Thần Mộ (Tru Ma)
Chương 206: Yêu Thần Phá Ma
” Thần tính? Ma tính? Khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Ta nên sát thân, hủy diệt linh hồn, hay là tu thành đại ma đây”. Tiếng thở dài vang vọng thiên địa, truyền đến tai từng người rất rõ ràng.
Trên không trung tất cả các vô địch cường giả nhất thời biến sắc. Tu luyện giả bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng vài vị đại cao thủ tu vi từ lục giai trở lên đều đã cảm giác được một cỗ khí tức khủng bố khó nói nên lời. Tiếng thở dài nhè nhẹ đó văng vẳng bên tai họ, nhưng lại vô pháp biết được nó đến từ nơi nào.
Tu chân giả trên mặt đất lại một phen xao động. Bọn họ nhìn thấy sắc mặt của những đại trên cao thủ cao không trung lộ vẻ nghiêm trọng, nên đoán người vừa thở dài nhất định phải là một vô địch cường giả. Mọi người ai nấy đều chăm chú tìm kiếm trên bầu trời đêm, nhưng không hề khám phá được điều gì.
Lão yêu quái và Thần Nam đều chấn động thân hình, chỉ có hai người bọn họ biết rõ đó là người nào phát ra. Lão yêu quái sắc diện vô cùng khó coi, vốn nghĩ là sẽ chỉ có vài đông phương tu luyện giả lục giai đến tranh đoạt thần vật, kết quả không ngờ xuất hiện một tên Côn Lôn yêu tộc cường đại, liền đó tây phương thiên sứ cũng đã xuất hiện, hôm nay thật xuất hiện quá nhiều việc ngoài ý muốn!
Thần Nam cầm Hậu Nghệ cung, lưng tựa vào ngọc chưởng cự đại, yên lặng nhìn vào cửa cổ mộ. Bề ngoài thấy hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng kì thật trong lòng đang dậy sóng. Hắn biết rằng tuyệt đại cao thủ trong cổ mộ đã sống lại, sắp sửa ra khỏi kết giới. Mọi người đợi thêm một lúc lâu nữa, nhưng người phát ra thanh âm đó không lên tiếng nữa, dường như đã bỏ đi rồi.
Tứ dực thiên sứ đã thoát khỏi thân thể của Quỳnh Ân Tư, hai mắt hắn thần quang như điện, lạnh lùng nhìn quanh tìm kiếm khí tức của người vừa nói. Nhưng hắn đã phải thất vọng, không hề có bất cứ kết quả nào. Hắn chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tu vi khủng bố của người bí ẩn đó quả thật làm hắn bất an.
“Chẳng lẽ lần này làm vậy là sai lầm saoï¼x Bọn ta thật sự không nên xuống hạ giớiï¼x” Tứ dực thiên sử băn khoăn trong lòng, hắn đã cảm giác được một sự sợ hãi khó tả, tựa hồ sẽ có nhiều sự tình không hay phát sinh trên người hắn. Hắn quay sang Ngải Mĩ Ti và Tạp Mâu Lạp bí mật truyền âm: “Các người vạn vạn lần không nên lộ xuất bản thể. Trước lúc xuất phát ta đã từng bị cảnh cáo rằng bọn ta chỉ nên ẩn thân như ba người bình thường. Cho dù có nguy hiểm cách mấy, cũng chỉ có thể chờ đợi thôi. Ta hiện tại cũng đã thôi động ỷ trượng rồi, các người phải hết sức cẩn thận.”
“Ngao hống…!”, tiếng rồng ngâm vang lên, một con kì long từ phía tây bầu trời bay tới. Con rồng này dài ước chừng mười trượng, toàn thân trên dưới phát ra ngân quang lấp lánh, ban đêm trên không trung rõ ràng rất nổi bật. Ngồi trên lưng nó là một lão nhân mắt xanh tóc vàng, không còn nghi ngờ gì, đó chính là tây phương thần long kị sĩ Thụy Lạp, là người đã bức thi sát quay lại.
Thần long kị sĩ Thụy Lạp sau khi nhìn thấy tứ dực thiên sứ thì vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, không hề giống như những người tây phương thông thường khác là lập tức quỳ lạy. Tu vi của lão đã đến mức này, gần như đã tiếp cận cảnh giới phá toái hư không, căn bản đã hơn cả cấp trung giai thiên sứ, tịnh không hề có chút úy kị nào.
_ Tây phương thần long!
_ Thần tằng a!
Các bậc tu chân giả trên mặt đất đều kinh ngạc thốt lên.
Bỗng đâu một tiếng hừ lạnh lẽo từ phía nam truyền lại, xuất hiện một đạo tử quang nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt đã đến trên không trung của hoàng cung Sở quốc. Tử sắc quang hoa bao bọc quanh thân thể của người mới đến, khiến cho không ai nhìn thấy được dung mạo thật. Bọn người lão yêu quái và ba lão quái vật thân hình lại một phen chấn động, hiển nhiên bọn họ đã nhận ra đông phương vũ giả cường đại đó. Cả bọn đều há hốc mồm, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được câu nào.
Sau khi tiếng thở dài phiền muộn đó biến mất và không xuất hiện lại nữa, bầu không khí dần dần khẩn trương trở lạiï¼}Tứ dực thiên sử Quỳnh Ân Tư liền ra tay trước chiếm lấy thượng phong. Một đạo quang kiếm cự đại từ hữu chưởng của hắn xuất ra, hung hãn hướng về Thần Nam phách tới, phong mang sáng rực trời đêm, kiếm khí từ cao không lao thẳng xuống.
Trên không, đông phương vũ giả toàn thân bao bọc trong tử khí vừa mới bay tới từ phía nam hét lớn: “Ngươi dám lén xâm nhập nhân gian giới, tất sẽ bị hình thần cụ diệt!” Lời của hắn nói cũng giống hệt như của Côn Lôn yêu tộc đó. Lời vừa dứt, hắn liền tấn công một quyền về hướng Quỳnh Ân Tư. Tử khí hùng dũng bùng phát, tựa như trường giang cuồn cuộn sóng gầm thét.
Ba lão quái vật cũng đồng thời xuất thủ, lao về phía Ngải Mĩ Ti và Tạp Mâu Lạp. Trên không trung nhất thời quang mang chói sáng, quyền phong rung chuyển, kiếm khí tung hoành.
Lão Côn Lôn yêu tộc đó toàn thân trên dưới đều bao bọc bởi ánh sáng xanh, hai mắt chiếu sáng chói lọi. Lão phất mạnh hai tay, hai đạo thanh mang hóa thành hai con giao long, tấn công về hướng thần long kị sĩ Thụy Lạp cùng với thi sát đang bỏ chạy, bức hai người đó quay lại.
Thoáng chốc, hỗn chiến trên không trung lại tiếp tục. Đại chiến kịch liệt làm những quan chiến giả phía dưới vô cùng kích động, chiến đấu uy mãnh như thế vài trăm năm gần đây rất hiếm có.
Thần Nam liên tục huy động ngọc chưởng, hóa giải kiếm khí của tứ dực thiên sử Quỳnh Ân Tư phách xuống. Trước đó, khi hắn khai Hậu Nghệ cung đã hao phí gầm một phần ba huyết dịch, nên lúc này đây hắn hư nhược vô cùng.
Tử Kim Thần Long hai mắt đỏ rực, căm hận nhìn Quỳnh Ân Tư đang trên cao không, thật tình rất muốn lao lên trên mà xé nát hắn ra. Nó lượn quanh người Thần Nam, nói nhỏ: “Ta nhất định phải giết chết con chó hoang này!”
Đêm nay, tất cả tu luyện giả tại đế đô đều nhìn về hướng hoàng cung Sở quốc, tất thảy đều như si mê. Phía trên hoàng cung là đại chiến khoáng thế, đối với mọi tu luyện giả mà nói, hẳn nó giống như thần thoại.,cảnh giới của các vô địch cường giả đã mở ra cho bọn một chân trời mới trong tu luyện, con người không ngờ có thể vượt cả thần thánh!
“Hãy để quang minh chiếu sáng đại địa, bóng đêm sẽ không còn, mặt trời thắp sáng nhân gian!”, Ngải Mĩ Ti khe khẽ niệm động một câu chú ngữ, trong sát na, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả trời đêm, đất trời một màu trắng lóa, đêm tối trong chớp mắt biến thành ban ngày.
Thấy ma pháp chú ngữ giống như thần tích đó, những người đứng trên mặt đất phát xuất trận trận kinh hô
_ Trời ơi, cấm chú!
_ Ôi trời ơi, quang minh ma pháp cực chí cảnh giới à!
_ Nhật diệu nhân gian trong truyền thuyết, không thể nào tin nổi được!
***
Ánh sáng rực rỡ, vây quanh khắp ba lão quái vật, sau đó lại hướng về Côn Lôn yêu tộc mà bao phủ lấy. Quang mang thần thánh chói lọi vô bì, phảng phất như quang minh thần giáng hạ nhân gian, chiếu sáng khắp cõi đại địa.
Ba lão quái vật đồng thanh thét lên, quang mang sáng rực từ trên người ba lão bùng phát, ngăn ánh sáng thánh khiết đó lại. Côn Lôn yêu tộc lại còn hung hãn hơn, lão cười lớn: “Thậm chí là ngay dưới dương quang chánh ngọ cũng có bóng râm, tu luyện pháp môn của các ngươi rõ ràng là đã đến cực đoan, căn bản khó mà khá hơn được nữa ! Ha ha, hãy xem ta diệt thần phá ma đây! Vô pháp vô thiên!”
Ánh sáng xanh từ thân thể lão cuồng bạo phát xuất, chỉ trong nháy mắt giữa thiên không yêu khí ngập trời, làm cho ai nấy đều cảm nhận được một cỗ khí tức áp bức khó tả, ánh sáng xanh nhanh chóng xua tan ánh sáng thánh khiết đó, cả trời đất đều mờ mịt thanh sắc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!