đạo Đế Tôn


Ai nói kiếm gỗ không thể giết người?



Editor: Mộc Lan Tử Khuynh

Sở Ngọc Thanh nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn nổi giận.

Tần Trần không chỉ khinh miệt hắn, mà còn sỉ nhục hắn.

Tiểu tử này chỉ là cảnh giới thứ tư Thương Môn, dựa vào cái gì mà dám sỉ nhục hắn như vậy?

“Chịu chết đi!”

Sở Ngọc Thanh quát: “Chỉ bằng kiếm gỗ, muốn giết ta ư? Ngươi nằm mơ đi!”

“Ai nói kiếm gỗ không thể giết người?”

Lúc này, Tần Trần đã cầm kiếm gỗ trong tay, ung dung đứng trên sân.

Hai người giao chiến giữa sân, nhưng mọi người bất ngờ phát hiện, Tần Trần dùng kiếm gỗ, còn dám hung hăng đấu lại trường kiếm phàm khí của Sở Ngọc Thanh.

Qủa thực không thể tưởng tượng nổi!

Một số nữ nhân háo sắc, cũng im lặng cả rồi.

“Kiêu căng ngạo mạn như thế, vậy ta sẽ để ngươi thấy năng lực thực sự của ta!”

Sở Ngọc Thanh tức giận quát một tiếng, đột nhiên, trường kiếm trong tay, tản ra một luồng linh tính, một đường kiếm khí vô hình, phóng lên cao.

“Đây là…Kiếm Ý Chủng Tử!”

Bên trong đám người, lập tức có người kinh hô.

“Kiếm Ý Chủng Tử sao? Thiếu gia Sở Ngọc Thanh, đã lĩnh hội được Kiếm Ý Chủng Tử ư?”

“Điều này thật khó tin…Mười tám tuổi, đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý Chủng Tử.”

“Cảnh giới thứ sáu Lục Môn, Kiếm Ý Chủng Tử, Sở Ngọc Thanh, là đệ nhất thiên tài siêu cường của Sở gia!”

Sở Ngọc Thanh nghe những tiếng kinh hô xung quanh, hết sức hài lòng.

Hắn thích nhất chính là cảm giác này, khiến người khác kinh ngạc, để người khác tâng bốc, làm người khác sùng bái, nhận được sự chú ý của vạn người.

Khi muội muội Sở Ngưng Thi còn ở đây, nàng là Đệ nhất thiên tài Sở gia, bây giờ muội muội đã đi, Sở Ngọc Thanh này, chính là đệ nhất thiên tài Sở gia, thậm chí trong thành Lăng Vân, không ai có thể sánh bằng!

Kiếm Ý Chủng Tử, chính là đường kiếm phải theo suy nghĩ, lĩnh ngộ được Kiếm Ý Chủng Tử thâm sâu, khoảng cách đến Kiếm Ý, cũng không còn quá xa!

Hôm nay, Tần Trần thể hiện thực lực, khiến hắn kinh ngạc, nhưng Tần Trần càng mạnh, hắn thi triển Kiếm Ý Chủng Tử, giết Tần Trần, thì hắn còn mạnh hơn Tần Trần!

“Chỉ là Kiếm Ý Chủng Tử mà thôi, còn nữa không?”

Tần Trần lắc đầu, nhìn đám nữ nhân háo sắc, vẻ mặt kỳ lạ, giọng điệu bình thản như trước.

“Kiếm quyết Thanh Phong Dẫn!”

Sở Ngọc Thanh vẽ ra một đường kiếm, hết hợp với chiêu Kiếm Ý Chủng Tử, lập tức lao đến, kiếm khí quấn quanh, kiếm phong gào thét, đánh về phía Tần Trần.

Tần Trần nhìn thấy cảnh này, cũng nâng kiếm gỗ trong tay lên.

Kiếm gỗ trong tay hắn, lúc này lại run nhẹ.

Hắn chính là con của Thần Đế Vô Thượng, thân là Thiên Tử Cửu Mệnh, trải qua chín kiếp, mà chín kiếp này, không phải là danh tiếng lừng lẫy thì cũng là nhân vật sáng tạo truyền kỳ.

Ở kiếp thứ tư, hắn đã giành được danh hiệu “Thanh Vân Kiếm Đế” uy danh hiển hách.

Tuy bây giờ bắt đầu lại, nhưng mà, các loại ý cảnh năm đó, vẫn còn tồn tại trong lòng hắn.

Trong ký ức ấy, bản thân hắn đã từng tự nghĩ ra một chiêu kiếm thức, Tu Diệp Kiếm, thậm chí khi hắn đạt được trình độ Kiếm Đế, sát chiêu vẫn ác liệt như trước.

Tuy rằng cách mấy kiếp, nhưng một chiêu này, hắn không thể quên được.

Tu Diệp Kiếm, lúc trước khi hắn vô tình nhìn thấy đồ đệ của mình luyện kiếm trong rừng là lĩnh ngộ được.

Lá cây rụng xuống, dùng kiếm chém thành hai mảnh, đối với một kiếm khách mà nói, rèn luyện như thế không khó.

Nhưng mà, lá rụng đầy trời, trước khi rơi xuống đất, kiếm thức đủ nhanh, chém chiếc lá thành đủ loại hình dáng, lại có chút khó khăn.

Chỉ dùng một kiếm, làm được bước này, khó như muốn lên trời.

Năm đó, Tần Trần ngồi thiền dưới tàng cây một trăm năm, cuối cùng nghĩ ra được kiếm thuật này, cho nên đã đặt tên là Tu Diệp Kiếm.

Cuối cùng, sửa đổi đúc kết lại, dung hợp thành một chiêu hoàn mỹ, vô hình vô thức.

Tuy rằng chỉ có một chiêu, nhưng lại là chiêu mạnh nhất, khiến hắn cả đời được lợi.

Lúc này, nhìn thấy Sở Ngọc Thanh đánh tới, kiếm gỗ trong tay Tần Trần, lập tức lao ra.

“Tu Diệp Kiếm!”

Một kiếm này, không có chiêu thức gì đặc biệt, không có biến hóa dị thường, tất cả đều đặt Sở Ngọc vào trung tâm, có muốn tránh cũng không được, lại tránh không thoát.

Quan trọng nhất là, một kiếm này của Tần Trần vừa xuất ra, trường kiếm trong tay hắn, dường như không nghe theo sai khiến, cả Kiếm Ý Chủng Tử cũng hoảng loạn cả lên.

Ngay sau đó, hắn lại phát ra kiếm khí công kích, lập tức nhiễu loạn không gian, chiêu thức thay đổi, một đường công kích, lại quay ngược phản chủ, lao về phía hắn.

Cảnh này, người ở ngoài nhìn thấy, hình như là…Sở Ngọc Thanh đang tự tấn công chính mình?

Không sai, chính là như vậy!

Nhưng lúc này Sở Ngọc Thanh, cũng là khổ mà không nói được.

Toàn bộ uy lực của kiếm phản ngược, hắn chỉ có thể dùng bản thân ngăn cản kiếm khí này.

Nhưng, bất ngờ, hắn lại thấy được vẻ mặt của Tần Trần, Tần Trần đang cười.

Tuy thế, bây giờ, hắn đều không làm được gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Trần, tới gần hắn, kiếm gỗ kia, vù một tiếng, đã xuyên qua trái tim Sở Ngọc Thanh!

Vừa nhìn, thì vô cùng đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không thể lui lại, càng không thể ngăn cản.

Vì sao lại như vậy?

Dần dần, Sở Ngọc Thanh cảm thấy ý thức của mình tiêu tán, vẻ mặt mơ hồ, hai mắt nặng trĩu.

Ánh sáng xung quanh và âm thanh huyên náo, dần dần hắn không còn cảm nhận được nữa.

“Ngọc Thanh!”

Tộc trưởng Sở gia, Sở Sơn Hà, lúc này hai tay run rẩy.

Ông có thể an ủi Thẩm Thừa Phong, nhưng khi chuyện xảy đến với mình, ông ta không có cách nào xoa dịu bản thân.

Vốn tưởng rằng sẽ thắng, nhưng không ngờ, con trai của mình, ngược lại đã chết.

Hơn nữa, còn bị Tần Trần, dùng kiếm gỗ giết chết!

Lúc này, đám háo sắc đang vây xem, cũng không nói thành lời.

Kiếm gỗ…Thật sự có thể giết người!

“Đẹp mắt lắm, Tần Trần ca!”

Thân thể nặng hơn 200 cân của Tần Hâm Hâm, nhảy lên nhảy xuống, đại môn Tần gia cũng run lẩy bẩy.

Huynh đệ hai người, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, đệ nhìn huynh, huynh nhìn đệ, đều kinh ngạc không thôi.

“Đây…Đây là Tần Trần, con ta sao?”Tần Thương Sinh có chút mơ hồ.

“Đại ca, nói nhảm gì vậy!” Tần Viễn Sơn cười nói: “Trần Nhi bị đoạt Tinh Môn, chẳng những không gục ngã, ngược lại…Nhờ họa được phúc, tiền đồ còn rộng mở hơn trước!”

Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hoàng.

“Sở Sơn Hà!”

Tần Trần nhìn Sở Sơn Hà, mặt không đổi sắc nói: “Nói không chừng vốn nên gọi ông một tiếng nhạc phục đại nhân, nhưng bây giờ không thể nữa, Sở Ngọc Thanh đã chết, thanh kiếm gỗ này, xem như ta đưa táng lễ vậy!”

“So với việc đưa một bộ quan tài cho uu, tuy rằng đây chỉ là một thanh kiếm gỗ, nhưng lại được làm từ gỗ Linh Hương, Ngọc Thanh đại ca thích kiếm, ta nghĩ chắc hắn sẽ vừa lòng!”

“Ngươi…”

Sở Sơn Hà nhìn Tần Trần, không thể xem hắn như một thiếu niên nữa.

Có thiếu niên nào tàn nhẫn như thế, lời nói cay nghiệt như vậy, lấy mạng người khác sao?

“Tộc trưởng Sở!”

Lúc này, Lăng Thế Thành đứng ra.

Giống như vừa rồi Sở Sơn Hà an ủi Thẩm Thừa Phong, Lăng Thế Thành an ủi: “Kẻ này, đúng là chúng ta đã xem thường rồi, nhưng chuyện đã đến nước này, trận thứ ba, nên để đệ tử Lăng gia lên đài rồi!”

“Tộc trưởng Lăng, ông muốn…”

“Không sai!”

Lăng Thế Thành xoay người, nhìn thiếu niên phía sau.

“Thúc phụ!”

Thiếu niên kia sải bước đi ra, dáng vẻ khôi ngô, thân thể vạm vỡ, tướng mạo lạnh lùng, hơi thở trên người, như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN