Thần Đạo Đế Tôn - Ngươi có thể liều mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Thần Đạo Đế Tôn


Ngươi có thể liều mạng



Editor: Mộc Lan Tử Khuynh

“Côn Nhi!”

Lăng Thế Thành gật đầu nói: “Lúc Thiên Nhi chưa ra đời, con chính là đệ nhất thiên tài của Lăng gia, bây giờ mười chín tuổi, cảnh giới thứ bảy Tử Môn, toàn bộ thành Lăng Vân, không ai có thể sánh bằng con!”

“Thiên Nhi vào được học viện Thiên Thần, sau này nhất định sẽ là nhân vật lớn của đế quốc Bắc Minh, sẽ không thể trở về quản lý Lăng gia được, cho nên Lăng gia chúng ta, gia chủ tiếp theo, nhất định thuộc về con!”

“Đa tạ thúc phụ!”

Lúc này, Lăng Côn chắp tay, trên mặt cố nặn ra nụ cười tươi.

“Biết phải làm sao chứ?”

“Con đã rõ!”

Lăng Côn vừa sải bước, mặt đất lập tức nứt theo từng dấu chân.

“Lăng Thế Thành!”

Nhìn thấy Lăng Công xuất chiến, rốt cuộc Tần Thương Sinh không nhìn được nữa.

“Thẩm Lâm Phong xuất chiến, ta nhịn, Sở Ngọc Thanh xuất chiến, ta cũng nhịn, nhưng không ngờ ông lại đê tiện đến mức này, bây giờ còn cho cháu trai ông là Lăng Côn xuất chiến sao?”

Đệ tử Tam đại gia tộc xuất chiến, đều đã sắp thành niên, quả thật rất quá đáng.

Dù sao, Tần Trần mới mười sáu tuổi mà thôi!

“Sao thế? Tộc trưởng Tần có ý kiến gì sao? Thẩm Lâm Phong còn lớn hơn Lăng Côn một chút, hắn có thể xuất chiến, vì sao Lăng Côn thì không thể?” Lăng Thế Thành cười nhạo: “Chứ không phải là nhìn thấy thực lực của Lăng Côn quá mạnh, bây giờ sợ không đấu nữa à?”

“Ông…”

Lúc này, Tần Thương Sinh đã muốn nói gì đó, nhưng Tần Trần đã cướp lời: “Phụ thân, con đã đồng ý, tất nhiên sẽ không trốn tránh, Lăng Thế Thành, đệ tử Tam đại gia tộc các ông, đều có thể giao chiến, thậm chí, Lăng Thế Thành ông cũng có thể tự mình lên!”

Tần Trần đứng tại chỗ, hai chắp sau lưng, vẻ lạnh nhạt hiện lên khuôn mặt.

Phụ tử Lăng Thế Thành khiến kiếp này hắn bị thương, tất nhiên sẽ không thể làm vậy nữa rồi, nhưng còn món nợ đó, về sau cứ tính dần dần.

Hôm nay, Tam đại gia tộc không có khả năng hoàn toàn trở mặt với Tần gia, không nói đến việc Đại ca ở học viện Thiên Thần là một uy hiếp, chính là tình hình bên trong Tần gia, Tam đại gia tộc muốn diệt Tần gia, bản thân ít nhất cũng phải trả một cái giá lớn, hao tổn khí huyết, đại khai sát giới!

Lúc này, Tần Trần trong mắt người khác, vẫn đang tràn trề linh khí, vốn không hề giống người vừa đại chiến hai hiệp.

Võ giả cảnh giới thứ tư Thương Môn, sao lại có linh khí dư thừa đến thế?

Người khác tất nhiên là không được, nhưng Tần Trần cũng không rảnh giải thích.

Lần đầu tiên hắn mở Phong Thần Châu, dẫn linh khí nhập thể, đến bây giờ, còn có rất nhiều linh khí chứa trong tứ chi xương cốt và lục phủ ngũ tạng, không hề biến mất.

“Tần Trần, tuy không biết vì sao ngươi đã bị đoạt Tinh Môn, bây giờ vẫn còn là cảnh giới thứ tư Thương Môn, nhưng truyền kỳ của ngươi, đã đến lúc chấm dứt rồi!”

Lăng Côn bước ra, hai tay nắm chặt, nói: “Hôm nay, ta sẽ thay mặt đệ đệ ta, kết liễu ngươi triệt để, tránh rắc rối sau này!”

“Thẩm Lâm Phong và Sở Ngọc Thanh cũng đã nói giống ngươi!”

Tần Trần giống như đang quan sát một con kiến, nhìn chằm chằm Lăng Côn: “Ngươi không biết là, có một số kẻ, chết vì nói quá nhiều sao?”

“Muốn chết à!”

Lúc này, khí thế bao phủ toàn thân Lăng Côn, sải bước ra.

Hắn chính là cảnh giới thứ bảy Tử Môn, lực lượng trong cơ thể lên tới năm mươi mã lực, hơn nữa, võ giả cảnh giới thứ năm Đỗ Môn, là tụ khí hải, còn võ giả cảnh giới thứ sáu Cảnh Môn, là linh khí hóa hình.

Mà võ giả cảnh giới thứ bảy Tử Môn, mở ra huyệt Mệnh Môn, lực lượng mạnh mẽ, linh khí dư thừa, có thể tụ khí phi hành trên không trong thời gian ngắn.

Đây là điều võ giả sáu cảnh giới trước không thể làm được!

Đối mặt với Tần Trần, Lăng Côn vốn không có lo sợ gì.

Giết hắn, còn đơn giản hơn việc giết chết con kiến.

Lăng Côn trực tiếp lao người đến, đấm ra một quyền.

Tần Trần nhìn thấy quyền này, không hề trốn tránh, trực tiếp chống đỡ.

Rầm…

Trong nháy mắt, hai bóng dáng, vừa chạm vào đã tách ra.

Tần Trần bất ngờ lui năm bước, đạp bàn chân, mặt đất dưới chân vỡ vụn, còn bên kia, Lăng Côn chỉ lui một bước!

Cao thấp rõ ràng!

“Lăng Côn không hổ danh là đệ nhất thiên tài ngày trước của Lăng gia!” Lúc này, Sở Thừa Phong mới thở phào một hơi.

Sở Ngọc Thanh đã chết, Tần Trần phải chôn cùng, bây giờ, Lăng Côn đã ra tay, Tần Trần, xem ra chắc chắn phải chết, không thể tránh thoát.

“Xương cốt vẫn còn yếu một chút!”

Tần Trần lắc lắc cánh tay có chút run rẩy, nhịn không được cau mày.

Thân thể này, tuy đã trải qua sự cải tạo của linh khí trong Phong Thần Châu, nhưng ký ức chín kiếp của hắn dung hợp chưa được bao lâu, bây giờ phối hợp có chút bất tiện.

“Xem ra, vẫn nên sử dụng một chút tâm pháp phi thường rồi…”

Lúc này, hai mắt Tần Trần nhìn chăm chú vào Lăng Côn, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Lăng Côn.

Hắn chính là Thiên Tử Cửu Mệnh, trải qua chín kiếp, loại người nào còn chưa nhìn thấy, Lăng Côn, chỉ cao hơn hắn ba cảnh giới mà thôi, nhưng mà, là võ giả, đều sẽ có nhược điểm.

Nếu là võ giả cảnh giới trên Cửu môn, dùng tu vi hiện tại của hắn sẽ không thể nhìn thấu, nhưng dưới Cửu Môn, hắn đều thấy rõ ràng.

“Lúc này, sao không kiêu căng nữa rồi?”

Lăng Côn hét lớn một tiếng, bay người lên không trung, sau đó lập tức tiếp đất, rầm một tiếng, mặt đất bị phá nát, nứt ra giống như đào hố mở huyệt vậy.

Tần Trần tránh khỏi đòn tấn công này, vẫn phòng thủ bị động như trước.

Tần Thương Sinh sốt ruột.

Thẩm Lâm Phong, cảnh giới thứ năm Đỗ Môn, Tần Trần có thể giết chết, Sở Ngọc Thanh, cảnh giới thứ sáu Cảnh Môn, Tần Trần cũng có thể giết chết.

Nhưng Lăng Côn cảnh giới thứ bảy Tử Môn, không giống như vậy.

Cảnh giới Tử Môn, linh khí so với cảnh giới thứ sáu Cảnh Môn, manh mẽ hơn không chỉ một lần, linh khí hóa hình, có khả năng học được phàm quyết, cũng là đặc sắc.

Nếu không thế, cảnh giới Thất Môn, ở trong đế quốc Bắc Minh, cũng sẽ không được gọi là cao thủ rồi!

Tần Thương Sinh gắt gao nhìn chăm chủ từng cử động của Tần Trần, sẵn sàng ra tay.

Bên kia, Lăng Thế Thành cũng như thế.

Nhìn tình hình giao chiến bây giờ, Lăng Côn giết chết Tần Trần là điều chắc chắn.

Tần Thương Sinh dám ra tay, hắt nhất định phải ngăn lại.

Hôm nay Tần Trần không chết, tương lai chắc chắn là họa lớn!

“Sự kiêu ngạo ngang tàn của ngươi chạy đi đâu rồi hả?”

Lăng Côn nhìn Tần Trần không ngừng tránh né, cười nhạo: “Vừa rồi không phải ngươi đã nói, cảnh giới Tử Môn, chỉ bình thương thôi sao?”

“Không sai, quả thật là bình thường!”

Lúc này, Tần Trần bất ngờ dừng lại, nhìn Lăng Côn cách mười bước chân, ánh mắt không hề dao động.

“Còn đang nằm mơ à!”

Hai tay Lăng Côn kết ấn, trong lúc đó, linh khí bốc lên quanh song chưởng, ngưng tụ thành hình một con mãnh hổ, đang nhe răng nhếch miệng, bộ dạng khủng khiếp.

Đây cũng là linh khí hóa hình! Cảnh giới thứ sáu có thể làm được.

Nhưng lại dùng cảnh giới thứ bảy Tử Môn của Lăng Côn mà thành, uy lực càng khủng bố.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Trần vẫn vô cùng lạnh nhạt, dường như bộ dạng ứng chiến vội vàng vừa rồi, chỉ là ngụy trang của hắn vậy.

Nhưng trong mắt người khác, bây giờ Tần Trần mới là ngụy trang, giả bộ lạnh lùng!

“Ngươi có thể liều mạng!” Lời nói lạnh lùng từ miệng Tần Trần vừa thoát ra, vừa sải bước…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN