Thần Mộ (Tru Ma)
Chương 207: Thiên Địa Pháp Tắc
Khi tên Côn Lôn yêu tộc ra tay, Quỳnh Ân Tư nhanh chóng lùi lại phía sau hơn mười trượng, toàn thân hóa thành một đạo bạch quang, lao xuống chỗ Thần Nam đang đứng phía dưới, có thể thấy rõ ràng là hắn ta muốn nhân cơ hội này đoạt lấy ngọc thủ chưởng.
Lão Côn Lôn yêu tộc hét lên: “Trước mặt Đoan Mộc ta mà cũng dám giở thủ đoạn trẻ con ra, hừ!”. Thanh quang mờ mịt cả đất trời đó sau khi phá tan công thế khủng khiếp của ma pháp, bắt đầu nhanh chóng tụ lại, hướng về phía thân ảnh của Quỳnh Ân Tư kích một quyền. Bất quá, ngay khi vừa tiếp xúc với Quỳnh Ân Tư, trong chớp mắt, Đoan Mộc đột nhiên lại ngừng lại, không tiếp tục truy kích nữa. Lão đã nhìn thấy thấy Thần Nam lại lắp tên vào cung, Hậu Nghệ thần cung bạo phát ba đợt kịch chấn làm cho lão chấn kinh trong lòng.
Lúc này, Thần Nam phi thân đứng trên ngọc thủ chưởng cự đại, phun một ngụm tiên huyết vào đầu mũi tên. Tử Kim Thần Long cũng phun liền ba ngụm tiên huyết lớn, làm tòan bộ mũi tên đều nhiễm hồng. Nó hung hăng nhìn Quỳnh Ân Tư đang lao đến gần, hạ giọng thôi thúc Thần Nam: ” Thậm chí nếu phải hao tổn hết long huyết toàn thân của ta, cũng nhất định phải dùng mà bắn chết con điểu nhân này!”. Hai mắt Tử Kim Thần Long đỏ rực khiếp người, Thần Nam trông thấy liền thở một hơi dài. Hắn kéo căng cung tên, giương cung nhắm thẳng vào Quỳnh Ân Tư đang lao đến.
“Oành!”, Một tiếng sấm vang rền, một đạo cự đại thiểm điện từ trên không giáng xuống, cách chỗ Thần Nam không xa. Ánh sáng chói mắt so với nhật diệu nhân gian của cấm chú ma pháp lúc nãy không hề thua kém chút nào, thậm chí còn ra vẻ vượt trội hơn.
Thần Nam trông thấy đạo kinh lôi từ trên trời đánh xuống, trong mắt thấp thoáng hàn quang, nhưng rút cục không hề có phản ứng gì, vẫn toàn lực kéo mạnh dây cung.
“Oành!”, lại một tiếng sấm vang động cả thiên địa, một đạo ánh sáng khổng lồ từ trên không giáng xuống. Cách đó không xa , đại địa một phen rung chuyển, trên mặt đất một vết nứt cực lớn lan rộng ra bốn phương tám hướng. Vài tòa cung điện gần đó cũng một phen chấn động, phát ra những tiếng rắc rắc như thể lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Lúc này, những cao thủ quan chiến trong hoàng cung đều lộ vẻ kinh hãi. Bọn họ đã phát giác Thần Nam giương cung lần này không ngờ dẫn đến thiên hàng lôi điện tập kích bên cạnh hắn, thật làm người ta phải kinh hãi trong lòng.
“Oành!”, lại là một đạo thiểm điện cự đại phách xuống bên cạnh Thần Nam, điện quang sáng rực, chói lọi đến nỗi không mở mắt ra được. Tử kim thần long nhìn lên, vẻ mặt đầy bất kính, nó trầm giọng chửi: “Lão tặc thiên lại muốn can dự vào, khốn nạn thật…”
Nó mở miệng chửi rủa, nhưng vẫn cẩn thận đề tỉnh Thần Nam: “Thế gian có pháp tắc. Mỗi một giới đều có một sức mạnh cực hạn, nếu quá cường đại thì sẽ khó mà lưu trú được tại nhân gian giới được trừ khi tự mình phong ấn. Hậu Nghệ cung trong tay ngươi đã không còn phong ấn, lúc này lại nhiễm thêm long huyết của ta cùng thần huyết của ngươi, uy lực cường tuyệt đến đỉnh điểm, e là đã vượt qua cực hạn cho phép của giới này. Ngươi ngàn vạn lần kéo cung nữa, nếu không sẽ dẫn tới thiên phạt.”
Thần Nam gật đầu, sự thật nếu dựa vào công lực của hắn mà nói, căn bản không còn khả năng kéo cung thêm lần nào nữa. Bất quá vì thần long huyết dịch trong truyền thuyết căn bản có tác dụng rất lớn, làm cho thiên hàng kinh lôi.
“Oành…oành…!”, liên tiếp những đạo lôi điện vang động cả thiên địa phách xuống cách không xa chỗ Thần Nam đứng. Sáu luồng ánh sáng cự đại lên tục từ trên bầu trời đêm mênh mông trực tiếp giáng xuống địa diện, bao quanh người Thần Nam, giống như sáu đạo ngọc trụ chống trời, mọi người ai nấy đều trợn mắt há miệng sợ hãi.
Phía trên cao, tiếng sấm không ngừng!
Hậu Nghệ cung với Thần Nam giống như huyết nhục tương liên, bạo phát quang mang vạn trượng. Mũi tên đỏ rực như máu phát ra ánh sáng yêu dị, năng lượng ba động như sóng biển cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hùng dũng đổ về. Cách đó không xa, một dãy cung điện đổ sập xuống, cát bụi bay lên mù mịt. Bao quanh Thần Nam, thiên sứ không đầu, tiên tử đã bị mù hai mắt, chiến thần thiếu mất tâm tạng, ác ma cụt tay, còn thêm vô số thần long bách trượng bao quanh, bay lượn……
Tử vong khí tức cùng với thần thánh khí tức đồng thời bạo phát!
Ba động khủng bố lan rộng bát phương, lang nha tiễn nhuốm đầy máu đỏ rực lên, phát ra thần mang chói lọi!
Cung điện phía xa lại liên tục sập xuống hơn mười tòa nữa, khiến cho tất cả quan chiến giả đều sợ đến mất mật, không tự chủ được nhằm về hướng những tòa nhà xa hơn mà thối lui. Những vô địch tu luyện giả trên không trung biến sắc, gần như đồng thời thu tay về.
Mọi thứ đều chỉ phát sinh trong một sát na, lúc này Quỳnh Ân Tư đã cách mặt đất không quá một trăm mét, nét mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thối lui mà bắt đầu đổi hướng phi hành, thân thể thoắt đông thoắt tây, tại không trung giống như một đốm sáng bất chợt ẩn hiện, hướng về phía Thần Nam.
Lúc này, Thần Nam giống như một vầng thái dương sáng rực, toàn thân trên dưới kim quang bao phủ, bề ngoài phảng phất như có liệt diễm hừng hực thiêu đốt. Ngay lúc đó, thần ma ảo tượng, tử long hư ảnh bao quanh người hắn, đột nhiên bị Hậu Nghệ cung hấp nạp vào, những quang ảnh đồng thời hội tụ trên mũi tên.
“Sát!”. Thần tiễn như cầu vồng, một đạo hồng mang lạnh lẽo, thê diễm, vút thẳng lên. Vô số hung thần ảo tượng, ác ma hư ảnh vây nhiễu quanh quang tiễn, trông cực kì khủng bố, tiếng sấm thủng màng nhĩ không ngừng vang lên.
“Oành!”. Một thanh âm cực lớn chấn động, thần tiễn đỏ rực chỉ trong sát na đã xuyên qua vai trái của Quỳnh Ân Tư, vọt thẳng lên trời, huyết hồng sắc quang mang phảng phất như quán thông thiên địa, hình thành một sự tương phản so với sáu luồng ánh sáng trắng cự đại bao quanh Thần Nam .
“Ni a……!”. Quỳnh Ân Tư ngẩng đầu lên trời hét lớn, nét mặt anh tuấn biến mất, khí tức thần thánh cũng không còn, hiện lên trong mắt mọi người là vẻ hung dữ, hai cặp cánh khiết bạch không ngừng vẫy đập, vô số thần vũ rơi lả tả trên không trung. Hai tay hắn một trước một sau đè mạnh lên vai trái, nhưng máu vẫn vẫn cứ vọt ra như suối. Huyết dịch của thiên sử không giống thông thường, phát ra một thứ hồng sắc quang mang chói lọi. Huyết vũ rơi xuống làm cho cả khoảng không phảng phất cũng như bị nhiễm hồng.
“Ta phải giết chết ngươi!”, Quỳnh Ân Tư sắc mặt vô cùng hung dữ, hắn mặc kệ tiên huyết vẫn đang tuôn trào, bổ thẳng xuống chỗ Thần Nam.
Lần này Thần Nam bị mất một phần sáu huyết dịch, còn lại là huyết dịch từ nội thể của Tử Kim Thần Long xuất ra. Mỗi lần xuất thần tiễn, một người, một rồng đều biến thành hư nhược vô bỉ, bọn họ vô lực dựa vào nhau trên ngọc thủ chưởng.
Thấy Quỳnh Ân Tư càng lúc càng gần, Tử Kim Thần Long điên cuồng hét lên: “giết giết giết, giết con bà ngươi!”!} Nó dùng đuôi lôi ngọc thủ chưởng rời khỏi mặt đất, sau đó hướng về Quỳnh Ân Tư trên không trung đang lao xuống ấn mạnh một chưởng.
“Đi gặp con bà của ngươi đi, hôm nay nhất định phải chẻ ngươi ra, lấy thiên sứ chi tâm- bản nguyên lực lượng của ngươi để bù đắp lại mới được!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!