Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Dưới chân lộ ra một nhúm vải đỏ.
Máu toàn thân Ninh Như Thâm như chảy ngược, cậu nín bặt không cất nên lời.
…Sao cậu có thể…!quên được thứ này cơ chứ!?
Lý Vô Đình thấy cậu sững cả người, mái tóc chầm chậm xù lên.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ lên tiếng an ủi:
“Đức Toàn lại nhét đồ lung tung rồi, ngày mai phải giáo huấn hắn mới được.”
“…” Cái nồi cực to đã được đẩy cho người khác, Ninh Như Thâm: “Vâng.”
Lý Vô Đình nói xong thì nằm xuống, lấy chân đẩy đống vải sa đỏ ấy ra xa.
Leng keng…!Chất vải mỏng tang quét qua mu bàn chân, hơi thở của hắn hơi gấp rút, ôm Ninh Như Thâm chặt hơn rồi cúi đầu hôn cậu một cách khó kìm lòng: “Được rồi, được rồi.”
Nụ hôn an ủi khẽ chạm vào đôi môi mềm của Ninh Như Thâm.
Cậu được dỗ dành, nhắm mắt lại mặc cho hắn hôn một lúc, “Ưm…”
Hai tay cậu bám lên vai Lý Vô Đình, cảm nhận được vai của hắn run lên theo từng đợt sóng tình.
Hôn mãi hôn mãi, Lý Vô Đình bỗng dưng đè cậu xuống.
Ninh Như Thâm đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi nhìn hắn:
Bọn họ vừa mới…!sao Lý Vô Đình lại tiếp tục…?
Dường như nhận ra cơ thể cậu cứng lên, người trước mặt đã dừng lại.
Lý Vô Đình ôm cậu vào lòng rồi thở ra hơi nóng, “Trẫm không làm gì cả, khanh không…”
Hẵn sửa lời, “Trẫm không chịu nổi.”
Ninh Như Thâm:…Lý do miễn cưỡng quá đấy!
Cậu hít một hơi rồi dụi khuôn mặt nóng bừng vào ngực hắn, thẹn quá hóa giận: “Ngủ thôi ngủ thôi!”
– —
Ngày hôm sau, Đức Toàn gánh nồi đã lấy bộ váy đỏ ấy đi rồi.
Ninh Như Thâm nhìn theo bóng lưng hắn, tâm trạng khó tả thành lời.
Vệ sinh cá nhân xong, Lý Vô Đình phải đến chỗ lều thẩm vấn.
Đúng lúc Đức Toàn quay về, phụng mệnh dẫn Ninh Như Thâm đi ăn sáng.
Tới nơi, Ninh Như Thâm bưng một bát canh rồi ngồi xuống, Hà Lương nhiệt tình nhìn cậu:
“Ninh đại nhân, ngài có muốn học cưỡi ngựa không? Ngài thấy tối hôm qua đấy, lại phiền bệ hạ phải chở.
Hay là hôm nay ngài theo ta…”
Bốp, “Ui da!”
Hoắc Miễn vả hắn một phát, “Đi mau! Ninh đại nhân không cần học cưỡi ngựa, dù y có què quặt tứ chi thì cũng chẳng sao cả!”
Hà Lương kinh ngạc, “Hả???”
Ninh Như Thâm, “…” Hoắc Miễn lại nói mê sảng gì vậy.
Cậu không tham gia vào cuộc thảo luận ấy, tập trung cúi đầu uống canh ừng ực.
Uống được vài hớp, Hiên Vương tới gần vỗ vai cậu, “Hôm qua tắm suối nước nóng thế nào? Có thoải mái không?”
Ninh Như Thâm suýt nữa thì sặc!
Tiếng nước rào rạt vỗ vào bờ lập tức hiện ra trong đầu cậu.
Có lẽ cậu bị Lý Vô Đình bỏ bùa mất rồi, làm như vậy với hắn ở suối nước nóng lộ thiên…
Ninh Như Thâm lập tức thấy toàn thân nóng lên, bưng bát che mặt, “Ư…!Cũng tàm tạm.”
Lý Ứng Đường nhìn hai vành tai đỏ ửng của cậu, hắn há miệng rồi nhìn sang Đức Toàn:?
Đức Toàn lắc đầu một cách phấn khích và tiếc nuối.
Lý Ứng Đường hiểu ngay, thở dài một cách phấn khích và tiếc nuối, “Hầy…”
Ninh Như Thâm chứng kiến từ đầu đến cuối màn giao lưu bằng mắt của hai người, ngón tay run lên: Hai tên này!
Sớm muộn gì cũng bị đày xuống Chiếu Ngục.
– —
Có điều suối nước nóng ấy ở khá xa, sau lần ấy thì bọn họ chưa đi tiếp lần nào.
Gần mười ngày sau, cuối cùng Bắc Địch Vương cũng trả lời:
…Sẽ phái sứ giả đến Đại Thừa để đàm phán hòa bình.
Địa điểm đàm phán là sườn núi Trường Hòe cách biên quanh mười hai dặm.
Lý Vô Đình suất lĩnh Định Viễn Quân lên đường, bảo gồm cả Lan Đạt Lặc và mấy tên thủ lĩnh.
Ninh Như Thâm cũng đi theo.
Một chiếc lều lớn được dựng lên ở sườn núi Trường Hòe để tiến hành đàm phán.
Lý Vô Đình ngồi ở chủ vị trong lều, Ninh Như Thâm đứng ở bên cạnh, còn Lan Đạt Lặc và mấy tên khác thì bị trói dưới đất.
Bên ngoài nhanh chóng có tiếng thông báo: Sứ giả Bắc Địch đã đến rồi.
Rèm lều được vén lên, sứ giả hóa ra lại là người quen.
Hạ Khố Vương vẫn mặc trang phục áo ngắn và quần bó sát, hắn ra cởi bội đao ra ném cho thủ vệ, rảo bước đi vào trong lều.
Ninh Như Thâm nhìn: Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Bên cạnh quả nhiên có tiếng gào phẫn nộ.
Hạ Khố Vương đi vào rồi đứng hiên ngang nhìn Lý Vô Đình.
Sau đó hắn ta nhìn sang Ninh Như Thâm ở bên cạnh.
Hôm nay Ninh Như Thâm mặc một chiếc áo ngoài màu xanh, tóc được búi gọn lên đầu bằng cây trâm bạch ngọc, hoàn toàn nổi bật giữa Định Viễn Quân mặc áo đỏ giáp đen.
Không biết Hạ Khố Vương nghĩ tới điều gì, đột nhiên hắn bật cười.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt ngang, “Hạ Khố Vương.”
Trên chủ vị, ánh mắt Lý Vô Đình sâu như không thấy đáy.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh nhìn xuống, khí thế rất đáng sợ.
Hạ Khố Vương quay lại nhìn, “Tham kiến bệ hạ.”
Song phương nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề đàm phán.
Ninh Như Thâm thầm thở phào trong lòng.
Nhớ tới bọn họ đã từng hợp tác một thời gian ngắn ngủi, lại thêm tính cách to gan lớn mật của Hạ Khố Vương…
Cậu sợ hắn ta sẽ nói ra vài câu kinh thiên động địa gì đó.
Ví dụ như: Ngươi làm tốt đấy, nhanh như vậy đã được quay về với bệ hạ của ngươi rồi.
May mà đối phương dường như sợ bị nắm thóp “cấu kết với địch”, Hạ Khố Vương chỉ nhìn cậu một lát và không nói gì nữa.
– —
Cuộc đàm phán diễn ra trong hai đến ba canh giờ.
Chẳng qua chỉ là thảo luận xem nhượng đi tòa thành trì nào, bao lâu thì Đại Thừa mới phái binh lính tới để đóng giữ.
Sau một màn giằng co, cuối cùng Lý Vô Đình lên tiếng quyết định, “Nhượng lại Thiện Thành, các ngươi hãy đem Đại Vương tử của các ngươi về, quân Đại Thừa của trẫm sẽ tới đóng quân ngay trong vài ngày tới.”
Hạ Khố Vương suy ngẫm trong chốc lát, “Được.”
Sau khi ký kết hiệp ước, Lý Vô Đình đứng dậy rồi sai người đưa đám Lan Đạt Lặc ra khỏi lều, “Tốt nhất là các ngươi đừng có thất hứa.”
Vẻ mặt của hắn thờ ơ, “Nếu không thì Đại Thừa có thể san bằng Bắc Địch bất cứ lúc nào.”
Hạ Khố Vương nhìn hắn một lúc lâu, “Đương nhiên rồi.”
Tất cả cùng đi ra khỏi lều.
Ninh Như Thâm ôm tay áo đứng ở trước cửa, nhìn Lan Đạt Lặc được thân binh của Hạ Khố Vương cởi trói.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên ở bên cạnh:
“Các ngươi xuất sắc hơn bản vương nghĩ đấy.”
Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hạ Khố Vương.
“…” Nếu ông xem tôi làm ảo thuật thì còn thấy xuất sắc hơn nữa kìa.
Ninh Như Thâm không tiếp lời, cậu hỏi vặn lại: “Nếu có một ngày ngài ngồi lên vị trí đó, thật sự sẽ giữ đúng lời hứa không quấy nhiễu bách tính biên quan trong vòng một trăm năm?”
“Bản vương nói rồi, bản vương chỉ quan tâm đến vị trí ấy.”
…Tốt hơn hết là như vậy, Ninh Như Thâm nhìn hắn một lát.
Nhưng mà nghĩ lại thì vẫn còn có Lan Đạt Lặc như con chim đang trưởng thành, thỉnh thoảng mổ cho Hạ Khố Vương vài phát, cậu cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Hạ Khố Vương chú ý đến ánh nhìn của cậu, “Sao vậy?”
Ninh Như Thâm, “Không có gì.
Chỉ là không ngờ người đến đàm phán lại là Hạ Khố Vương.”
Hạ Khố Vương cười lạnh, “Vì Lan Đạt Lặc nên bản vương phải đích thân tới đây.”
…! Ninh Như Thâm kinh ngạc, “Mục đích là…?”
“Sỉ nhục.”
“…”
Cậu lặng lẽ thở phào:
Cũng đúng, hợp tình hợp lý.
Tài năng tẩy não của Thập Nhất quá mạnh, suýt nữa thì cậu suy nghĩ lệch lạc rồi.
Phía trước, Lan Đạt Lặc trong bộ dạng nhếch nhác đã được cởi trói.
Hạ Khố Vương gọi thân binh rồi cáo biệt Lý Vô Đình, rảo bước đi ra ngoài, “Về vương đô!”
Lan Đạt Lặc giật mình, “Ta sẽ không khuất phục đâu!”
Hạ Khố Vương không hiểu lắm, nhíu mày quẳng Lan Đạt Lặc lên lưng ngựa.
Bụp, Lan Đạt Lặc: “Ui da!”
“…” Ninh Như Thâm.
Đoàn người đi xa rồi dần biến mất giữa cát vàng.
Định Viễn Quân đang thu dọn lều và chiến mã ở xung quanh, Lý Vô Đình lại gần nhìn cậu, “Hạ Khố Vương nói gì với khanh vậy?”
Ninh Như Thâm:? Lý Vô Đình đang nói chuyện với Hoắc Miễn cơ mà.
Cậu nhìn hắn, “Một chút yêu hận tình thù.”
Lý Vô Đình nhíu mày, dường như là đang cố gắng để hiểu.
Ninh Như Thâm đổi chủ đề, “Đúng rồi, bây giờ hiệp ước được ký xong, tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Tiếp theo,” Lý Vô Đình nhìn cậu, “Chấn chỉnh lại một chút rồi chuẩn bị khải hoàn về kinh.”
– —
…Khải hoàn về kinh.
Cho đến khi quay lại quân doanh, đầu Ninh Như Thâm vẫn nghĩ về chuyện này.
Bất giác, cậu đã quen với sinh hoạt trong quân doanh ở Bắc Cương.
Nhớ về chốn kinh thành, có cảm giác như là chuyện của kiếp trước rồi, cũng không biết ở kinh thành có xảy ra chuyện gì không:
Nhóc chân ngắn có cao thêm không?
Nội Các hoạt động ra sao rồi?
Bạn thân của cậu…!Cảnh Khuyển đã khỏi bệnh kín hay chưa?
Đang mải nghĩ, bên cạnh chợt vang lên tiếng than thở.
Lý Ứng Đường bước tới, “Về kinh rồi thì không được như ở Bắc Cương nữa, ngươi với bệ hạ lại phải xa nhau.”
Ninh Như Thâm nghe vậy thì ngẩn người.
Lý Ứng Đường tỏ ra chân thành, “Ngày tháng chung lều không còn nhiều nữa…!Bản vương, chỉ nhắc đến đây thôi.”
Hắn bổ sung, “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi.”
Ninh Như Thâm sực tỉnh, cậu biết thừa, “Ngài muốn tốt cho ngài thì có.”
“…” Lý Ứng Đường lắc đầu thở dài, chắp tay sau lưng rồi rời đi, “Ngươi tự suy nghĩ kỹ càng đi.”
Bóng lưng mang đầy mục đích riêng ấy dần đi xa.
Ninh Như Thâm đứng tại chỗ một lát:
Cậu chẳng bao giờ nghĩ ngợi quá xa xôi.
Đợi sau khi về kinh, đúng là Lý Vô Đình phải về cung, còn cậu thì về phủ.
Ở Bắc Cương, đêm nào bọn họ cũng ôm nhau mà ngủ.
Đến khi quay về, liệu cậu có quen được không.
Lý Vô Đình thì sao, buổi tối sẽ nhớ cậu chứ?
– —
Nhưng mà bọn họ chưa kịp thu dọn xong xuôi để về kinh thì tin tức đánh bại Bắc Cương và chiếm được một tòa thành trì đã cấp tốc truyền về kinh thành.
Triều đình rúng động, cả nước đều vui mừng…
Trong cung, Nội Các Văn Hoa Điện.
Quý Cật nhìn tin thắng lợi được đưa về, vui tới mức vểnh râu lên, “Được, tốt lắm! Bệ hạ quả nhiên là oai hùng tài giỏi, Ngự giá thân chinh một tháng đã chiến thắng giòn giã, khải hoàn về kinh!”
Các đồng liêu xung quanh cũng xúm lại:
“Không hổ là bệ hạ, trời cao phù hộ Đại Thừa!”
“Nhưng mà nói đi nói lại, Ninh đại nhân cũng rất giỏi…”
“Ồ, sao thế?”
Quách Thượng thư đọc kỹ bức thư báo tin chiến thắng, “Xem đi, Ninh đại nhân một mình lẻn vào doanh trại Bắc Địch, nội ứng ngoại hợp với Định Viễn Quân lúc nửa đêm, như vậy mới có thể bắt sống Đại Vương tử Bắc Địch!”
Chúng thần lập tức thán phục, “Còn có chuyện như vậy sao!”
Bọn họ đồng loạt khâm phục, Lý Cảnh Dục lùn tịt bám ở mép bàn, mở to mắt mà nhìn: Ồ…
Cho đến khi Nội Các tan họp.
Lý Cảnh Dục đi ra khỏi Văn Hoa Điện, đúng lúc chạm mặt với Quản Phạm và mấy trọng thần.
Mấy người Quản Phạm vui mừng, “Điện hạ, nghe nói đại quân toàn thắng, chuẩn bị về triều rồi?”
Lý Cảnh Dục chắp tay sau lưng như ông cụ non, “Không sai.
Hoàng huynh rất anh dũng, lại thêm Ninh đại nhân lẻn vào doanh trại Bắc Địch lúc nửa đêm, như vậy mới có thể bắt sống được Đại Vương tử Bắc Địch! Chiến sự đã kết thúc rồi.”
Một đám trọng thần há hốc mồm, “Hóa ra là thế…!”
“Đúng là như vậy.”
Hai bên hàn huyên thêm mấy câu rồi cáo từ.
Sau khi rời cung thì Quản Phạm đến Lễ bộ.
Lúc này, tin tức “đại quân toàn thắng, Ngự giá sắp khải hoàn về kinh” đã truyền đi khắp nơi.
Cảnh Nghiễn tới Lễ bộ để đưa giấy tờ, đúng lúc đến giờ ăn cơm.
Hắn ngồi xổm xuống không hề khách sáo, tiện thể nghe ngóng, “Quản đại nhân, Bắc Cương sao rồi? Ninh Sâm…!chắc là sắp về rồi nhỉ?”
“Đương nhiên là sắp về rồi! Còn phải luận công lao để trọng thưởng ấy chứ.”
“Công lao gì, thưởng gì?”
Quản Phạm vuốt râu rồi chia sẻ một cách phấn khích, “Nghe nói Ninh đại nhân lẻn vào doanh trại Bắc Địch lúc nửa đêm, bắt sống Đại Vương tử Bắc Địch! Bắc Địch thua thảm hại, phải nhượng ra một tòa thành trì.”
“…???”
Cảnh Nghiễn nghe xong thì đờ đẫn, một lát sau mới đặt bát xuống, “Hô!”
– ——–
Lời tác giả:
Ninh đại nhân: Mọi người ở kinh thành sao rồi?
Mọi người ở kinh thành: Truyền xuống dưới, Ninh đại nhân bắt sống Đại Vương tử Bắc Địch!.