Thần Điển - Chương 11: Thanh âm của gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Thần Điển


Chương 11: Thanh âm của gió


“Ta… không có.” Địch Áo phủ nhận vô lực, sau đó lại nói: “Ngài rốt cuộc đã đi du lịch trong thời gian bao lâu?”

“Tà tâm chưa chết?” Ngõa Tây Lý dễ dàng khám phá ý đồ Địch Áo, hắn mới vừa nói tuổi thọ Cực Hạn võ sĩ dài hơn người bình thường rất nhiều. Hiện tại căn cứ tuổi của hắn cũng có thể suy đoán đại khái cảnh giới của hắn.

Địch Áo nhún nhún vai bất kể, lão già này không muốn nói thì thôi vậy.

“Nếu muốn đạt đến một bước này, đầu tiên ngươi phải học được một kỹ năng.” Ngõa Tây Lý chỉnh lại thần sắc nghiêm túc rồi nói: “Nội thị (nhìn bên trong) thân thể của mình.”

“Nội thị?” Địch Áo trầm ngâm, hắn biết nội thị là chỉ cái gì.

“Đúng thế.” Ngõa Tây Lý dừng bước đưa mắt nhìn quanh: “Trước khi bắt đầu nội thị phải quan sát kỹ thế giới chung quanh, nói cho ta biết ngươi cảm giác đầu tiên là cái gì?”

Địch Áo đứng ở sau lưng Ngõa Tây Lý, giờ phút này bọn họ đã đi vào sâu trong hoang nguyên, không còn nhìn thấy La Y và xe ngựa nữa rồi, trước sau trái phải chỉ là vùng quê mênh mông vô bờ, xa xa còn có dãy núi loáng thoáng ẩn hiện. Thế giới ở trước mắt Địch Áo vô cùng rộng lớn, hắn cảm giác mình trở nên thật nhỏ nhoi như một con kiến. Thế nhưng trong lồng ngực hắn lại có một cỗ hào khí bất khuất trào dâng, nếu như không phải hắn giỏi về khống chế tâm tình, hắn thật sự dùng tất cả khí lực thét to lên biểu thị công khai sự hiện hữu của hắn.

“Quên mất ta đi, nơi này chỉ có ngươi và mảnh thế giới này.” Thân hình Ngõa Tây Lý chậm rãi biến mất ở trong gió: “Giữ lấy cảm giác của ngươi, đưa nó vào trong Căn Luân, thả lỏng người ra, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí Căn Luân.” Trước khi Ngõa Tây Lý triệt để biến mất, hắn hất tay đánh ra một lưỡi đao gió nhẹ nhàng phết lên vùng bụng Địch Áo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.vn

Đó là cảm giác gì nhỉ? Địch Áo từ từ nhắm mắt lại, câu đầu tiên hắn nghĩ đến là: “Xưa không thấy cổ nhân, nay không thấy người tới, thiên địa dằng dặc, tự mình bi thương mà rơi lệ” Mặc dù hắn không thích bài Khấp Hạ này, cũng không thể nào rơi lệ, nhưng mấy câu phía trước đã có thể khái quát cụ thể cảm thụ hiện tại của hắn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai mắt Địch Áo hoàn toàn khép chặt, thế giới thuộc về hắn đã biến thành một mảnh hắc ám, còn thế giới bên ngoài hết thảy vẫn như cũ, gió nhẹ thổi qua làm vạt áo và mái tóc Địch Áo nhẹ nhàng dao động.

Địch Áo tuyệt đối không nghĩ tới thời khắc này trọng yếu cỡ nào đối với cuộc đời hắn.

Trên con đường tu luyện, nếu có một đạo sư tốt chỉ điểm sẽ mang ý nghĩa thành công một nửa, thậm chí còn nhiều hơn. Những thứ khác sẽ phải xem cố gắng, ngộ tính và vận khí của bản thân.

Trước kia ngày dài đêm thâu khổ luyện, chẳng qua là thiết lập cho hắn một trụ cột vô cùng vững chắc. Còn hiện tại hắn bắt đầu đặt bước đầu tiên trên con đường tương lai huy hoàng rực rỡ.

Địch Áo tập trung tinh thần làm theo phương pháp Ngõa Tây Lý truyền thụ, cố gắng cảm nhận bên trong cơ thể mình, hắn tưởng tượng thấy gió vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng tràn vào trong thân thể mình rồi ngưng tụ lại một điểm, điểm này nằm dưới rốn năm tấc, đó chính là vị trí Nguyên Lực Luân thứ nhất.

Đối với Địch Áo chuyện này không có gì là khó khăn, mười mấy năm trường kỳ khổ luyện, tinh thần chuyên chú đã thành một loại phản xạ bình thường, tựa như ăn cơm uống nước hít thở khí trời vậy thôi.

Không biết qua thời gian bao lâu, Ngõa Tây Lý lặng yên xuất hiện ở cách Địch Áo chừng mười thước, mở mắt nhìn chăm chú vào hắn. Mỗi một lần đột phá Nguyên Lực Luân sẽ ẩn tàng đủ loại nguy hiểm, ví như bị quấy rầy, dã thú tập kích …vân… vân, nếu như trạng thái tập trung không thể tiếp tục sẽ sinh ra phản ứng xấu, đột phá càng nhiều Nguyên Lực Luân hậu quả lại càng đáng sợ. Chuyện này không có cách nào khống chế, toàn bộ nguyên lực giải phóng trong nháy mắt có thể kịch chấn thân thể người tu luyện thành tro bụi.

Lại qua thêm một canh giờ, Ngõa Tây Lý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy màn đêm đã phủ xuống, Địch Áo vẫn không nhúc nhích y như tượng đá. Ngõa Tây Lý lặng lẽ thở ra một hơi, rất khó tưởng tượng một Giác Tỉnh Giả có thể giữ vững tâm cảnh mấy giờ, Phong nguyên lực vẫn liên tục thẩm thấu vào trong thân thể Địch Áo, không có bất kỳ rối loạn nào, điều này đại biểu Địch Áo đã lĩnh ngộ chính xác kiến thức hắn truyền thụ.

Chỉ có thể nói là Địch Áo gầy dựng trụ cột phi thường thâm hậu, còn thiên phú thuộc về nhân tài kiệt xuất gì đó, thật đáng tiếc là hắn đã bị trì hoãn quá lâu rồi. Nếu như có thể gặp phải một đạo sư tốt sớm mấy năm, thành tựu trong tương lai của Địch Áo không thể nào đoán nổi.

Sau một khắc, Ngõa Tây Lý âm thầm di chuyển về phía cỗ xe ngựa. Địch Áo hẳn là tiếp tục tu luyện một thời gian nữa, La Y một mực ở bên kia chờ đợi, không bằng bảo hắn trở về cho rồi.

Nếu như Địch Áo biết Ngõa Tây Lý đi làm gì, hắn sẽ đánh giá Ngõa Tây Lý lại một lần nữa. Có thể hắn sẽ cho rằng đây là một võ giả tâm địa thiện lương biết thông cảm với người hạ đẳng.

Không đến mười phút sau Ngõa Tây Lý đã xuất hiện lại chỗ cũ. Hắn thỉnh thoảng quan sát Địch Áo, thỉnh thoảng quét mắt quanh khu hoang dã xem có khách không mời mà đến nào không. Phải bảo vệ Địch Áo thật cẩn thận, nếu như xuất hiện chuyện bất thường sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng phát triển sau này của Địch Áo.

Nếu đổi thành những người khác có lẽ sẽ không nhẫn nhịn được thời gian trôi qua nhàm chán như thế. Nhưng Ngõa Tây Lý vẫn tùy ý đứng ở nơi đó, năm tháng dài lâu làm cho hắn đã quen chờ đợi, Ngõa Tây Lý sẽ không để ý đến đoạn thời gian ngắn ngủi này.

Ánh trăng sáng tỏ từ đường chân trời chậm chạp dâng lên, tựa hồ trong chốc lát nó đã bay lên đến đỉnh bầu trời, rồi lại nhanh chóng hạ xuống ẩn khuất sau lưng núi. Ngõa Tây Lý rốt cuộc lộ vẻ kinh ngạc, nếu như không phải khí tức Địch Áo càng ngày càng ổn định, càng ngày càng lớn mạnh hơn, hắn nhất định sẽ tìm cắt ngang Địch Áo minh tường. Chuyện này là không thể nào, đừng bảo chỉ là một Giác Tỉnh Giả, ngay cả Quang Mang võ sĩ cũng không thể nào giữ vững trạng thái tập trung bảy, tám giờ liền được.

Ngõa Tây Lý mấy lần giơ tay lên rồi lại ngừng trong chốc lát, sau đó chậm rãi buông xuống. Hắn rất hối hận vì chưa kịp truyền thụ điểm trọng yếu cho Địch Áo biết, vì lúc nãy hắn quên mất một việc.

Trạng thái tập trung là phải thuận theo tự nhiên, khi nào cảm giác được tâm thần không ổn, không thể nào giữ vững minh tường thì phải buông tha ngay lập tức. Nếu miễn cưỡng chèn ép tinh thần thì trăm phần trăm sẽ xuất hiện sai lầm. Nhưng khí tức của Địch Áo rất ổn định, lấy kinh nghiệm phong phú của hắn cũng không có cách nào cho ra phán đoán chính xác.

Dĩ nhiên Địch Áo không nhận thức được tâm lý Ngõa Tây Lý đang mâu thuẫn. Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể kéo dài trạng thái hoàn mỹ này. Ngoại trừ kết quả nhiều năm không ngừng cố gắng, còn phải nói đến sự hỗ trợ của kinh nghiệm kiếp trước.

Gió tới nhẹ nhàng, gió đi lặng lẽ, đây chính là chân ý.

Tâm tựa đầm sâu, hết thảy quấy nhiễu bên ngoài chỉ lưu lại trong đầm một vệt tàn ảnh lướt qua rồi biến mất, hoàn toàn không có biện pháp nhấc lên sóng gì.

Địch Áo tận lực ngưng tụ nguyên lực vào Căn Luân, không chỉ là gió từ bên ngoài, còn có việc hấp thu nguyên lực bản thân hắn ngưng tụ trong mười mấy năm qua. Rốt cuộc một quả cầu ánh sáng màu hồng xuất hiện ở trong huyệt đạo vùng bụng hắn, bắt đầu lấy đà rồi chậm rãi xoay tròn.

Nội tâm Địch Áo không kinh không sợ, giống như mọi phát sinh trong thân thể không có quan hệ gì cả. Hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái an tĩnh như cũ.

Ngõa Tây Lý đã sớm đoán được Địch Áo sẽ thành công, bởi vì Địch Áo tồn trữ nguyên lực rất thâm hậu. Trước đó hắn từng nói cho Địch Áo biết một khi Căn Luân giác tỉnh thì phải từ từ thối lui ra khỏi tâm cảnh minh tường. Nóng lòng là không được, phải tiến tới từng bước từng bước, từ khi giác tỉnh Căn Luân ngưng tụ nguyên lực, rồi tiếp tục đột phá Chân Tri Luân trở thành Thiên Phú võ sĩ. Hắn nghĩ rằng Địch Áo cần khoảng một tháng là được.

Chuyện này đã rất giỏi rồi, La Y 5-6 năm trước mới trở thành Thiên Phú võ sĩ, nó có ý nghĩa là hắn phải tốn hơn mười năm thời gian để đột phá Chân Tri Luân.

Chỉ có điều Địch Áo là một người tâm tính nhanh nhẹn, hắn có suy tư và phán đoán riêng chứ không bị người khác nắm bắt dễ dàng. Giờ này khắc này, Địch Áo cảm giác mình có thể tiếp tục tu luyện tiếp thì tại sao phải dừng lại chứ? Hắn tin tưởng Ngõa Tây Lý nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đều dựa theo Ngõa Tây Lý, thật ra khác biệt giữa tượng đất và nhà sư là ở chỗ này.

Tâm tựa đầm sâu sẽ không có khái niệm thời gian, bất kể tu luyện bao lâu Địch Áo vẫn luôn cảm giác chỉ là nháy mắt.

Còn Ngõa Tây Lý thì không được như thế rồi, mong đợi trên mặt hắn đã biến thành kinh ngạc, bởi vì phía chân trời bắt đầu sáng lên, suốt một đêm cứ như vậy trôi qua?

Ngõa Tây Lý chờ đợi mấy canh giờ, đối với Địch Áo chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Lúc này Căn Luân bên trong cơ thể Địch Áo từ màu đỏ chuyển thành màu cam, màu cam từ từ tỏa sáng rồi nhẹ nhàng biến thành vàng kim.

Ngõa Tây Lý còn đang ngẩn người trầm tư, chuyện này đúng là khó mà tin tưởng nổi. Hành vi của Địch Áo đã phá vỡ thường thức cơ bản nhất, người trẻ tuổi này thật sự là Giác Tỉnh Giả sao?

Thời gian trôi nhanh, Căn Luân không ngừng biến hóa màu sắc, mặt trời vốn nằm trên đường chân trời thì lấy tốc độ cực nhanh bay lên không trung, rồi vẽ một đường hình cung tuyệt đẹp chìm xuống lần nữa.

Căn Luân từ màu vàng kim biến thành màu xanh biếc, tiếp theo lại chuyển hóa thành màu xanh nhạt, cuối cùng là xanh thẳm trong vắt. Khi mặt trời bắt đầu hiện lên phía sau núi, Căn Luân đã biến thành màu tím thanh thúy

Có lẽ là trùng hợp với sóng quang phổ, hoặc là nguyên lực càng ngày càng đậm, màu sắc của Thất Luân Nguyên Lực dựa theo thứ tự của bảy sắc cầu vồng lần lượt biến hóa. Trong vòng một ngày, nguyên lực bên trong cơ thể Địch Áo đã liên tục gia tăng lên bảy cấp, tốc độ này nếu là người tu luyện bình thường phải mấy tháng, thậm chí là mấy năm.

Hoang nguyên mênh mông vô bờ hiện lên hai pho tượng thẳng đứng, một là Địch Áo, một nữa là Ngõa Tây Lý. Người trước là đang tu luyện, người sau đang cực lực khống chế bản thân, Ngõa Tây Lý vốn có trách nhiệm cảnh giác sự vật bên ngoài ảnh hưởng Địch Áo tu luyện. Bây giờ người cần cảnh giác lại chính là bản thân hắn, không biết đã bao nhiêu lần hắn muốn lao tới đánh thức Địch Áo để hỏi cho rõ ràng đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là trước kia đến tột cùng ngươi đã làm những gì?

Màu sắc Căn Luân càng ngày càng đậm, đột nhiên một đạo bạch quang rực sáng chói mắt, Địch Áo cảm giác thế giới bên trong cơ thể biến thành một mảnh sáng trưng. Bởi vì hắn không có chuẩn bị nên tâm cảnh bị chút ảnh hưởng, có lẽ là do hắn không cần để ý quy tắc hoặc có lẽ là không biết gì hết. Lúc trước Ngõa Tây Lý không bao giờ ngờ nổi Địch Áo vừa đột phá lại một hơi thăng liền tám cấp..

May là Địch Áo trụ cột vô cùng vững chắc, bất kể Căn Luân biến hóa màu sắc thế nào hắn vẫn tập trung chuyên chú như thường, thế giới tâm linh không có chút gợn sóng mới đạt được thành quả như thế.

Luồng ánh sáng tỏa quanh thân thể Địch Áo, mặt đất, tro bụi và cát sỏi ở bên ngoài bị gió cuốn lên lăn lông lốc theo hình xoắn ốc. Ngõa Tây Lý thấy được một màn này, lông mày chợt nhảy nhảy mấy cái, cấp tám? Đối với hắn hoặc là đối với toàn bộ đại lục mà nói, thực lực Giác Tỉnh Giả quá mức thấp kém, cho nên các cường giả cũng lười để ý thời gian giai đoạn Giác Tỉnh Giả tiến bộ. Thế nhưng giai đoạn tồn tại này lại là tồn tại với số lượng khổng lồ nhất, giờ phút này hắn lại thấy một người trẻ tuổi xông một hơi liên tiếp tám cấp, quả là không thể tin nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN