Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 25-2: Part 2: Tỷ muội?!!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 25-2: Part 2: Tỷ muội?!!!


Part 2: TỶ MUỘI?!!!

Bút họa vừa dứt, chú niệm đã xong. Bắt đầu từ những ấn kí trên trang giấy, nét mực vốn màu đen bỗng toát ra ánh đỏ chói lọi, nhanh chóng lan dần xuống trận đồ dưới chân. Trận pháp tỏa quang mang bao phủ khắp phòng nhưng không vượt khỏi kết giới mà Yêu Thần tạo ra, đồng thời xuất hiện một làn gió nhẹ.

“Xoạt xoạt…”

Trên án, trăm bức họa như có tay người, lập tức đứng thẳng tung mình theo làn gió thoảng. Lấy Yêu Thần Hoa Thiên Cốt làm trung tâm, chúng tựa những cánh chim chao liệng xoay quanh người nàng tuần tự hết bức này đến bức khác. Lúc đầu nàng hơi hoảng hốt nhưng kịp bình tĩnh lại, mắt dõi theo từng bức tranh, lòng thầm tán thưởng tài năng và pháp lực của tiểu tiên tỳ thân tín.

Thú vị hơn, trận pháp của Nghi Song có thể tự ý điều khiển tốc độ di chuyển của tranh vẽ tùy theo ý niệm của Yêu Thần. Nàng muốn xem nhanh hay chậm, ngừng lại hay cắt ngang, dòng tranh đều theo ý nàng vậy. Đôi tay trắng như ngọc khẽ lướt sang từng trang giấy, có cảm giác như chính nàng là trung tâm của cả vũ trụ.

Ngắm nhìn mẫu thân đứng giữa trận pháp mới tạo ra, Nghi Song mừng rỡ ra mặt. Đây là lần đầu tiên nàng thử dùng trận pháp hoạt họa, không ngờ lại thành công ngoài dự tính. Bây giờ việc mẫu thân nhớ ra cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.

Quả nhiên, hiện tại tâm trí Yêu Thần đang bị khuấy động mãnh liệt. Tranh đấy, cảnh đấy nhưng những gì nàng trông thấy còn thực hơn những thứ hiện ra trên 280 bức họa. Một bóng người quen thuộc cứ chập chờn quanh miền kí ức…

Nam nhân ấy, gương mặt ấy, đến bây giờ nàng mới nhìn rõ.

Tại Côn Luân, lần đầu gặp mặt, nàng là con sâu nhỏ rơi vào ly rượu của người. Người vớt nàng ra, chỉ một nụ cười khiến nàng ngẩn ngơ khôn dứt.

Theo người về tiên môn, tu luyện vất vả, một năm chỉ biết dõi trông bóng người từ xa mà bừng lên khát vọng.

Người trao cho nàng một thanh kiếm, cầm tay dạy nàng ngự kiếm. Tại sao thanh kiếm đó lại là Đoạn Niệm nhỉ?! Chỉ biết lần đầu ngự kiếm ấy, bên người, nàng như được chắp thêm đôi cánh…

Nàng quyết tâm làm đệ tử của người, liều lĩnh chiến đấu, cuối cùng…

“Nàng, kể từ hôm nay, là đồ đệ của Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa.”

Hóa ra, tên người là Bạch Tử Họa, người là Trường Lưu Thượng tiên. Còn nàng, tay cầm Cung linh, mặc nhiên là đệ tử duy nhất của người.

Cuộc sống êm đềm, một sư phụ, một đồ nhi, cứ như thế, thời gian lại trôi đi. Bao vui buồn sướng khổ cứ từ từ hiện ra trước mắt…

Một Dị Hủ Quân thần thần bí bí.

Một Đông Phương Úc Khanh nho nhã mà điều gì cũng biết.

Một Hiên Viên Lãng, Lãng ca ca ăn nói cộc cằn mà quan tâm nàng hết mực.

Một Đường Bảo, nhóc linh trùng ham ăn luôn gọi nàng là mẹ.

Một Lạc Thập Nhất, Thập Nhất sư huynh ân cần chỉ bảo.

Một Khinh Thủy dịu dàng thân thiết.

Một Sát Thiên Mạch, Sát tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân…

Còn người, người là Trường Lưu Thượng Tiên, người là Tôn thượng, người là Bạch Tử Họa…

Và ta, ta là Hoa Thiên Cốt, là đồ nhi của người.

Tất cả bức tranh bay xung quanh Yêu Thần giờ đây chậm rãi quay về hộp gỗ. Trận pháp lóe sáng rồi từ từ tan biến, chỉ còn lại một dáng hình ngẩn ngơ.

Nàng là Hoa Thiên Cốt?! Nàng là Yêu Thần?! Ai mới là nàng?! Hay cả hai đều chỉ là một?!

Ngẩn ngơ một lúc lâu, chậm rãi điều lại khí tức, Yêu Thần Hoa Thiên Cốt rời khỏi dòng cảm xúc miên man để trở về thực tại, nơi Hoa Song Nhi đang lặng lẽ chờ kết quả. Môi run run, khó khăn lắm mới cất nên lời.

“Đa tạ… Song Nhi… Đa tạ ngươi…”

Nhìn dáng vẻ của Yêu Thần, Bạch Nghi Song biết trận pháp đã hoàn thành nhiệm vụ của nó.

“Ngươi hẳn biết một người tên là Bạch Tử Họa, phải không?!”

Một câu hỏi này thôi, cũng đủ để Nghi Song chắc chắn. Mẫu thân đã nhớ ra rồi!!!

“Vâng, tiểu nữ là đệ tử của Trường Lưu Sơn, nên biết Bạch Tử Họa là một trong Ngũ đại thượng tiên của Tiên giới, xưng hiệu Trường Lưu Thượng tiên. Từng là chưởng môn Trường Lưu Sơn, đức cao vọng trọng. Nghe rằng, người chỉ có một đồ đệ, tên là Hoa Thiên Cốt…”

Và đó cũng là thê tử của người, mẫu thân của nàng và Phong Uyển, Nghi Song muốn nói thêm điều đó. Nhưng sợ mẫu thân không chịu được những điều quá đột ngột nên lại thôi. Ngay cả quãng thời gian phụ thân trúng độc về sau, nàng không vẽ tiếp, đợi đến lúc nào đó thích hợp sẽ nói. Bây giờ cứ để mẫu thân nhớ ra thân phận của chính mình là đủ.

“Ngươi muốn nói, ta chính là Hoa Thiên Cốt, là đệ tử của vị thượng tiên đấy?!”

“Vâng, tiểu nữ chắc chắn bằng cả tính mạng của mình. Thật ra, cả Lục giới này đều biết Thần tôn là Hoa Thiên Cốt, chỉ có điều không kẻ nào dám nói ra điều đó mà thôi.”

“Tại sao?! Chẳng lẽ có kẻ muốn ngăn cản ta nhớ về quá khứ của chính mình?! Giả như bản tôn không dựng nên kết giới thì tiểu tiên tỳ ngươi dù chết cũng chẳng hé răng đến nửa lời sao?!”

Câu hỏi mắc kẹt lơ lửng mà chẳng có lời hồi đáp. Cả căn phòng bị bao phủ bởi sự im lặng đến khó chịu một lúc lâu.

“Được rồi, bản tôn cũng không muốn ngươi phải khó xử như thế. Nhưng ngươi biết những điều này diễn ra vào khi nào không?!”

“Thưa, tiểu nữ hiện tại mới mười bảy tuổi, thật sự cũng không biết rõ lắm. Nghe đâu, đã hơn một trăm năm rồi kể từ lúc Trường Lưu thượng tiên nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử. Nhưng, lúc người quay về Lục giới với danh phận Yêu Thần, dường như mới chỉ khoảng nửa năm trôi qua mà thôi. Chỉ vì mất đi kí ức mà…”

“Ha ha, Hoa Thiên Cốt sao?! Ta là Ảm Nguyệt, lại còn là Hoa Thiên Cốt. Lão thiên a!!! Rốt cuộc lão tính làm gì?! Lý do gì mà Yêu Thần ta vốn dĩ đã thần hồn câu diệt từ hàng vạn năm trước lại tái xuất thế gian, mang thân phận đệ tử Tiên môn. Tại sao ta là đệ tử Tiên môn lại quay về làm Yêu Thần?!”

Khi nghe đến cái tên Hoa Thiên Cốt, Yêu Thần chợt kích động. Vị thần chí cao vô thượng như nàng, tại sao bị định mệnh xoay vần đến thế?! Kí ức còn bị đem ra đùa giỡn, xóa đi kí ức, điều đó nhẹ nhàng lắm sao?!

“Thần tôn, xin người bình tĩnh. Kí ức Hoa Thiên Cốt của người quá sức quan trọng nên bị người ngoài ra tay phong ấn…”

“Là kẻ nào?!”

“Huyết Thần!!!”

Một đáp án rõ ràng, phải, còn kẻ nào dám đụng đến Yêu Thần ngoài Huyết Thần đây?! Dù không chứng kiến lúc Huyết Thần cùng mẫu thân mới bị xóa đi trí nhớ gây náo động Lục giới nhưng Nghi Song hoàn toàn chắc chắn.

Có lẽ, đã đến lúc cho mẫu thân biết về điều này rồi. Đại hôn chỉ còn tầm một tuần trăng nữa, nếu không để mẫu thân nhận ra kẻ đứng sau mọi chuyện, dù nàng có hao công tổn sức đến đâu thì với tính cách của người hiện giờ rất dễ dàng ậm ừ chẳng quản, há chẳng phải là công dã tràng ư?!

“Tiểu nữ vô phép, mạo muội muốn hỏi Thần tôn một điều.”

“Ngươi cứ nói.”

“Đã bao giờ người từng nghe những tỳ nữ trong Vân Cung nhắc đến Trường Lưu chưa?!”

Suy nghĩ một lúc, Yêu Thần ngập ngừng trả lời.

“Hình như có một lần… à phải, trước khi ngươi đến đây, có một tiên tỳ tên là Dung Liên nhân lúc hầu ta đã lỡ miệng nhắc đến Trường Lưu, còn có nói qua về vị thượng tiên tên là Bạch Tử Họa. Nhưng ngay khi con bé chuẩn bị nói tiếp đã bị Tử Phong bắt đi rồi. Mặc dù ta đã nói đừng giết nhưng không rõ tính mạng con bé ra sao…”

“Thần tôn, người không thấy lạ hay sao?! Trong Tiên giới, Trường Lưu Sơn nổi danh là Đệ nhất tiên môn, không kẻ nào trong Lục giới lại chưa từng nghe danh đến. Thế mà khi tiên tỳ Dung Liên mới nhắc đến Trường Lưu đã bị Huyết Thần trừng phạt. Như vậy, Huyết Thần đang cố gắng giấu người mọi thứ về Trường Lưu bởi vì chúng sẽ phương hại đến mọi kế hoạch của hắn. Mà vừa lúc nãy, thông qua quá khứ của Thần tôn, tiểu nữ đã khẳng định người chính là môn hạ của Trường Lưu Sơn, đó là sự thật không thể nào chối cãi. Huyết Thần dùng mọi cách để bưng bít sự thật này, không phải là lừa dối Thần tôn sao?!”

Đối diện với lời khẳng định cứng rắn của Hoa Song Nhi, Yêu Thần cảm thấy sửng sốt và tức giận. Mặc dù nàng không để tâm lắm đến mục đích của Huyết Thần là gì, nhưng cảm giác bị bưng bít tất cả, làm một quân cờ trong tay kẻ khác, sự kiêu hãnh của vị thần chí cao vô thượng là nàng đã bị xúc phạm.

“Tử Phong… hắn dám… Ta phải điệu hắn về làm cho ra lẽ!!!”

Bàn tay với những ngón thon dài trắng như ngọc của Nghi Song nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Yêu Thần, đôi mắt phượng nâu xám lộ rõ sự ôn nhu mà cương quyết. Nhìn vào mắt tiểu tiên tỳ trước mặt, nộ hỏa trong lòng Yêu Thần Hoa Thiên Cốt đương cuồn cuộn sôi trào bỗng dưng bị kiềm hãm.

“Hoa Song Nhi, tại sao ngươi lại ngăn ta lại?!”

“Xin Thần tôn trách tội, nhưng bây giờ chưa phải lúc người vạch trần Huyết Thần. Kí ức của người chưa hoàn chỉnh, dụng ý của Huyết Thần cũng như những kẻ dưới trướng hắn vẫn chưa lộ rõ. Dù người vạch trần hắn thì cũng chẳng làm gì được, cùng lắm là một trường gió tanh mưa máu lên Lục giới, lên tiểu nữ. Cá chết lưới rách, đây thật sự là kết cục không ai muốn đối mặt.”

Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng.

Cả hai người, bốn mắt nhìn nhau, ngập tràn thâm ý.

“Hoa Song Nhi, ta không biết… liệu ngươi có đồng ý với ta một chuyện không?!”

“Xin Thần tôn phân phó.”

Ánh mắt Yêu Thần không còn ngùn ngụt lửa giận nữa, giờ đây, lại trỗi lên một nỗi niềm mông lung. Đưa mắt nhìn về phía khung cửa, ngẫm lại quá khứ của chính mình, giọng nàng run run.

“Đã quá lâu rồi, chẳng biết từ khi nào mà xung quanh ta chẳng còn người thân thích. Hỏa Thần ca ca, Lãnh Thiên,… những kẻ từng một thời bên cạnh ta, giờ chẳng còn tồn tại nơi thế gian nữa. Nhưng Song Nhi, từ lúc ngươi đến Vân Cung, ta lại cảm thấy ngươi và ta có một mối quan hệ nào đó, nói là bằng hữu cũng chẳng đủ. Vậy ngươi… có đồng ý… trở thành muội muội của ta không?! Dù thân phận khác nhau, tuổi tác cách quá xa nhưng vẻ ngoài của ta và ngươi không chênh lệch nhau mấy…”

“Điều này… điều này…”

Nghi Song chấn động tột cùng, cúi gằm mặt xuống. Nàng không ngờ mẫu thân lại đưa ra một đề nghị như vậy. Đừng nói là tỷ muội, ngay cả một lần gọi “mẫu thân” nàng còn chưa dám nghĩ đến. Người là mẫu thân đại nhân của nàng mà!!!

Yêu Thần thấy Song Nhi sững người, lại ngỡ con bé vì quá sửng sốt với đề nghị của mình, không chừng sẽ từ chối do e sợ. Tiến một bước về phía con bé, nàng ôn tồn khuyên nhủ:

“Đừng sợ, ta sẽ trừng phạt tất cả những kẻ nào dám gây sự vào tiểu muội. Bản tôn đoan chắc, dù cho Huyết Thần to gan đến đâu cũng không dám vô lễ với ta. Mà ngươi đã giúp ta khôi phục kí ức như vậy, lại không nề hà nguy hiểm, cũng chẳng đòi hỏi điều gì, chẳng phải quá thiệt thòi lắm sao?”

Nghi Song tiếp tục im lặng, chẳng khác gì một miệng núi lửa đang chực chờ phun trào, nhưng bị chặn bởi một tảng đá lớn. Một lời đề nghị như vậy, là một cơ hội để kế sách của nàng đạt them hai thành, ngày mẫu thân trở về chẳng còn xa nữa. Chỉ là, ngôi thứ như vậy, đến khi người nhớ lại thật rồi, nàng phải xử sự thế nào?! Xem như không có chuyện gì ư?!

“Đó là trách nhiệm của tiểu nữ, xin Thần tôn đừng áy náy. Chỉ là… lời đề nghị này, thật sự quá phận của tiểu nữ.” – Nghi Song vội vàng quỳ sụp xuống, không dám ngẩng mặt lên.

Thấy sự rụt rè sợ hãi của tiểu tiên tỳ, Yêu Thần Hoa Thiên Cốt thở dài, nhẹ nhàng cúi người, đỡ Hoa Song Nhi đứng dậy.

“Nào, đừng sợ, nhìn ta. Ta sẽ giữ kín mọi bí mật về mối quan hệ này, được chứ?!”

“Nhưng… nhưng… tiểu nữ cũng là môn hạ của Trường Lưu, theo bối phận thì Thần tôn ngang với sư phụ của tiểu nữ…” – Song Nhi ấp úng thoái thác. Suýt nữa nàng thốt ra mẫu thân cũng là sư phụ của nàng mất!!!

“Điều đó quá phận sao?! Đừng lo, nơi đây là Vân Cung, không phải Trường Lưu Sơn. Có thể bản tôn là sư thúc của ngươi thật, nhưng cứ đợi đến khi ký ức hồi phục hẵng hay. Ta chỉ biết quan hệ của chúng ta không thể nào là chủ – tớ bình thường, tỷ muội, hẳn là hợp tình hợp lí nhất.”

Đắn đo một hồi lâu, trộm nhìn ánh mắt chờ mong của Yêu Thần, cuối cùng, Bạch Nghi Song đành ngẩng đầu lên.

“Vậy xin tuân theo ý Thần tôn.”

“Thần tôn gì nữa chứ?! Tiểu nha đầu, chúng ta là tỷ muội mà!!!”

“Thần… à không, vâng, Hoa tỷ tỷ.”

Ngay lập tức, một vòng tay vui sướng choàng qua vai Nghi Song. Yêu Thần, không, đây mới chính là Tiểu Cốt – Hoa Thiên Cốt, ôm chặt lấy Hoa Song Nhi đang sững sờ, môi run run không cất nổi nên lời. Nếu mà nàng có thể khóc, chắc nơi này ngập lụt thành sông mất!!!

“Thần… à, tỷ tỷ, hình như cũng hơi trễ rồi. Xin tỷ hãy nhanh chóng lui về tẩm cung, kẻo chúng tiên tỳ nghi ngờ. Mối quan hệ này, cũng như những bí mật muội đã kể, trừ hai chúng ta và những người đáng tin cẩn, không một ai có quyền được biết.”

Yêu Thần khẽ gật đầu, tỏ ý chấp thuận. Nàng nhanh chóng gỡ bỏ kết giới, bước ra khỏi phòng.

“Cung tiễn Thần tôn!!!”

Nhìn Nghi Song cung kính chào, nàng mỉm cười. Cẩn tắc vô áy náy, lại thông minh như thế, quả nhiên nàng đã không chọn lầm người.

Thong dong cất bước, thân ảnh ấy dần đi khuất sau màn mưa hoa rơi lả tả trong vườn.

——————————————————————-

P/s: Part 2 này là một sự cố gắng đến tận phút chót của ad, thể hiện những chuyển biến quan trọng của mạch truyện. Từ những kí ức ban đầu đã được tái hiện, đến sự phẫn nộ khi biết một phần sự thật, và cuối cùng là một niềm vui nho nhỏ khi mẫu tử hai người lại trở thành tỷ muội của nhau. Với các mem, điều này có thú vị không?! Hãy nêu cảm nhận cho ad biết nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN