Thần Thật Là Yếu Đuối - Chương 79: 79: Đêm Hôm Khuya Khoắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Thần Thật Là Yếu Đuối


Chương 79: 79: Đêm Hôm Khuya Khoắt


Ninh Như Thâm không hề biết gì về những xôn xao ở kinh thành.
Mấy ngày qua bọn họ thu xếp xong xuôi những chuyện ở Bắc Cương, quân Đại Thừa đã được phái đi để đóng giữ thành trì.
Ngày mai bọn họ sẽ khởi hành về kinh thành.
Tối hôm ấy, quân doanh tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng, cũng là để tiễn Ngự giá về kinh.
Tướng sĩ toàn quân được ban thưởng theo công lao, ai nấy đều vui mừng.
Phía trước đống lửa lớn được dựng lên ở trung tâm doanh trại, Lý Vô Đình ngồi ở chủ vị, còn Hoắc Miễn, Hà Lương và các tướng lĩnh khác thì ngồi quây thành vòng tròn.
Ánh lửa cháy rực và mùi thơm của rượu cùng phả vào mặt.
Ánh lửa đỏ hắt lên mặt Ninh Như Thâm, cậu nhớ tới lời thì thầm của ác quỷ mà Hiên Vương đã nói vào vài ngày trước:
Kinh thành không như ở Bắc Cương, ngươi và bệ hạ phải xa nhau rồi.
Những ngày chung lều không còn nhiều nữa…
Cậu bưng chén rượu ngồi ngẩn ngơ, Hoắc Miễn ở bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy:
“Trận này quân ta toàn thắng đều là nhờ quyết sách như thần của bệ hạ, sự anh dũng quả cảm của toàn quân, cùng với Ninh đại nhân đã một mình mạo hiểm…”
“Ninh đại nhân, bản tướng quân thay mặt toàn quân kính một ly!”
“…?”
Ninh Như Thâm sực tỉnh, cậu nhìn khuôn mặt đỏ au của Hoắc Miễn rồi cụng chén từ xa, “Ồ, được…”
Mấy người Hà Lương nhanh chóng xúm lại kính rượu.
Ninh Như Thâm vẫn còn đang mải mê nghĩ đến chuyện về kinh.
Dưới bầu không khí nhiệt tình, cậu được chúc hết chén này tới chén khác: Ừng ực ừng ực…
Lý Vô Đình ở bên cạnh nhìn cậu với vẻ mặt rất khoan dung.
Cho đến khi cậu uống tới mức hai mắt mông lung, động tác chậm lại, lúc này hắn mới ngăn cản: “Được rồi.”
Định Viễn Quân đang rất hăng hái chúc rượu, nghe vậy thì quay đầu nhìn.
Ninh Như Thâm cũng mơ màng quay đầu:?
Lý Vô Đình bưng chén rượu rồi đứng dậy, giọng nói dõng dạc vang lên giữa quân doanh, “Trẫm mời các tướng sĩ toàn quân một chén, hãy dốc sức bảo vệ Đại Thừa…”
Dứt lời, hắn ngửa cổ uống cạn rượu trong chén.
Quân doanh lập tức trở nên sôi nổi, sĩ khí dâng cao:
“Bệ hạ vạn tuế! Đại Thừa vạn kiếp!”
“Chúng thần sẵn lòng bảo vệ nước nhà, giữ biên quan được yên bình!”
Trong bầu không khí huyên náo nhộn nhịp, Ninh Như Thâm ngửa cổ lên, chỉ thấy đế vương trẻ tuổi đang đứng đó.

Bộ trang phục màu đen của hắn đang phản chiếu ánh lửa, thân hình cao lớn thẳng tắp.
Bờ vai rộng lớn như gánh vác cả bầu trời.
Đang mải nghĩ, Lý Vô Đình đột nhiên cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm hơi xao động.

Giữa những tiếng ồn ào, hắn lên tiếng:
“Tỉnh rồi à? Về lều đi.”
Ninh Như Thâm mơ màng gật đầu, “Ừm.”
– —
Về tới lều, cậu vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm.
Rượu mạnh phát huy tác dụng, cảm giác chếnh choáng khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Cậu ngơ ngác đi theo sau Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình nhìn cậu, hắn đã quen với việc đó rồi.
Hắn thầm thở dài rồi gọi Đức Toàn lấy nước, tự tay rửa mặt cho cậu.

Ninh Như Thâm rất hợp tác, cậu ngửa đầu lên để hắn lau.

Khăn ướt chạm vào gò má, một mảng ửng hồng dần lan ra.
Lý Vô Đình khựng lại, không nhịn được cúi xuống hôn một cái, sau đó tiếp tục lau gò má hồng ấy rồi ôm cậu vào lòng, “Được rồi, mau ngủ đi.”
Ninh Như Thâm nằm trong vòng tay quen thuộc, đang định nhắm mắt lại thì tiếng nói trên đỉnh đầu vang lên: “Ngày mai còn phải lên đường.”
Ninh Như Thâm đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa.
Ngày mai phải lên đường.
Tối nay là đêm cuối cùng bọn họ được ở chung lều.
Cảm xúc của Ninh Như Thâm dâng cao, cậu túm lấy cổ áo Lý Vô Đình, “Bệ hạ buồn ngủ chưa?”
“Chưa, sao thế?”
Trong men say, cậu làm theo những gì trái tim mách bảo, ngửa cổ hôn lên yết hầu hắn: Phù…
Người trước mặt khẽ giật mình, nhịp tim đập loạn xạ.
Lý Vô Đình cúi đầu bưng hai má cậu: “…Muốn rồi?”
Giọng nói trầm lắng hơi khàn ấy khiến tim cậu như nhũn ra.
Ninh Như Thâm không trả lời, dường như cậu biết mình đang làm gì, nhưng cũng như thể không ý thức được điều này đại diện cho chuyện gì.
Cảm giác không nỡ rời xa cứ quanh quẩn, khiến cho đầu óc cậu choáng váng.
Ninh Như Thâm nhắm mắt lại, chủ động ôm Lý Vô Đình rồi hôn hắn.
Hơi thở của Lý Vô Đình run rẩy, hắn ngập ngừng một chốc lát rồi không nhịn được đè cậu xuống…
Nhiệt độ phía sau bình phong bất chợt tăng cao, những âm thanh nho nhỏ vang lên ngắt quãng.
Nến trong lều vẫn chưa tắt.
Có một trạm canh gác được đặt cạnh lều chủ tướng, tối nay quân doanh tổ chức tiệc, thấp thoáng vẫn nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Không biết bên ngoài đang làm gì, bọn họ bất chợt hô lên rất to.
Đầu óc chìm đắm trong cảm giác nóng bỏng của Ninh Như Thâm bất chợt tỉnh táo trở lại.

Cậu nhận ra ánh nến vẫn chưa tắt, bọn họ đang ở trong lều…!Lúc trước làm ở suối nước nóng hoang dã, họ chưa từng thân mật với nhau ở nơi này.
Cậu vội vàng đẩy Lý Vô Đình ra, quay đầu đi để hít thở, “Bệ hạ…”
Bàn tay lớn xoa đôi má ửng hồng của cậu, đôi mắt phản chiếu ánh cam đỏ của ngọn nến càng khiến lòng người rung động.
Lý Vô Đình nhìn cậu không chớp mắt, hạ giọng: “Sao vậy.”
“Đang ở trong lều, có người bên ngoài…”
Lúc này đai lưng đã rơi xuống đất, bộ áo ngoài màu đen và áo trong màu tuyết vắt ở cạnh giường.
Lý Vô Đình nuốt nước miếng, lại cúi người xuống hôn vành tai cậu, có lần một sẽ có lần hai: “…Chỉ cần đừng phát ra âm thanh lớn là được.”
Ninh Như Thâm xấu hổ, nhưng men rượu khiến cho đầu óc của cậu vừa chậm chạp lại vừa thẳng thắn.

Ngập ngừng một lát, cậu bất chấp co đầu gối lên, hai tay ôm lấy lưng của Lý Vô Đình.
Xương bả vai của hắn khẽ run lên bên dưới lòng bàn tay cậu.
Vẻ mặt của người phía trên chợt trầm xuống, hắn đỏ mặt cúi người.
– —
Ánh nến chập chờn, những âm thanh lọt ra khỏi môi đã bị che lấp bởi nụ hôn.
Âm thanh nhỏ vụn chìm nghỉm trong màn đêm náo nhiệt của quân doanh.
Cách một lớp vải lều, có thể nghe thấy tiếng đi tuần tra và tiếng nói chuyện của các tướng sĩ.
Nhắm mắt lại, những âm thanh ấy như kề sát bên tai.
Ninh Như Thâm vừa căng thẳng vừa say mê, ngón tay bám lên người Lý Vô Đình cứ luôn run rẩy.
Trong ánh sáng le lói, không biết bao nhiêu lâu trôi qua.
Cuối cùng, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi rồi à?”
Ninh Như Thâm giật mình, cào vài vết móng tay lên lưng Lý Vô Đình…
Đức Toàn, “Bệ hạ đã đi nghỉ rồi, phó tướng có việc gì không?”
“Mạt tướng nói với bệ hạ là sẽ đưa canh giải rượu tới đây, nhưng nếu bệ hạ nghỉ ngơi rồi thì không làm phiền ngài nữa.”
Giọng nói ấy dần rời xa chiếc lều.

Ninh Như Thâm tựa đầu vào lòng Lý Vô Đình, nước mắt lưng tròng, cậu dụi vào cổ áo của đối phương.
Lý Vô Đình cúi đầu vỗ nhẹ, tiện tay rút lấy cái áo trong ở bên cạnh.

Hắn thu dọn xong xuôi cho người trong lòng rồi kéo tay cậu, cúi người hôn lên trán cậu.
– —
Một khắc sau, hắn cất giọng gọi Đức Toàn.
Ánh nến trong lều đã tắt.
Đế vương ôm thần tử đang say, cùng tựa vào nhau để vượt qua đêm cuối cùng ở Bắc Cương.
– —
Ngày hôm sau, Ninh Như Thâm tỉnh lại từ cơn say rượu.
Cậu ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường, một chút mảnh vụn ký ức dần dần tràn vào trong não.

Cậu hít sâu một hơi:
Mình vậy mà lại mặt dày đến mức ấy…!
Là do uống rượu hay là do trúng lời nguyền của Hiên Vương?
Trong lúc hoang mang, bình phong hơi động đậy.

Lý Vô Đình vòng vào bên trong: “Tỉnh rồi sao? Dậy chuẩn bị lên đường thôi.”
Ninh Như Thâm cố gắng ổn định cảm xúc, ngại ngùng không dám nhìn mặt Lý Vô Đình.

Cậu chống tay đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tay hơi rát, “Shh…!”
Cậu đưa tay lên, nhìn thấy tay mình đỏ ửng và bị trầy da.
“…”
Ninh Như Thâm lại sững sờ:?
Lý Vô Đình nhìn thấy, cũng im lặng một lúc lâu, dường như là hắn cảm thấy rất kinh ngạc vì cậu bị trầy da.

Ngập ngừng một lát, hắn đi lên mặc quần áo giúp cậu, nói một cách đầy kiềm chế và tự nhiên:
“Lúc trước có nước suối…!Sau này trẫm sẽ chú ý hơn.”
Ninh Như Thâm lúng túng đáp, “Ừm.”
Cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi.
Ra khỏi lều để đi ăn sáng, ba quân đã xếp hàng nghiêm chỉnh, chuẩn bị đi đưa tiễn.
Dưới ánh nắng mặt trời, áo giáp phản chiếu sáng rồi ánh lên như những chiếc vảy vàng.
Từng hàng quân lính đứng ngay ngắn dưới lá quân kỳ.

Hoắc Miễn, Hà Lương và những người khác đứng ở hàng đầu, toàn là những gương mặt quen thuộc.
Ninh Như Thâm bỗng dưng cảm thấy không nỡ rời đi.
Từng cảnh tượng trước kia bỗng hiện ra trong đầu: Chơi thúc cúc trên cát vàng, trong bát có thêm một khúc xương, té nước dưới sông, khói sắc thuốc màu trắng lượn lờ khắp quân doanh…
Tất cả đều ở lại với vùng hoang dã trời cao đất rộng này.
Hoắc Miễn ôm quyền, sau đó vẫy tay gọi thân binh:
“Chúng thần xin được tiễn bệ hạ xuất thành…”
Áo giáp ánh vàng dàn hàng ngang, họ cất giọng dõng dạc: “Cung tiễn Ngự giá!”
Lý Vô Đình hít vào một hơi, “Được.”
– —
Một hàng người đông nghịt rời khỏi Trường Tuy.

Đến ngoại ô thành, Định Viễn Quân đều dừng bước.
Sau khi ra khỏi thành thì Hiên Vương phải về Giang Nam, Định Viễn Quân ở lại phương Bắc, còn Ngự giá thì về kinh.
Tới lúc tạm biệt, mắt Lý Ứng Đường rưng rưng, “Bệ hạ, thần…!về Giang Nam đây.”
Lý Vô Đình gật đầu, “Ngay và luôn.”
Lý Ứng Đường, “…”
Ninh Như Thâm, “…”
Huynh đệ hoàng gia mấy người vẫn thắm thiết nồng nàn như xưa.
Cậu nhìn theo để tiễn Hiên Vương buồn bã rời đi, người bên cạnh bỗng nói: “Lên xe đi.”
Ninh Như Thâm quay đầu lại, Lý Vô Đình đã đứng ở cạnh xe ngựa rồi mỉm cười với cậu, “Chúng ta về kinh thành thôi.”
– —
Lúc tới đây bọn họ vô cùng gấp rút, suốt dọc đường đều quất ngựa chạy như bay.
Khi trở về thì không cần vội vàng như vậy nên sẽ ngồi xe ngựa.
Trong xe bố trí rất rộng rãi thoải mái, có lót đệm ngồi.

Đức Toàn đứng ở một góc để đợi lệnh.
Lâu lắm rồi Ninh Như Thâm không được nằm trong một cái ổ thoải mái như thế này, cậu lập tức nằm ườn ra và nhấp một hớp trà nóng.

Đang định thò tay lấy đồ ăn vặt ở bên cạnh thì tay bị ngăn lại.
“Tay…” Lý Vô Đình bóc một quả óc chó, mím môi nói: “Không phải bị trầy da rồi sao?”
Ninh Như Thâm giật mình!
Giữa thanh thiên bạch nhật, Lý Vô Đình nói gì vậy.
Ngón tay cậu co lại, dường như cảm giác nóng bỏng ấy vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay.

Ninh Như Thâm vội vàng nuốt nước miếng nhắc nhở, “Đức Toàn vẫn còn ở đây…”
“Không sao, tai của hắn cụp xuống rồi.”
“…” Ninh Như Thâm liếc nhìn.
Cậu thấy đầu Đức Toàn mọc ra một dấu hỏi chấm, sau đó hắn rúc vào trong góc, chầm chậm dung nhạp vào góc xe.
Cậu nhắm mắt lại: Thôi vậy.
Tay trầy da thì chỉ vài ngày là khỏi ngay thôi.
Xe ngựa đi xuyên qua một vài tòa thành trên đường về kinh, ven đường đều có rất đông dân chúng đứng vây xem.

Suốt dọc đường, Lý Vô Đình còn phải triệu kiến quan viên và tiến hành hỏi thăm thị sát.
Đi được khoảng mười ngày, cuối cùng cũng nghe thấy thị vệ bẩm báo:
“Bệ hạ, phía trước chính là Ngu Xuyên.”
Lý Vô Đình nhìn ra ngoài, “Ừ.”
Ninh Như Thâm lập tức ngồi thẳng lên: Gì???
Xe ngựa đi vào thành.
Cậu cắn môi, tim đập thình thịch, không biết đang căng thẳng vì điều gì.

Cuối cùng Ninh Như Thâm không nhịn được nữa, vén rèm xe lên để nhìn.
Hai bên đường có rất đông người dân đang đứng hô vang vạn tuế.
Cậu đang lén nhìn qua khe cửa thì nghe thấy một giọng nói: “Nhìn gì vậy?”
“…Thần được về quê nên hơi bồi hồi.”
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi cười nhạt, “Ồ.”
Ninh Như Thâm không để ý đến ánh mắt hắn ở phía sau.
Cậu ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ đứng trước quầy bán đồ ăn ven đường đang cầm một lá xà lách, che lên trước cái miệng đang há to…
Ninh Như Thâm phấn khích: Là “rau bọc thịt” của cậu!
Cậu giả vờ vô tình vén rèm xe lên nhìn rồi vỗ Lý Vô Đình, “Bệ hạ, xem phong tục địa phương kìa.”
Lý Vô Đình nhìn ra bên ngoài rồi im lặng một lúc lâu.
Ninh Như Thâm thò đầu ra, “Sao vậy ạ?”
Lý Vô Đình khẽ đáp: “…Cũng hay đấy.”
“?” Cậu không hiểu lắm, đột nhiên có vài âm thanh vọng tới trong tiếng trò chuyện ồn ào:
“Xem kìa, đó chính là Ngự sử Ninh đại nhân đúng không!”

“Triều phục Tam phẩm, trẻ tuổi thanh tú…!Đúng thế, chính là người đã bắt sống Đại Vương tử Bắc Địch!”
“Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài…”
“Yêu rồi.”
“…????”
Ninh Như Thâm kinh hãi: Cái gì mà cậu bắt sống Đại Vương tử!
Tình yêu của mấy người mù quáng đến vậy sao!?
Một bàn tay đột nhiên xách gáy cậu lên để đưa cậu về trong xe, rèm xe được buông xuống.
Lý Vô Đình nói: “Nhiều người lắm, đừng thò đầu ra ngoài.”
Tự dưng Ninh Như Thâm thấy hơi ngẩn ngơi, “Bệ hạ, bọn họ nói…”
“Trẫm nghe thấy rồi.” Lý Vô Đình nhìn cậu, bất chợt bật cười: “Nói cũng có phần đúng.”
Ninh Như Thâm nhìn hắn đầy sợ hãi: Anh cũng mù quáng à?
– —
Rời khỏi Ngu Xuyên, lộ trình đã qua được một nửa.
Suốt dọc đường nắng gió, cuối cùng vào một buổi chiều, bọn họ đến được Nghiêu Tân – nơi chỉ còn cách kinh thành hai ngày đi xe.
Tri phủ Nghiêu Tân là Khổng Thư Nguyên đi ra tiếp đón Ngự giá:
“Vi thần tham kiến bệ hạ! Tham kiến các vị đại nhân!”
Lý Vô Đình đáp một câu, Khổng Thư Nguyên lại khom lưng dẫn đường, “Nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị tươm tất rồi ạ, mời bệ hạ đi theo vi thần.”
Nơi nghỉ chân là phủ của Tri phủ.
Ninh Như Thâm đi theo người dẫn đường, cậu thấy Tri phủ Nghiêu Tân ước chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, gặp phải những câu vặn hỏi của Lý Vô Đình vẫn có thể đối đáp trôi chảy, cũng coi như một người nghiêm túc làm việc.
Bọn họ cùng nhau đi vào phủ.
Sân viện mà họ nghỉ ngơi đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lý Vô Đình ở phòng chính, còn phòng phụ phía Tây cách đó một nửa cái sân chính là nơi Ninh Như Thâm sẽ nghỉ lại.
Theo như thường lệ, Lý Vô Đình triệu kiến Khổng Thư Nguyên để hỏi thăm.
Ninh Như Thâm về phòng của mình.
Lúc này trời đã tối mịt, cậu nhờ người hầu trong phủ đổ một thùng nước tắm.

Cậu tắm rửa xong xuôi thì đã là giờ Hợi, cũng đến lúc đi nghỉ rồi.
Ninh Như Thâm ngồi ở mép giường mà chùi lông.
Người hầu đi vào thu dọn thùng tắm, trước khi đi thì dặn dò vài câu: “Đúng rồi đại nhân, lão gia dặn tiểu đích báo cho đại nhân một tiếng: Nghiêu Tân thường xuyên có nạn thổ phỉ, ban đêm đừng ra khỏi cửa.”
Ninh Như Thâm khựng lại, “Thổ phỉ?”
“Vâng, nhưng hai tháng gần đây thì ngừng rồi.

Cũng chẳng biết do chúng sợ thiên uy của bệ hạ hay là vì mục đích gì khác, cho nên đại nhân phải cẩn thận nhé.”
Ninh Như Thâm thầm nhủ, vậy thì nguy hiểm thật.
“Đã báo cho bệ hạ chuyện này chưa?”
“Đương nhiên là rồi ạ, lão gia đã đích thân bẩm báo rồi.”
Người hầu đó nói xong thì mang thùng tắm ra khỏi phòng.
Ninh Như Thâm ngồi ở cạnh giường cân nhắc hồi lâu, sau đó đứng dậy đẩy cửa nhìn ra ngoài.
Phòng chính của Lý Vô Đình ở chếch ngay phía trước.
Từ lúc rời khỏi Bắc Cương, tới nơi nào bọn họ cũng ở khác phòng, lâu lắm rồi không được ngủ chung.
Cậu thầm nhủ đó chỉ là lý do phụ, còn nguyên nhân chính là chuyện trộm cướp…
Để Lý Vô Đình ở một mình thì nguy hiểm lắm.
Ninh Như Thâm cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, mặt dày đẩy cửa đi ra ngoài.
Đến trước cửa phòng Lý Vô Đình, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Cậu gõ cửa cộc cộc, “Bệ hạ.”
Trong phòng im lặng chốc lát rồi vang lên tiếng nói: “Vào đi.”
Ninh Như Thâm hít sâu một hơi, làm công tác tư tưởng xong xuôi rồi mới đẩy cửa đi vào…
Cửa vừa mở ra, cậu thấy Lý Vô Đình đang áo quần chỉnh tề ngồi ở cạnh giường, Tri phủ đứng trước mặt hắn, quay đầu ra nhìn cậu.
Ninh Như Thâm bỗng nhiên sững người:.
Khổng Thư Nguyên đang báo cáo tình hình nạn thổ phỉ, ông ấy nhìn Ninh đại nhân xuất hiện trước cửa giữa đêm hôm khuya khoắt rồi ngơ ngác há mồm:
“Ninh đại nhân tới đây để…”
Ninh Như Thâm chạm phải ánh mắt kinh hãi của ông ấy và ánh mắt mang ý cười rất mờ ám của Lý Vô Đình, cậu im lặng một lúc rồi bất chấp khẽ tựa người vào khung cửa, “Hộ giá.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN