Thần Đạo Đế Tôn
Nghị sự gia tộc
Editor: Mộc Lan Tử Khuynh
Thân thể Tần Trần, khôi phục rồi sao? Tu vi cũng khôi phục rồi ư? Điều này sao có thể, Tần Trần bị cướp Tinh Môn, không chết đã là kỳ tích, bây giờ còn khôi phục tu vi, dường như còn mạnh hơn so với trước!
Nhưng mà, giết Thẩm Uyên như thế, cứ như đâm thủng một cái sọt vậy!
“Mau đuổi theo đi!” Tần Tâm Duyệt nhìn thấy Tần Hâm Hâm còn đang ngây người, lập tức trách: “Hình như Tần Trần đệ không bình thường, đệ trông chừng đệ ấy, đừng làm đệ ấy nổi điên!”
“Á, vâng, vâng!”
Tần Hâm Hâm lập tức đuổi theo.
“Tần Trần ca…”
Lúc này, giọng điệu của Tần Hâm Hâm run rẩy, cảm thấy hai tay mình còn đang run run, đuổi theo nói với Tần Trần: “Huynh…Giết Thẩm Uyên rồi!”
“Ừ, sao thế?” Tần Trần bình thản hỏi.
“Hắn…Là con trai độc nhất của Thẩm Thừa Phong!”
“Ta biết!”
“Hắn là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia!”
“Ta cũng biết!” Giọng điệu Tần Trần vẫn lãnh đạm như trước.
Tần Hâm Hâm vô cùng đau đầu.
“Ca ca, ca ca ruột của ta, huynh đã biết, còn đi giết hắn, ngay cả Tộc trưởng cũng chỉ có thể đồng ý từ hôn, huynh còn giết hắn…”
“Không giết hắn thì làm sao bây giờ? Đệ cũng thấy đấy, bộ dạng của hắn vừa rồi, ta đã lui bước nhẫn nhịn, còn nữa tin tức Tâm Duyệt tỷ tỷ bị từ hôn, nếu bị truyền ra cũng không tốt, giết hắn, bớt việc làm bẩn thanh danh của Tâm Duyệt tỷ tỷ.” Dáng vẻ của Tần Trần vẫn bình thản tự nhiên như trước.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, không có nhưng gì cả, phía trước là đại sảnh nghị sự gia tộc phải không?”
“Vâng!”
“Đi thôi!”
Tần Trần tiến lên phía trước, lúc này trong lòng Tần Hâm Hâm vô cùng bồn chồn, còn hắn một chút lo lắng cũng không có.
Chuyện này, Tần Trần đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Haizz…Phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tần Trần hiểu rõ, vì hắn, nên Lăng gia và Sở gia mới gây nên nhiều chuyện phiền phức như vậy, chuyện thế này, không thể để phụ thân gánh vác thay hắn.
Huống chi, bây giờ hắn đã thức tỉnh ký ức chín kiếp, có thể nói đây mới thật sự là hắn, hoàn toàn là hắn, chín kiếp của hắn, có phong ba bão tố nào chưa trải qua, nguy hiểm lúc này, không là cái gì cả, thản nhiên đối mặt là được.
Nếu Lăng gia và Sở gia, đã chính thức trở mặt với Tần gia bọn họ, Thẩm gia đi theo hai đại gia tộc này, vậy thì để hắn, khiến việc trở mặt này lớn thêm một chút.
Về phần tiếp theo phải làm thế nào, trong lòng hắn đã có kế sách.
…
Lúc này, bên trong đại sảnh nghị sự của Tần gia.
Trên vị trí chủ tọa, Tần Thương Sinh mặc trường sam màu đen mạnh mẽ, vẻ mặt như bị đao chém, ngồi thẳng lưng, thần sắc có chút bi thương, hai bên tả hữu ai ngồi vào chỗ nấy, còn có một số con cháu lớp trẻ đứng phía sau.
Cẩn thận quan sát, hai bên trái phải đều có ba người, hơi thở nặng nề.
“Tộc trưởng!”
Lão giả ngồi đầu bên trái, một thân hắc bào, tóc bạc trắng, giọng nói già nua, lời nói vang vọng: “Lần này, tiểu tử Tần Trần làm nhục Lăng Phỉ Phỉ, tổn hại đến danh dự của Tần gia chúng ta, còn bị Lăng gia uy hiếp bắt bồi thường, khiến Thẩm gia từ hôn, Sở gia đoạn tuyệt, có thể nói là thiệt hại rất lớn, phải nghiêm trị!”
“Đại trưởng lão nói không sai!”
Vị trưởng lão ngồi thứ hai bên trái mở miệng nói: “Tần Trần này, thân là Thiếu tộc trưởng của gia tộc, lại làm ra những việc này, cần phải đuổi khỏi gia tộc!”
“Đúng, đuổi khỏi gia tộc!” Một vị trưởng lão khác lại phụ họa.
“Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Ngũ trưởng lão!”
Nam tử trung niên ngồi đầu tiên bên phải đứng dậy, nói: “Hiện tại, Trần Nhi sống chết không rõ, việc cần suy xét đến không phải là vấn đề của nó, mà là Lăng gia ỷ thế hiếp người, chúng ta phải làm sao đây?”
“Hơn nữa, việc Trần Nhi làm nhục Lăng Phỉ Phỉ, tất cả đều là lời nói một phía của Lăng gia, ít nhất chúng ta phải nghe Trần Nhi nói thế nào đã chứ?”
“Lời nói một phía?”
Đại trưởng lão lập tức nói: “Tần Viễn Sơn, ông là Nhị thúc của Tần Trần, cũng không thể thiên vị hắn như vậy chứ? Còn Sở Ngưng Thi, luôn có mối quan hệ rất tốt với Tần Trần, đính hôn từ nhỏ, chính là vị hôn thê của Tần Trần, nàng ta tự mình làm chứng, đây là lời nói một phía của Lăng gia sao?”
“Chuyện này…”
Lúc này, Tần Viễn Sơn cũng khó có thể giải thích được.
Vốn dĩ chuyện này, nếu là ai cũng sẽ không tin, nhưng riêng việc Sở Ngưng Thi làm chứng, Sở Ngưng Thi không chỉ đính ước từ nhỏ với Tần Trần, còn là thanh mai trúc mã, quan hệ vô cùng tốt.
Việc này khiến cho, toàn bộ người trong thành Lăng Vân, đều tin chuyện này là sự thật.
“Tất nhiên là lời nói một phía của Lăng gia!”
Lúc này, ở ngoài đại sảnh, có một bóng người nhấc chân bước vào.
Chính là Tần Trần!
“Trần Nhi!”
Bây giờ, Tần Thương Sinh đột nhiên bật dậy, vẻ mặt vốn bi thương, lập tức trở thành khiếp sợ, vui mừng.
“Phụ thân!”
Gửi một ánh mắt trấn an cho phụ thân, Tần Trần chắp tay, tiện thể nhìn mọi người, nói: “Nhị thúc, các vị Trưởng lão!”
“Sự thật là, Sở Ngưng Thi và Lăng gia cấu kết, dụ ta rời khỏi thành Lăng Vân, tiến vào sơn mạch Lăng Vân, sau đó bị phụ tử hai người Lăng Thế Thành, Lăng Thiên bắt tới Lăng phủ, Lăng Thế Thành ra tay cướp Tinh Môn của ta, cho con của hắn, Lăng Thiên!”
“Ả Sở Ngưng Thi này, tận mắt nhìn thấy ta bị đoạt Tinh Môn, còn nhìn thấy ta lẻ loi cô độc, không chốn nương tựa trong đêm mưa, để ta tự sinh tự diệt…”
“Phụ tử Lăng Thế Thành còn bịa đặt ra chuyện hoang đường ta sỉ nhục Lăng Phỉ Phỉ, muốn giá họa cho ta, làm nhục tên tuổi của ta, để che giấu sự thật cướp đoạt Tinh Môn của ta!”
Tần Trần nhìn mọi người, lời lẽ khí phách: “Đây là sự thật, Lăng gia vì Tinh Môn mà ta thức tỉnh!”
Vốn Tần Trần cũng lười giải thích với bọn người kia, nhưng chuyện này, cần phải cho phụ thân một câu trả lời.
“Nực cười!”
Lúc này, Đại trưởng lão quát: “Lăng Thiên, thiên phú kinh người, không thua kém ngươi, vì Tinh Môn của ngươi, mà chấp nhận làm kẻ thù của Tần gia sao?”
“Lại nói, Sở gia và Tần gia chúng ta thân thiết mấy chục năm, sao lại làm ra loại chuyện đó? Ta thấy chính Tần Trần ngươi đã làm ra những chuyện trời nộ người oán, bây giờ sợ tội, chối bỏ trách nhiệm!”
Lời vừa dứt, các vị Trưởng lão đều bàn luận ồn ào.
“Đại trưởng lão!”
Tần Trần vừa muốn mở miệng, nhưng Tần Thương Sinh đã nói trước.
“Tần Trần, là người thừa kế Tần gia ta, Đại trưởng lão không tín nhiệm hắn thì thôi, nhưng sao chỉ tin tưởng lời nói của phụ tử Lăng gia và Sở Ngưng Thi, là ý gì đây?”
Lời nói của Tần Thương Sinh, vô cùng thong thả, nhưng lại có sức nặng, Tần Trần, là con trai ông!
“Chuyện này, vốn rất kỳ lạ, Tinh Môn của Trần Nhi bị đoạt, phụ tử Lăng gia không có lòng tốt, liên kết với Sở gia, cũng không phải không có khả năng!”
Tần Thương Sinh nghe xong lời giải thích của Tần Trần, lửa giận bốc lên, Lăng gia, khinh người quá đáng!
Con trai của ông, bị cướp Tinh Môn, còn bị người ta vu cáo, trong đêm mưa, một mình Tần Trần cô độc, nghĩ đến cảnh tượng đó, Tần Thương Sinh liền đau lòng.
“Tộc trưởng, ngài nói như vậy, không phải rất thiên vị con trai của mình sao?” Đại trưởng lão thâm độc nói.
“Thiên vị ư?”
Tần Thương Sinh nhìn Đại trưởng lão, khẽ quát: “Tần Lôi Sơn, tuy ông là Đại trưởng lão, nhưng chuyện của Tần gia lớn thế này, ta nghĩ, vẫn phải để Tộc trưởng là Tần Thương Sinh ta định đoạt chứ hả?”
Lời vừa dứt, không khí trong đại sảnh, đã lộ vẻ giương cung bạt kiếm.
“Hừ, vậy hai chuyện Lăng gia yêu cầu bồi thường, và Thẩm gia từ hôn thì thế nào? Cuối cùng vẫn phải có người chịu trách nhiệm chứ?”
Tần Thương Sinh lại cương quyết nói: “Lăng gia muốn bồi thường, vậy phái người tới lấy, chỉ cần hắn dám đưa người đến, Tần Thương Sinh sẽ tiếp!”
“Về phần Thẩm gia từ hôn…”
Tần Thương Sinh nhìn Tần Viễn Sơn bên cạnh.
Tần Viễn Sơn không chỉ là Nhị đệ của ông, mà còn là người vô cùng ủng hộ ông trong gia tộc, con gái của ông Tần Tâm Duyệt bị từ hồn, đối với bản thân Nhị đệ, quả thật là món nợ rất lớn không cách nào nói rõ.
“Thẩm gia từ hôn, là điều không thể!”
Lúc này, Tần Trần mới chậm rãi mở miệng.
“Thẩm Uyên đã bị ta giết, Thẩm Uyên chết, vậy hôn ước giữa chúng ta và Thẩm gia tự động hủy bỏ!”
Cái gì?
Tần Trần vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh nghị sự, hoàn toàn nhốn nháo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!