Thằng bạn thân của tôi
#17
Kì thi HK II xong xuôi đâu vào cả đấy, nhỏ rủ tôi và cậu đi bơi xả stress, tôi đồng ý liền. Ngày đi, tôi xem lại túi đồ của mình. Đủ cả rồi, nào là kem chống nắng, nón, kính bơi, khăn, quần áo, nước, còn thiếu gì nữa không nhỉ? Hừm…
Đang ngồi suy nghĩ, cậu bất ngờ ôm lấy tôi:
– Còn thiếu anh nữa.
Tôi đỏ mặt:
– Vớ vẩn, đi thay đồ mau.
– Không. – Cậu cọ cọ mũi sau gáy tôi.
Có nhiều khi tôi cảm tưởng cậu đang tập làm con mèo vậy. Cơ mà khác con mèo, tôi có thể đá con mèo xuống giường, còn cậu thì… tôi bị vật cho nằm dưới đúng hơn.
Tôi thở dài:
– Sao mà lười thế.
Cậu bất chợt cười nham hiểm:
– Anh rất siêng làm một chuyện khác đấy, muốn thử không?
– Không giỡn đâu! Đi thay đồ nhanh đi. Coi chừng nó réo nữa bây giờ.
Nó ở đây tức là nhỏ.
Cậu ném một bộ đồ vào mặt tôi:
– Thay cho anh.
Thật… tôi bị con mèo này chi phối rồi.
Tôi đỏ mặt cởi từng nút áo sơ mi cho cậu, vòm ngực vạm vỡ dần hiện ra trước mắt tôi. Xấu hổ muốn chết đi được.
Như những chương trước đó, khi tôi gặp một tình huống khó xử nào đó hay đại loại vậy, nhỏ sẽ gọi cho tôi. Lần này cũng vậy, tôi nhấc máy:
– Nae?
– Định mệnh mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không đi xuống đây cho bố bố đợi mày ở dưới nhà từ nãy giờ, nắng nôi ra sao bố đếm từ một mày không xuống thì lựa sông có phong thủy mà nhảy đi.
Nói rồi nhỏ cúp máy.
Tôi ném bộ quần áo vào mặt cậu rồi xách giỏ chạy ra khỏi phòng.
Vài phút sau, chúng tôi đã xếp hàng đứng nghiêm trước mặt nhỏ, cùng nhau đi đến hồ bơi.
Tuy hôm nay là ngày nghỉ nhưng cũng không có đông người ra vào. Mua vé xong xuôi, chúng tôi chọn một băng ghế để để đồ.
Lâu lắm không đi bơi, vừa bước vào, tôi liền đưa giỏ cho cậu cầm rồi nhanh chóng nhảy xuống hồ. Hồ sâu hai mét.
Bởi vì tôi không khởi động trước khi bơi, lại không biết… bơi mà còn tỏ vẻ ta đây biết bơi bướm cho nên vùng vẫy chưa được bao lâu, tôi đã bị chuột rút. Chết tiệt. Chuột rút thì sao mà đứng nước được. Với lại tôi không đeo kính bơi nên nước tạt vào mắt cay xè. Không thấy đường, chân không hoạt động được, tay tôi liên tục vùng vẫy để khỏi bị chìm. Nhưng tình hình có vẻ không ổn, cố không bị chìm mà hình như tôi còn chìm nhanh hơn cả tàu Titanic đắm. Cậu trông thấy, tức tốc nhảy xuống, bơi đến chỗ tôi. Cậu dìu tôi vào bờ.
Tôi quấn khăn quanh người, nhỏ mua một chai nước cam cho tôi:
– Cái tội bày đặt.
Tôi bĩu môi:
– Kệ tao, mày.
Cậu im lặng nắn nắn cổ chân trái của tôi.
Chắc kì này tôi phải đi học bơi quá.
Ngồi trên bờ với cậu được nửa tiếng, bỗng có mấy chị mặc đồ bơi hai mảnh đi ngang qua chúng tôi, một chị tiến lại:
– Chào anh, trông anh đẹp trai quá, anh làm bạn trai em được không?
Đệch thật ấy, chẳng lẽ cô ấy không thấy tôi ĐANG NGỒI Ở ĐÂY SAO? Tôi khẽ liếc sang cậu, nhỏ đứng cười hí hí.
Cậu chẳng nói chẳng rằng, chẳng ừ hử, kéo tôi lại gần rồi quàng tay qua vai tôi:
– Để tôi hỏi ý kiến vợ đã.
Rồi cậu quay sang tôi:
– Đồng ý không vợ?
Với điệu bộ chất như nước cất, thần thái và tấn muối miệt thị vào mặt của cái con mẹ kia, con đó đã lượn đi từ đằng nào.
Nhỏ thở dài:
– Bởi vậy tao đã nói với mày rồi, yêu trai đẹp làm gì cho nó khổ vậy.
Tôi lầm bầm:
– Đáng lẽ con mẹ đó phải biết tao với nó là một cặp chứ.
– Có cái gì trên người chúng mày chứng minh cho điều đó đâu.
Cậu bất ngờ kéo tay tôi và tay cậu lên, đưa đến trước mặt nhỏ:
– Có cái này.
Nhỏ nhìn cái vật đang lấp lánh trên ngón áp út của tôi:
– Cha ơi, đã mua nhẫn cặp luôn rồi à. Ghê ta.
Cậu cười rồi xoa đầu tôi:
– Bởi vì tao không muốn mất con mèo này đâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!