Nhưng cậu nhìn vào ánh mắt Thời Bất Phàm. Hai mắt Thời Bất Phàm đen nhánh, thoạt nhìn như không thể thấy đáy, từ bên trong ánh mắt ấy cậu lại thấy một ít khát vọng, cảm xúc đó như bị thứ gì đó đánh tan, rơi vung vãi trong ánh mắt như vực sâu kia, nhìn lại lần nữa lại như những cảm xúc đó chưa từng tồn tại.
Hắn muốn mình ở lại với hắn.
Kết luận này khiến Chân Nguyên Bạch cảm thấy hơi bất an, cậu cúi đầu, ấp úng nói: “Vậy, tôi gọi điện cho ba tôi nha?”
Cậu cũng không muốn ở lại ký túc xá với Thời Bất Phàm, đặc biệt là khi hắn còn có mấy suy nghĩ kia với mình, cậu muốn Thời Bất Phàm cho cậu một bậc thang để xuống, nếu hắn ngăn cậu gọi điện, vậy cậu sẽ…
“Nếu cậu không muốn thì có thể trực tiếp từ chối.” Thời Bất Phàm cười cười, rũ mắt nhìn cậu với ánh mắt yêu thương: “Đồ nhát gan.”
Hắn không ép Chân Nguyên Bạch, trong giọng nói cậu nhát gan còn mang mấy phần cưng chiều, như không để ý cậu có ở lại hay không.
Chân Nguyên Bạch buồn rầu trong nháy mắt, quay lưng gọi điện thoại cho Chân Bình Tân, cậu vừa nói sẽ về nhà, giờ lại đột ngột nói muốn ở lại trường, Chân Bình Tân hơi tức giận: “Con chưa làm xong bài tập à?”
“Làm xong rồi.” Đầu Chân Nguyên Bạch chuyển động đầu óc không ngừng tìm lời giải thích: “Con muốn ở lại học tiết tự học buổi tối, có vài bài con làm không đúng.”
Chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, Chân Bình Tân đành phải nói: “Được rồi, tối nhớ ăn cơm.”
Tắt điện thoại, Chân Nguyên Bạch nhìn về phía Thời Bất Phàm, người kia cong cong khóe miệng, trong mắt hiện lên tia sáng nho nhỏ, hắn duỗi tay nói: “Chúng ta ra ngoài ăn gì đã đi, buổi tối trở lại học tiết tự học.”
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, trong lòng bất an vì nói dối người lớn.
Lúc ăn cơm, cậu rất muốn hỏi Thời Bất Phàm, sao hắn lại có hai cặp ba mẹ, nhưng lại nhớ Thời Bất Phàm đang mất trí nhớ, lời muốn nói đành nuốt xuống.
Thời Bất Phàm lại nhìn ra cậu muốn nói lại thôi, “Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Thì là, cái người mẹ gọi cậu hôm ở bệnh viện… Hình như không phải người mẹ này của cậu.”
Thời Bất Phàm cười cười, nói: “Tôi cũng không biết tại sao nữa, quên hết rồi.”
“Vậy sao cậu lại hung dữ với họ thế?” Nếu là người xa lạ, thì sẽ không hành xử như thế.
“Nhìn thấy bọn họ lại thấy đau đầu, thật phiền phức.” Thời Bất Phàm nâng má nhìn Chân Nguyên Bạch, dịu dàng nói: “Nếu bọn họ đều mang khuôn mặt của cậu, tôi sẽ không thấy phiền nữa.”
Chân Nguyên Bạch sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại mong ba mẹ cậu mang khuôn mặt của tôi chứ?”
“Tôi ước gì cả thế giới này đều mang khuôn mặt của cậu.” Thời Bất Phàm gắp đồ ăn vào bát của cậu, nói: “Nếu thế thì đi đâu tôi cũng có thể nhìn thấy cậu, lúc nào cũng vô cùng vui vẻ.”
Chân Nguyên Bạch ăn đồ ăn trong bát của mình, tự nhiên hơi vui vẻ: “Cậu rất vui khi thấy tôi sao?”
“Không phải sao?”
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, nhét miếng thịt vào miệng, kìm nén lại cảm xúc vui vẻ. Cái này thì có gì tốt mà vui vẻ, Thời Bất Phàm nói vậy vì thích cậu đấy… Hắn còn muốn hôn cậu nữa.
Nếu ở lại trường thì nhất định sẽ học tiết tự học buổi tối, Quý Diễm Bình vừa thấy Thời Bất Phàm đi sau cậu thì hơi ngạc nhiên, gần đây xác suất Thời Bất Phàm học tiết tự học hình như hơi cao, mà lần nào cũng đi cùng Chân Nguyên Bạch.
Chân Nguyên Bạch mà trầm mê học tập thì rất ít người có thể quấy rầy cậu, cậu không để ý đến Thời Bất Phàm nên hắn rất chán, chỉ có thể học bài theo, lúc hắn học tập chắc chắn sẽ không chuyên chú được như Chân Nguyên Bạch, thỉnh thoảng lại lướt điện thoại, hoặc ngẩng đầu nhìn Chân Nguyên Bạch một lúc, muốn nói chuyện với cậu thì bảo cậu giảng bài cho mình.
Qua qua lại lại, cũng học được một ít thứ.
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Chân Nguyên Bạch vẫn chưa thỏa mãn lắm. Đi về phòng ngủ, Thời Bất Phàm nhanh chóng chạy vào gọi cậu đi tắm rửa, lúc Chân Nguyên Bạch đứng dậy đi lấy quần áo, đột nhiên dừng lại.
Cậu lại nhớ Thời Bất Phàm có suy nghĩ kia với cậu.
Cậu vứt quần áo đi, mở cửa thăm dò nói: “Trời lạnh lắm, hôm nay tôi không tắm.”
Thời Bất Phàm hơi thất vọng: “Không tắm rửa thì ngủ sẽ khó chịu lắm.”
Hắn càng thế này tâm Chân Nguyên Bạch càng kiên định, đánh chết cũng không đi tắm cùng hắn, cậu nói: “Tôi sợ lạnh, hơn nữa tắm một lần rất đắt, không thì cậu đi một mình đi.”
Trường học đúng là bất tiện mà, Thời Bất Phàm không vui, liếc từ cửa phòng vào, nói: “Được, lát nữa tôi đến tìm cậu.”
Lát nữa tìm cậu làm gì? Chân Nguyên Bạch nói: “Lát nữa tôi ngủ rồi.”
“Tôi đến ngủ cùng cậu.” Thời Bất Phàm mang theo đồ xuống tầng, Chân Nguyên Bạch nhìn theo đến khi bóng hắn biến mất, mới lấy phích nước nóng của mình lấy nước rồi ở trong phòng lau người qua, xong đóng cửa lên giường.
Nhưng dù cậu đã nằm xuống thì đầu vẫn luôn lặp đi lặp lại câu ngủ cùng cậu kia của Thời Bất Phàm. Có phải trẻ con nữa đâu, Chân Nguyên Bạch khó tránh miên man suy nghĩ, với suy nghĩ kia của hắn, ngủ, ngủ cái gì? Trong đầu hắn nhất định không đơn thuần là ngủ đâu.
Cậu nghĩ về Thời Bất Phàm càng ngày càng xấu, bản thân lại cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được.
Lúc Thời Bất Phàm gõ cửa cậu vẫn thức: “Mở cửa, không mở tôi đạp cửa đấy.”
1
Chân Nguyên Bạch không thể không ngồi dậy mở cửa, Thời Bất Phàm nhìn từ cửa vào, suýt thì tức đến bật cười, thế mà cậu còn chốt cả xích chống trộm, rõ ràng đang đề phòng bản thân không bị trộm đi mà. Thời Bất Phàm phục rồi, cậu sợ ba mẹ mình như thế, hắn không tin Chân Nguyên Bạch không có ý gì với mình.
“Phòng ngủ chỉ có mình cậu à?”
“Ừm.” Bạn cùng phòng của cậu đều học ngoại trú, bình thường rất ít khi ở lại trường, dù sao thì so với ký túc xá nhà vẫn thoải mái hơn.
“Cậu ở một mình không sợ à?”
“Không sợ.”
Thời Bất Phàm gật gật đầu, con ngươi hơi lóe lên: “Vừa nãy dưới giường của cậu có gì đó đúng không?”
Chân Nguyên Bạch: “…”
Mặt cậu trắng bệch, hô hấp hơi dồn dập: “Cậu, cậu đừng nói với tôi, trở về phòng cậu ngủ đi!”
Cậu dùng sức đóng cửa lại, rèm cửa bị thổi bay tạo ra tiếng động nhỏ nhỏ, mặc dù biết Thời Bất Phàm nói đùa thôi nhưng cậu vẫn không nhịn được nhìn về phía gầm giường, không chỉ nhìn gầm giường mình còn nhìn thêm mấy cái giường trống không người nằm nữa, chân như bị đóng đinh trước cửa phòng, không nhúc nhích nổi.
Thời Bất Phàm vẫn chưa đi, ở bên ngoài nói trúng tâm tư cậu: “Dưới bốn cái giường đều có một đôi mắt. Trong bóng tối chỉ nhìn thấy tròng trắng của mắt, nhìn chằm chằm vào hai chân của Chân Thông Minh. Họ đang chờ đợi… Bạn nhỏ Thông Minh hôm nay muốn ngủ trên chiếc giường nào nào?
Lông tơ trên người Chân Nguyên Bạch dựng đứng hết cả lên.
Cậu vừa nhìn chằm chằm gầm giường, vừa mở cửa, xích chống trộm cũng kéo ra, tức giận trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm.
Đối phương thì cong cong miệng cười: “Phòng ngủ của tôi nhiều người quá, tối nay ở nhờ phòng của cậu tiếp dũng khí cho cậu được không?”
Chân Nguyên Bạch rất tức giận, nhưng cậu không thể không thừa nhận cậu đúng là bị dọa rồi, một phần nguyên nhân khiến cậu không thường xuyên ở lại ký túc xá là do ở đây chẳng có ai cả.
Chân Nguyên Bạch đã hiểu phần nào lý do Chân Bình Tân không thích cậu nhát gan, bởi vì chính cậu cũng không thích bản thân như vậy.
Cậu tránh người ra, lạnh nhạt ra lệnh: “Cậu tự dùng chăn của mình, qua kia mà ngủ.”
Lúc cậu lạnh mặt cũng không có khí thế chút nào, nhìn rõ ràng vẫn rất ngoan ngoãn, tức giận mà cũng làm người khác muốn trêu chọc, nụ cười của Thời Bất Phàm vẫn không biến mất, sau khi đi vào hắn dùng chân đẩy cửa khép lại, đột nhiên nhân lúc cậu đang mất cảnh giác nghiêng đầu qua, thơm cậu một cái.
Chân Nguyên Bạch thấy hắn tới gần thì vội vàng rụt cổ trốn, nhưng gương mặt vẫn bị đôi môi mềm mại kia chạm một cái, mặt cậu đỏ bừng, quay đầu leo lên giường, kéo chặt rèm giường trốn đi, ở bên trong há hốc mồm.
Cùng Thời Bất Phàm ngủ trong một phòng đúng là một ý tưởng quá nguy hiểm mà.
Cậu nghe thấy tiếng Thời Bất Phàm đặt chậu xuống và tiếng đóng cửa, cậu ta không định quay lại lấy chăn mà cứ ở đây luôn sao?
Chân Nguyên Bạch sờ sờ mặt mình, chỗ đó như mới bị móc sắt móc phải vậy, đến giờ vẫn còn cảm giác rất mãnh liệt, cậu thậm chí còn biết độ cong khóe môi của thiếu niên lúc thơm cậu một cái.
Thời Bất Phàm thối tha! Chân Nguyên Bạch khẽ run, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của ba cậu, ngay lập tức run càng mạnh hơn, cậu kéo chăn chùm kín đầu mình lại.
Qua buổi tối hôm nay, cậu phải tìm lý do nghỉ chơi với Thời Bất Phàm, cậu muốn nói với Thời Bất Phàm, không muốn làm bạn với hắn nữa, sau này nước sông không phạm nước giếng, cậu cũng không cần hắn báo ân gì nữa.
“Tôi ngủ giường người khác hình như không tốt lắm đâu.”
Chân Nguyên Bạch đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, dù sao trời cũng muộn rồi, nghe thấy tiếng hắn liền lập tức cảnh giác, cậu kéo chăn xuống dựng lỗ tai lên. Thời Bất Phàm nói: “Tôi muốn ngủ cùng Thông Minh, ngủ trên một chiếc giường, được không?”
Chân Nguyên Bạch nổ tung: “Cậu mới Thông Minh ấy! Tôi không cần cậu ngủ với tôi!”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy bốn đôi mắt kia đều chạy xuống giường của Thông Minh rồi đấy, có khi nửa đêm nó lại trộm duỗi tay vào chăn của Thông Minh…”
“Cậu nói láo!” Chân Nguyên Bạch giận dữ không thôi: “Cậu đi ra ngoài, về phòng cậu mà ngủ!”
Cách một tấm rèm, lá gan của cậu to ra gấp mấy lần, Thời Bất Phàm ở ngoài không phát ra tiếng cười một lúc, khống chế lại cảm xúc trên mặt của mình, duỗi tay kéo màn giường ra.
Chân nguyên Bạch lập tức ngồi dậy co vào một góc. Thời bất Phàm chống tay lên giường ở tầng trên, khom lưng nhìn, sắc mặt rất hung dữ: “Nói ai nói láo đấy?”
Đây rõ ràng là biểu cảm mỗi lần hắn đánh nhau mới có.
Khuôn mặt đỏ bừng của Chân Nguyên bạch từ từ tái đi, bất lực co người lại, mở to đôi mắt.
Thời Bất Phàm ngồi xuống trên giường, Chân Nguyên Bạch không dám thở mạnh, chỉ có đôi mắt hơi bất an chớp chớp, như con cún nhỏ sau khi cắn người bị chủ nhân mắng vậy, sợ hãi và bất lực.
Thời Bất Phàm chống một tay, đột nhiên di chuyển đến, vẫn duy trì biểu cảm hưng ác: “Vừa nãy vẫn chưa thơm được cậu, lại đây cho hôn miếng đi.”
Chân Nguyên Bạch điên mới cho hắn hôn, cậu di chuyển từ đầu giường này sang đầu giường bên kia, Thời bất Phàm giơ cả tay cả chân, uy hiếp: “Tôi đếm đến ba, không cho tôi hôn tôi đánh cậu khóc luôn đấy.”
1
– —————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Nguyên: Cậu, cậu đừng đánh tôi, tôi tự khóc là được chứ gì.
2
Thời Ca:…