Thần Điển - Chương 10: Giáo huấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thần Điển


Chương 10: Giáo huấn


Ngõa Tây Lý làm bộ như không thấy ám hiệu của La Y, dao ăn trong tay bay múa trên bàn theo tiết tấu cố định. Tầm mắt hắn quét tới quét lui tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu hạ thủ.

La Y vội ho khan một tiếng, đang định nói chuyện Địch Áo đã mở miệng nói: “La Y, ngươi cũng ngồi đi.”

“Ta?” La Y hơi bất an, do dự chốc lát mới đi tới bên cạnh bàn, thật cẩn thận ngồi xuống nói: “Ngõa Tây Lý, những thứ này không phải là ngươi làm? Đó là…”

“Ta lúc nãy đi một chuyến tới Đôi Tháp trấn.” Ngõa Tây Lý nói: “Những thứ này là ta mua ở chỗ đó.”

“Không nên nói giỡn trước mặt thiếu gia.” La Y nói: “Đôi Tháp cách đây có hơn một trăm dặm, ngươi… trời đất ơi, không phải là ngươi trộm đồ ăn ở trong khố phòng đó chứ? Ngươi điên rồi hả?”

Địch Áo ngẩng đầu liếc qua La Y, còn Ngõa Tây Lý mặc kệ tất cả, chỉ cắm đầu ăn uống nhiệt tình.

La Y cảm giác được ánh mắt Địch Áo có điểm khác thường nên không dám nói chuyện nữa. Trong lòng âm thầm an ủi bản thân, “Quên đi, trộm thì cứ trộm, dù sao thì thiếu gia không muốn tiếp tục ngụy trang nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà thôi.”

Mặc dù thức ăn trên bàn rất thịnh soạn nhưng La Y không có ý định dùng bữa, áp lực trong lòng quá lớn làm cho hắn đứng ngồi không yên, chỉ qua chừng mười phút hắn vội vã cáo lui.

“Đối với tương lai ngươi có dự định gì không?” Ngõa Tây Lý đột nhiên mở miệng hỏi.

“Tương lai? Dự định?”

“Ừ.” Ngõa Tây Lý giơ dao ăn lên chỉ chỉ cửa phòng: “Ngươi nguyện ý ở cùng hắn sống cẩn thận qua từng ngày như vậy hay sao?”

“Không thể trách La Y, hắn chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân và người nhà thôi.” Địch Áo chậm rãi nói: “Ai lại nguyện ý mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống lo lắng hãi hùng đây? Chỉ là thế giới này quá tàn khốc.”

“Tàn khốc? Làm như ngươi hiểu rõ hàm nghĩa từ này lắm vậy?”

“Ừ.” Địch Áo ngừng lại trầm tư một lát, nói: “Đêm qua ta giết hai tên Thiên Phú võ sĩ, mặc dù bọn họ chết có lý do nhưng đó cũng là hai tính mạng, còn có Thang Bố Nhĩ ngày hôm trước. Ta một mực chờ người khác tới chất vấn ta, nhưng cho tới bây giờ không hề phát sinh chuyện gì cả, tựa hồ bọn họ đã bị người khác quên lãng mất rồi.”

“Đêm qua?” Ngõa Tây Lý cười: “Xem ra đêm qua ta bỏ lỡ rất nhiều màn đặc sắc nhỉ?”

“Ngày hôm qua ngày đi đâu?” Địch Áo hỏi.

“Ngày hôm qua nghe người ta nói sâu trong hoang nguyên có một đoàn đạo tặc nhỏ, cho nên ta đi tìm bọn chúng.”

“Trừ bạo an dân?” Hai mắt Địch Áo híp lại tràn đầy ý cười.

“Ngươi có thể hiểu như vậy, ta không phản đối.” Ngõa Tây Lý cười nói: “Trên thực tế ta sắp xài hết tiền rồi, chung quy cũng phải nghĩ biện pháp đi kiếm thêm một chút, lại còn một chuyện ta muốn thử một lần.”

“Thử chuyện gì?”

“Xem thử có thể đánh gãy xương mũi xuyên thẳng vào não bọn chúng hay không!” Ngõa Tây Lý nói: “Thế nhưng ngay cả ta cũng làm không được.”

“Chẳng qua là một kỹ xảo rất đơn giản, chỉ cần ngài thử qua vài lần là có thể làm được.” Địch Áo cười nói.

“Quên đi, ta không có dư nhiều tinh lực như vậy.” Ngõa Tây Lý nói: “Hay là nói chuyện tương lai của ngươi đi.”

“Tương lai?” Địch Áo từ từ thu liễm nụ cười, qua một lúc lâu hắn nhẹ giọng nói: “Ta chuẩn bị một thời gian ngắn nữa sẽ đi ra ngoài gia tăng lịch duyệt của mình, hẳn là có thể học được vài thứ.”

“Không phải là ta đả kích lòng tin của ngươi.” Ngõa Tây Lý chậm rãi xoay xoay dĩa thức ăn ở trên bàn: “Hiện tại ngươi mà đi ra ngoài, khả năng sinh tồn của ngươi cũng không mạnh hơn La Y bao nhiêu.”

“Ta có năng lực đối phó.”

“Tại sao ngươi nghĩ thế?” Ngõa Tây Lý mỉm cười nói: “Bằng vào năng lực âm trầm và ẩn nhẫn của ngươi? Ngươi cho rằng một Giác Tỉnh Giả có thể vượt qua bao nhiêu khó khăn thường ngày đây?”

“Ta không thể nào mãi là một Giác Tỉnh Giả.”

“Không sai!” Ngõa Tây Lý đứng lên nói: “Khi ngươi thực sự trở thành một Thiên Phú võ sĩ, ngươi sẽ minh bạch khác nhau giữa Thiên Phú võ sĩ và Giác Tỉnh Giả. Sau đó ngươi cũng sẽ minh bạch chênh lệch ở giữa Quang Mang võ sĩ và Thiên Phú võ sĩ. Tác Phỉ Á tiểu thư chỉ là người thừa kế thuận vị Nam tước lĩnh sắp hàng thứ năm, hơn nữa còn là một người thừa kế chịu đủ chèn ép. Không nên dùng thực lực nhóm hộ vệ bên cạnh Tác Phỉ Á để cân nhắc lực lượng của cường giả trên thế giới này. Huống chi phụ thân của nàng chỉ là một vị Nam tước, phía trên còn có Bá tước, Công tước, những người địa vị cao hơn nữa còn rất nhiều rất nhiều. Đi thôi, chúng ta tiến vào khu hoang dã.”

“Đến khu hoang dã?”

“Ở một địa phương không có bất kỳ vật cản ngươi mới có khả năng cảm nhận được lực lượng của gió, lực lượng chân chính.”

“Ngài…” Địch Áo kinh ngạc một lúc lâu mới gặn ra từng chữ: “Ngài định dạy ta cách trở thành Thiên Phú võ sĩ?” Mặc dù nguyện vọng này nằm ở trong lòng rất lâu rồi, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng khống chế tâm tình đang rung động.

“Ngươi đã đoán đúng.” Ngõa Tây Lý gật đầu nói.

“Tại sao?”

“Tại sao? Ha hả… Có ý tứ.” Đôi mắt Ngõa Tây Lý lộ ra thần sắc tà mị: “Địch Áo thiếu gia, có phải ngươi cho rằng quan hệ giữa người với người chỉ có ràng buộc ích lợi hoặc ưu đãi hay không? Hôm nay ta nguyện ý giúp ngươi là vì ngày sau đổi lấy thứ gì đó từ chỗ của ngươi?”

“Ta…” Địch Áo không khỏi cười khổ, có cần phải nói trắng ra như thế sao?

“Hình như ngươi thật sự luôn luôn cảnh giác, không cho ngươi một lý do nguyên vẹn thì ngươi rất khó lòng tin tưởng ai, phải không?” Ngõa Tây Lý dừng một chút rồi nói: “Nói thế này cho gọn đi, thời giờ của ta không còn nhiều lắm, cho nên ta muốn cố hết sức mình làm một vài chuyện để cho người khác hoài niệm ta, hoặc là để cho người khác oán hận ta cũng được. Ít nhất những thứ này sẽ là dấu vết ta từng tồn tại.”

Đáy lòng Địch Áo bất chợt run lên, hắn nhận ra một loại mùi vị người chết nói điều thiện, chim chết kia cất tiếng gáy thê lương.

“Đi thôi.” Ngõa Tây Lý chậm rãi đi ra ngoài.

………

La Y chỉ dùng mấy phút đã tìm được một chiếc xe ngựa cho Địch Áo. Xem ra hai gã Thiên Phú võ sĩ chết và Thang Bố Nhĩ mất tích không có sinh ra ảnh hưởng gì lớn, trang viên vẫn là một mảnh yên tĩnh. Từ thái độ của Bích Cơ đã biểu hiện rõ ràng ý tứ rồi, nàng là quản gia cả trang viên, nếu như nàng muốn nhân cơ hội này làm lớn chuyện thì Địch Áo sẽ không thoải mái như thế. Mặc dù không có khả năng dồn Địch Áo vào chỗ chết, bởi vì còn có tiểu thư chân chính bảo hộ cho hắn, nhưng phiền toái khẳng định là không thiếu.

Ra khỏi trang viên, một đường đi thẳng về phía đông là một mảnh hoang nguyên trải dài vô tận. Những khu vực tiếp cận trang viên có khoảng ngàn mẫu ruộng hoa màu. Trong Nam tước lĩnh số lượng dân cư đi khai khẩn hoang nguyên chưa tới một phần trăm, từ phản ứng này có thể thấy Tác Phỉ Á tiểu thư và phụ thân nàng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý lãnh địa.

(Nam tước lĩnh: lãnh địa Nam tước)

Vị Nam tước này là giai cấp quý tộc thực thụ được phong lãnh địa, trải qua thời gian hơn mười năm bám dân bám đất đã biến đổi một phần hoang nguyên thành ruộng lúa. Vấn đề tiếp theo quan hệ giữa hắn và người lãnh đạo trực tiếp là Bá tước lĩnh đại nhân không quá mật thiết. Mặc dù hoang nguyên có thể biến thành ruộng lúa nhưng sản lượng chỉ tạm được mà thôi. Người xưa có câu “dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh – lửa thiêu không bao giờ hết, xuân sang lại mọc lên” ý chỉ sinh mệnh lực cỏ hoang ở trong hoang nguyên sinh trưởng rất ương ngạnh, làm ảnh hưởng rất lớn đến sản lượng lúa mạch nơi này. So sánh với ruộng tốt thượng hạng, đoán chừng một phần ba sản lượng cũng không tới. Nếu như phụ thân Tác Phỉ Á là thành viên trọng yếu của Bá tước lĩnh đại nhân sẽ không bị phân đến loại địa phương cằn cỗi này.

Chạy sâu vào hoang nguyên chừng ba mươi dặm, Ngõa Tây Lý gõ nhẹ mấy cái lên buồng xe, nói: “La Y, dừng ở chỗ này đi.”

La Y lái xe ngựa ở phía trước không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, một lão đầu bếp mới vừa gia nhập đã đòi quơ tay múa chân với hắn rồi, trong lòng hắn rất là bi phẫn. Nhưng lão già này có thể ngồi chung một chỗ với Địch Áo thiếu gia đã chứng minh rằng lão được thiếu gia tín nhiệm. Vì thế hắn không dám nói gì, biết điều thả lỏng dây cương dừng xe ngựa lại.

Ngõa Tây Lý và Địch Áo một trước một sau chui ra khỏi buồng xe, Ngõa Tây Lý quét mắt một vòng xong trực tiếp đi vào khu đất hoang. Địch Áo đi theo phía sau Ngõa Tây Lý, mới đi vài bước hắn xoay người lại nói: “La Y, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta.”

“Bây giờ ta biết đại khái vấn đề ở chỗ nào rồi.” Ngõa Tây Lý vừa đi vừa nói: “Ai là đạo sư ban đầu của ngươi? Tên đó đúng là vô trách nhiệm rồi, thế mà không có dạy cho ngươi ý nghĩa sâu xa của Thất Luân Nguyên Lực- Bảy vòng nguyên lực.”

“Thất Luân Nguyên Lực?”

“Người mới vừa cảm ứng được nguyên lực được gọi là Giác Tỉnh Giả, đó là vì bọn họ đã mở ra Nguyên Lực Luân thứ nhất trong thân thể.” Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: “Nguyên Lực Luân này còn gọi là Căn Luân, nó có ý nghĩa là lực lượng căn bản hoặc có thể nói là trụ cột của hết thảy mọi thứ sau này. Mà ngươi hình như không hề biết Căn Luân tồn tại, ha hả, ngươi lãng phí quá nhiều tinh lực và thời gian đi làm chuyện vô dụng.”

“Vô dụng hả?” Địch Áo cười cười.

Ngõa Tây Lý đột nhiên ngừng bước: “Kỳ quái, ngươi không biết Căn Luân tồn tại, tại sao nguyên lực của ngươi vượt xa Giác Tỉnh Giả?”

Địch Áo không nói gì, hắn cố gắng và trả giá đã không thể dùng từ khắc khổ để hình dung, cả ngày cả đêm thủy chung luôn duy trì trạng thái chuyên chú tuyệt đối. Ngoại trừ ăn và ngủ ra, hắn cơ hồ không có buông lỏng một chút nào. Hơn nữa, mười mấy năm tu luyện vẫn như một ngày, nếu đổi thành bất cứ người nào khác đã sớm chịu đựng không nổi rồi.

“Trên người của ngươi có quá nhiều bí mật.” Ngõa Tây Lý lại đi tiếp, nói: “Thật ra đây là thường thức đơn giản nhất, Địch Áo thiếu gia, ngươi chưa từng hỏi người khác về vấn đề này sao?”

“Cha mẹ của ta đã rời đi lúc ta còn nhỏ.” Địch Áo nhẹ giọng nói.

“Xin lỗi.” Ngõa Tây Lý hơi ngừng lại: “Không nghĩ tới ngươi lại là cô nhi.”

“Cũng không tính là cô nhi, mặc dù cha mẹ đi trước nhưng ta còn có một lão quản gia rất quan tâm đến ta, còn có một vài người hầu đối đãi ra thật tốt. Nếu như không có bọn họ, có lẽ ta đã sớm sống không nổi rồi.” Địch Áo nói. Lời hắn nói chính là sự thật, không có lão quản gia và mấy người hầu chiếu cố, chỉ điểm gia sản nho nhỏ kia đã sớm đã bị người ta đoạt đi hết rồi, một đứa nhỏ ngay cả bước đi cũng khó khăn, lại còn bị thương nặng trong người làm sao chịu đựng nổi chứ.

“Nhưng mà… ta cảm giác ngươi bị người ở trong trang viên cô lập, bọn họ…”

“Nguyên nhân là ở chỗ Tác Phỉ Á tiểu thư.” Ánh mắt Địch Áo hơi mờ mịt, cũng có chút thê lương.

“Nàng? Nàng làm cái gì?” Ngõa Tây Lý tự nhiên nghĩ đến tình huống xấu nhất, hắn thiếu chút nữa hỏi Địch Áo có cần ta giúp ngươi báo thù hay không thôi. Mặc dù thân thể hắn ngày càng biến chất nhưng đối phó với một Nam tước nho nhỏ và vài tên hộ vệ, hắn vẫn còn có lòng tin.

“Khi Tác Phỉ Á tiểu thư đi du lịch từng bị một đoàn đạo tặc tập kích, trùng hợp chính là lúc đó lão quản gia của ta cũng mang ta đi ra ngoài du xuân, kết quả… ha hả.” Địch Áo lắc lắc đầu, tựa hồ muốn ném cảnh tượng máu tanh trong đầu ra ngoài: “Lúc ấy ta mới có tám tuổi, chuyện ta có thể làm chính là trơ mắt nhìn bọn họ ngã xuống từng người một.”

“Ngươi hận nàng?” Ngõa Tây Lý đột nhiên nói.

“Ta hận ai?” Địch Áo không hiểu lắm.

“Đương nhiên là hận Tác Phỉ Á tiểu thư.” Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: “Một đứa bé trơ mắt nhìn người nhà của mình vì bảo vệ một đứa bé khác mà mất đi tính mạng, hắn nhất định sẽ…”

“Ta không là con nít.” Địch Áo cắt ngang lời Ngõa Tây Lý.

“Ta nói là ngươi ngay lúc đó.” Ngõa Tây Lý mở trừng hai mắt ra liếc Địch Áo.

Địch Áo ngậm miệng lại, từ khi hắn ra đời tâm trí đã như người trưởng thành rồi. Dĩ nhiên hắn sẽ hiểu được vấn đề và không đẩy tội lỗi lên trên người Tác Phỉ Á tiểu thư. Đi du lịch không có sai, sai chính là mấy tên cường đạo kia. Thế nhưng, quả thật là trong lòng hắn có một chút oán khí với Tác Phỉ Á.

“Lão quản gia kia nhất định là người vô cùng thông minh.” Ngõa Tây Lý chậm rãi nói.

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Trong tình hình bình thường, đoàn đạo tặc sẽ không dám tập kích hậu duệ quý tộc, bởi vì làm như vậy sẽ bị các cường giả và quân đội chính quy không ngừng truy kích tiêu diệt. Trừ phi là đoàn đạo tặc thực lực đặc biệt cường đại, nếu như đoàn đạo tặc kia thực lực đủ cường đại, các ngươi đã sớm bị giết sạch rồi, không thể nào sống cho tới ngày hôm nay được.” Ngõa Tây Lý thản nhiên nói: “Khả năng lớn nhất là đoàn đạo tặc kia chỉ là giả mạo, Tác Phỉ Á tiểu thư bị tập kích thuộc về phạm vi nội bộ quý tộc đấu đá lẫn nhau. Nếu các ngươi chạm vào nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu, cho nên lão quản gia của ngươi nghĩ ra một lựa chọn sáng suốt. Đó là kề vai chiến đấu với Tác Phỉ Á tiểu thư. Làm như vậy mới có khả năng bảo toàn cho ngươi, sự thật chứng minh hành động của hắn là chính xác.”

Địch Áo giật mình, hắn chưa từng nghĩ tới sự kiện Tác Phỉ Á tiểu thư bị tập kích sâu xa như thế, chỉ cho rằng hết thảy chỉ là trùng hợp. Lời Ngõa Tây Lý nói làm cho hắn có một loại cảm giác tỉnh ngộ.

“Đúng rồi, Tác Phỉ Á tiểu thư đối xử với ngươi như thế nào?” Ngõa Tây Lý hỏi.

“Còn… tạm được.” Địch Áo cười ha hả trả lời, có lẽ là vì câu hỏi bất ngờ nên hắn trả lời có chút trái lương tâm. Tác Phỉ Á tiểu thư đối xử với hắn Địch Áo không phải là tạm được, mà là tốt, cực kỳ tốt.

Lúc ấy lão quản gia hấp hối đã nói không ra hơi, chỉ chật vật nắm tay Địch Áo đưa cho Tác Phỉ Á. Từ khi bị tập kích cho đến lúc tuần tra đội chạy tới trợ giúp, Địch Áo thủy chung giữ vững trầm mặc, hắn và Tác Phỉ Á bằng tuổi nhau nhưng tâm trí chênh lệch như trời với đất. Nàng khi đó chỉ là một cô bé đột nhiên chảy nước mắt, cắt đứt đầu ngón tay của mình phát hạ huyết thệ trước mặt mọi người, thề rằng một đời này nàng nhất định sẽ chiếu cố tốt Địch Áo, không để cho Địch Áo bị bất kỳ ủy khuất nào.

Lão quản gia nghe thế thì rất vui mừng, còn Địch Áo lại cười không nổi. Thực lực kẻ thù quá mạnh mẽ, hắn không dám nghĩ đến việc tiêu diệt đoàn đạo tặc hay tên chủ sự giấu mặt ở sau màn kia. Tác Phỉ Á tiểu thư cũng không hề đề cập tới việc báo thù, mặc dù nàng quả thật làm theo lời thề, mỗi ngày luôn ở bên cạnh Địch Áo, ngay cả ngủ cũng ngủ chung giường. Dù sao cả hai đều còn nhỏ nên không hiểu được kiêng kỵ, nhưng nàng vẫn không thể nào giành được tình cảm của Địch Áo. Nguyên nhân căn bản là ở chỗ này, Tác Phỉ Á có thể quên mất thù hận, còn Địch Áo thì không.

Hơn nữa, Tác Phỉ Á đối xử với Địch Áo càng tốt hắn càng chán ghét, trang viên ngày nào tháng nào cũng được tu bổ xây mới. Từng gian phòng ốc mỗi lúc một cao, rộng rãi hơn nhiều lắm, hiện tại diện tích trong trang viên đã gia tăng gấp mấy chục lần trước kia. Mỗi ngày đều có hàng trăm người cung kính gọi hắn là thiếu gia, nhưng hết thảy những điều đó vẫn không thể đổi lấy tính mạng người than, cho nên hắn chán ghét.

Bây giờ được Ngõa Tây Lý chỉ điểm, trong nháy mắt Địch Áo hiểu ra rất nhiều điều, thì ra Tác Phỉ Á không phải là không muốn báo thù, mà là vì nàng không đủ sức. Hoặc có thể nói Tác Phỉ Á chưa từng quên mất thù hận, chẳng qua là đang đợi thời cơ thích hợp mà thôi.

Vấn đề là vào lúc đó Tác Phỉ Á chỉ là một đứa bé, nàng thật sự hiểu nhiều như vậy? Nàng cũng biết cách ẩn nhẫn?

“Không nói mấy chuyện này nữa.” Ngõa Tây Lý lại chuyển đề tài: “Trên Căn Luân là Nguyên Lực Luân thứ hai, được gọi là Chân Tri Luân. Khi Căn Luân của ngươi chứa đựng nguyên lực đạt tới trình độ nhất định sẽ đột phá Chân Tri Luân, lúc đó ngươi chính là một gã Thiên Phú võ sĩ hợp cách. Chuyện này đối với ngươi hẳn là rất nhẹ nhàng, có lẽ một tháng là có thể hoàn thành đột phá.”

“Lực chiến đấu của Thiên Phú võ sĩ tựa hồ rất bình thường.” Địch Áo từ trong ký ức tỉnh lại.

“Ngươi nói tới La Y? Hoặc là hai tên hộ vệ Thiên Phú võ sĩ mà ngươi từng giết?” Ngõa Tây Lý cười cười nói: “La Y chỉ là Thiên Phú võ sĩ một giai ba sao, phẩm cấp hai tên Thiên Phú võ sĩ kia ta đoán chừng cũng không cao, nếu không người bị giết chết nhất định là ngươi. Thiên Phú võ sĩ tổng cộng phân thành mười cấp, mỗi một lần gia tăng giai vị sẽ sinh ra khác biệt nhất định. Ta biết ngươi có một vài kỹ xảo thần bí, nhưng ta muốn ngươi biết rằng một khi lực lượng chênh lệch quá xa, hết thảy kỹ xảo sẽ mất đi ý nghĩa. Nếu có thời gian ta sẽ bắt một gã Thiên Phú võ sĩ cấp mười cho ngươi xem. Để hắn đối chiến với ngươi, lúc đó ngươi sẽ minh bạch mình yếu ớt đến mức nào.”

“Ta biết.” Địch Áo nhẹ giọng nói: “Cha mẹ của ta đều là Quang Mang võ sĩ, bọn họ thường xuyên đối luyện với nhau.”

“Có lẽ trong mắt ngươi Quang Mang võ sĩ là phi thường cường đại nhỉ? Ha hả, thật ra đó chỉ là mới bắt đầu, chân chính bắt đầu.” Ngõa Tây Lý nói: “Ngươi biết làm thế nào để trở thành Quang Mang võ sĩ không?”

“Nguyên Lực Luân thứ ba?”

“Không sai, Nguyên Lực Luân thứ ba còn được gọi là Chính Luân.” Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: “Đột phá Chân Tri Luân trở thành Thiên Phú võ sĩ, nguyên lực sẽ chuyển quanh Căn Luân và Chân Tri Luân tạo thành một vòng tuần hoàn nhỏ. Vào lúc này ngươi có thể hấp thu nguyên lực hữu hiệu hơn trước và tự do buông thả nguyên lực. Ít nhất ngươi có thể đưa nguyên lực bám vào lên trên vũ khí tạo thành thương tổn lớn hơn cho địch nhân. Đối với hàng ngũ Thiên Phú võ sĩ mà xét, Quang Mang võ sĩ là một điểm bay vọt về chất, cũng là một điểm trọng yếu nhất. Khi Nguyên lực tại Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân vận chuyển qua lại lẫn nhau, thân thể của ngươi sẽ phát ra quang mang nhàn nhạt, nguyên lực không những dùng để giết kẻ địch mà còn có thể bảo vệ mình. Thật ra Quang Mang võ sĩ mới là võ sĩ chân chính, bởi vì bọn họ có khả năng buông thả bí kỹ, lực chiến đấu ở giai đoạn có sự biến hóa cực lớn.”

“Vậy thì Nguyên Lực Luân thứ tư?” Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

“Nguyên Lực Luân thứ tư gọi là Tâm Luân.” Ngõa Tây Lý nói: “Võ sĩ đột phá Tâm Luân đạt tới giai đoạn này không những sử dụng nguyên lực, mà còn có thể cảm nhận được nguyên lực ở tầng thứ sâu xa hơn, nguyên lực dung nạp được nhiều hơn. Đối với đại đa số người tu luyện, một khi đạt tới giai đoạn này đã là cực hạn trong cuộc đời bọn họ. Sau khi trở thành Cực Hạn võ sĩ không chỉ có một thủ đoạn công kích như trước, mà bọn họ có thể ngưng tụ nguyên lực đả kích địch nhân từ xa. Vòng tuần hoàn nguyên lực trong cơ thể có khả năng hỗ trợ bọn họ thả ra một vài loại bí kỹ cường lực phạm vi lớn. Ngoài ra còn có một điểm tốt nữa, tuổi thọ của Cực Hạn võ sĩ sẽ cao hơn người bình thường rất nhiều, không đề cập tới lực lượng nắm trong tay, chỉ một việc hữu ích để kéo dài sinh mạng, sợ hãi tử vong cũng đáng cho người ta giao ra hết thảy chỉ mong được thăng cấp. Một tiểu đội hơn mười Cực Hạn võ sĩ tạo thành có thể phá hủy quân đoàn vài ngàn người trong thời gian ngắn. Từ đó ngươi có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của bọn họ kinh khủng như thế nào rồi chứ?”

“Đây mới chỉ là Nguyên Lực Luân thứ tư?” Địch Áo hít sâu một hơi, nói: “Khi nào ngài có thể giúp ta bắt lại một gã Cực Hạn võ sĩ để xem xét đây? Để cho ta hiểu biết một chút về sự cường đại của bọn hắn.”

“Địch Áo thiếu gia, ngươi đang thử dò xét ta?” Ngõa Tây Lý mỉm cười quái dị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN