Thời Bất Phàm đúng là tên thối tha, vô cùng thối tha, sao hắn lại đối xử với cậu như vậy cơ chứ, thế mà cậu còn cảm thấy hắn là người tốt. Cậu không động đậy, không nói gì, Thời Bất Phàm hoài nghi nếu hiện tại bản thân cúi xuống hôn cậu cậu cũng chẳng phản kháng.
Rốt cuộc làm sao mà nuôi được ra một bé con ngoan ngoãn thế này thế?
Thời Bất Phàm cảm thấy tim mình như bị một bàn tay to siết lại, vừa đau vừa sung sướng.
Hắn véo véo vành tai, thu lại biểu cảm hung ác, nhỏ giọng nói: “Lần sau gặp người như tôi cậu biết phải làm thế nào không?”
Chân Nguyên Bạch: “?”
“Tôi chỉ bắt chước mấy kẻ xấu xa một chút thôi, dạy cậu sau này nên làm thế nào khi gặp tình huống này.” Thời Bất Phàm trong ánh mắt hoang mang của cậu đến gần,nói: “Gặp phải người xấu muốn làm gì cậu như vừa nãy, cậu phải tìm thứ gì đánh vào đầu hắn, đánh xong mặc kệ hắn có còn động đậy được không, cậu cứ chạy đi, vừa chạy vừa hô lên, nhưng không được khóc, nghe chưa?”
Nước mắt của Chân Nguyên Bạch không rơi xuống nữa, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngoài cậu ra, còn có ai làm thế à?”
Thời Bất Phàm lại nhịn không được vươn tay ôm cậu, phớt lờ việc cậu giãy giụa, nói: “Còn chưa chắc đâu, dù sao Thông Minh của chúng ta cũng rất….mẹ nó….”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Chân Nguyên Bạch đã túm lấy gối hung hăng đập vào đầu hắn, gối đánh cũng không làm hắn đau gì nhưng vẫn hơi choáng váng, Chân Nguyên Bạch nhân cơ hội chạy sang bên giường khác, nói: “Đây là do cậu dạy tôi, cậu không được qua đây.”
1
Thời Bất Phàm cầm gối đầu nhìn cậu một lúc, phụt cười, nói: “Cậu còn dùng chiêu này với tôi cơ à.”
Chân Nguyên Bạch đạp hắn một cái, vô cùng tức giận: “Không ngủ trên giường tôi được đâu.”
“Chen chút là ngủ được rồi mà.” Thời Bất Phàm mặt dày mày dạn nói: “Chúng ta ôm nhau ngủ.”
Hắn lại lại gần, Chân Nguyên Bạch lập tức nói: “Cậu mà còn lại gần là tôi hét lên đấy.”
“…” Được lắm, đáng ra hắn không nên dạy gì cậu mới đúng. Thời Bất Phàm dừng lại nói: “Cậu dám hét à?”
“…” Chân Nguyên Bạch cau mày đá hắn: “Cậu đừng có như thế nữa, sao… Sao cậu cứ thế thế.”
Thời Bất Phàm cũng buồn bực: “Rốt cuộc cậu sợ cái gì? Sợ chúng ta bị ba mẹ phát hiện hay sợ tôi khôi phục trí nhớ sẽ làm phiền cậu?”
Trong lòng Chân Nguyên Bạch hồi hộp, chẳng nhẽ Thời Bất Phàm đã biết cậu nói dối là bạn của hắn à? Cậu bắt đầu kéo chăn, chột dạ muốn chết nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi muốn đi ngủ, cậu muốn ngủ ở đây thì ngủ, nhưng không được nằm cùng đầu với tôi.”
Cậu cuộn chặt người đầy cảnh giác, còn không quên trấn an hắn: “Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Chân Nguyên Bạch dựng tai nghe động tĩnh của hắn, đôi chân đang co hơi duỗi ra, mãi đến khi Thời Bất Phàm im lặng hẳn mới dám thả lỏng chìm vào giấc ngủ. Mà Thời Bất Phàm phát hiện cơ thể cậu đã thả lỏng thì lại bò đến, trong màn giường tối thui nhìn khuôn mặt tinh tế của Chân Nguyên Bạch, bỗng nhiên cúi xuống hôn một cái.
Da Chân Nguyên Bạch trắng nõn mịn màng, cảm xúc khi chạm vào cứ như tơ lụa làm Thời Bất Phàm tiếc nuối rời đi, hắn hôn một cái không cảm thấy đủ lại hôn thêm một cái nữa, còn muốn hôn một cái lên môi Chân Nguyên Bạch. Nhưng có lẽ do hành động lúc trước của hắn đã làm phiền đến Chân Nguyên Bạch, cậu mơ mơ màng màng kéo cao chăn lên co người vào trong chăn, ngón tay gầy nhỏ gãi gãi chỗ hắn vừa hôn.
Mặt cũng không được hôn nữa.
Chân Nguyên Bạch ngủ một giấc tỉnh dậy, vừa định xoay người thì phát hiện hơi khó xoay, đầu nhỏ buồn ngủ của cậu tự hỏi một lúc, bỗng thấy có cánh tay đang vòng qua hông cậu, khó khăn xoay người lại, quả nhiên là khuôn mặt đẹp trai của Thời Bất Phàm.
Hô hấp của đối phương đều đều, cảm nhận được động tác của cậu thì hơi xiết tay lại, gương mặt hai người dán gần với nhau, hô hấp giao hòa, Thời Bất Phàm nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Chân Nguyên Bạch khô khan đáp lại, đẩy tay hắn ra mà không thể đẩy nổi, Thời Bất Phàm cười cười ôm cậu càng chặt hơn, khuôn mặt Chân Nguyên Bạch cũng dán lấy ngực hắn, tóc trên đầu mềm mại cũng bị hắn cọ cọ cằm vào, Thời Bất Phàm nhẹ giọng nói: “Cái giường này đúng là không tệ, tối qua cậu định đá tôi mấy lần đều không duỗi nổi chân đúng không?”
Ban ngày Chân Nguyên Bạch nhát gan muốn chết thế mà buổi tối đi ngủ đúng là như ông lớn, nửa đêm không đá thì đánh, may là Thời Bất Phàm đã ôm cậu từ khi cậu mới ngủ, nhưng nửa đêm vẫn bị động tác của cậu làm cho tỉnh ngủ mấy lần.
Chân Nguyên Bạch biết dáng ngủ của mình không tốt lắm, nếu không có ai trên giường ngủ cùng cậu, cậu còn có thể xoay cả một vòng trong lúc ngủ, Chân Ưu Tú từng nói một câu rất chuẩn, lúc thức thì không ai cậu không sợ, lúc ngủ thì không ai không sợ cậu. Chỉ cần ngủ say, Chân Nguyên Bạch sẽ trở lên vô cùng ngang ngược, ai nằm cùng giường với cậu đều bị đá.
Cậu vùng vẫy nói: “Cậu buông tôi ra.”
“Hôn một cái thì tôi buông.”
Sao Thời Bất Phàm lại cố chấp thế cơ chứ? Sáng sớm Chân Nguyên Bạch đã bị hắn làm cho vừa ngại vừa bực: “Không hôn, buông ra… Cậu….”
Môi Thời Bất Phàm chạm vào môi câu một cái, lỗ chân lông trên người Chân Nguyên Bạch nổ tung luôn, cậu mạnh mẽ giãy giụa, Thời Bất Phàm thả lỏng ra một chút cậu lập tức nhảy xuống khỏi giường, cầm chậu chạy ra khỏi phòng.
Lúc rửa mặt cậu dùng sức lau miệng mình, quay mặt thấy Thời Bất Phàm đi đến bên cạnh cậu thì lập tức thu dọn đồ đạc của mình chạy về phòng, mặc đồng phục xong thì lại chạy về phía cầu thang.
Thời Bất Phàm chậm hơn cậu một chút, gọi cậu: “Đợi tôi.”
Chân Nguyên Bạch làm như không nghe thấy, đeo cặp chạy thẳng đến lớp, ngồi xuống bàn còn thở d.ốc một hồi, Tống Mặc cầm đồ ăn sáng từ ngoài đi vào, thấy cậu như thế thì sửng sốt: “Sao thế? Có quỷ đuổi theo cậu à?”
Thời Bất Phàm còn đáng sợ hơn quỷ nhiều, dù sao thì quỷ cũng không muốn hôn cậu.
Vẻ mặt Chân Nguyên Bạch vô cùng đau khổ nằm bò lên bàn học.
Hôm nay bọn Diệp Liêm đến vô cùng sớm, Khâu Tinh và Minh Mạch còn sửa lại hoàn toàn dáng vẻ lưu manh, bước vào lớp đồ phục cũng được cài hẳn hoi, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của mình, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, biểu cảm của hai người còn hơi phức tạp.
Diệp Liêm thì vẫn vậy, vào lớp liền chơi game, nhưng cũng không nhịn được nhìn Chân Nguyên Bạch, cậu ta với Chân Nguyên Bạch chỉ cách nhau một chỗ ngồi trống của Thời Bất Phàm, thế nên hỏi một câu: “Lớp trưởng, Thời Ca không đi cùng cậu à?”
Chân Nguyên Bạch vẫn nằm bò trên bàn học, khó chịu nói: “Sao tôi biết được.”
Cãi nhau rồi à?
Diệp Liêm hơi bất ngờ.
Chân Nguyên Bạch vừa nói xong không lâu, Thời Bất Phàm liền vào lớp, Diệp Liêm đêm đồ ăn sáng đã mua đưa qua, còn có cả phần của Chân Nguyên Bạch, Thời Bất Phàm nhếch miệng nói: “Cảm ơn.”
Hắn để lại phần của mình, duỗi tay kéo Chân Nguyên Bạch, cậu co sống lưng lại, cau mày nhìn: “Cái gì?”
“Đồ ăn sáng.” Hắn không nói Chân Nguyên Bạch cũng quên ăn sáng luôn, cậu quay đầu lại, nói: “Không ăn.”
“Không ăn thật à?”
“Cậu đừng nói chuyện với tôi.” Chân nguyên Bạch lấy từ trong cặp sách ra một cái nút bịt tai, nhét vào hai bên tai, lại nằm bò lên bàn.
Định không để ý đến ai cả.
Diệp Liêm kéo Thời Bất Phàm, đối phương không quay đầu, dựa lưng về phía sau, ý bảo cậu ta cứ nói.
“Sao thế, mày bắt nạt cậu ấy à?”
Thời Bất Phàm nghĩ ngợi một lúc: “Cho là thế đi.”
“Dỗ không?”
Diệp Liêm đúng là giỏi nhìn thấu người khác mà, Thời Bất Phàm còn chưa nói gì cậu ta đã như biết hết tất cả rồi, hắn hỏi: “Dỗ thế nào?”
Diệp Liêm nhịn xuống cảm giác muốn cười nhạo, nói: “Đưa tiền thử xem.”
Điện thoại Chân Nguyên Bạch đột nhiên rung rung, cúi đầu thấy, Thời Phiền Phức chuyển cho cậu 520* tệ, phía dưới còn ghi thêm ghi chú: Buổi chiều đừng về vội, tôi đưa cậu đi chơi bóng rổ.
*520 trong tiếng trung đọc là “wǔ èr líng” phát âm gần giống “wǒ ài nǐ” (Anh yêu em).
2
Chân Nguyên Bạch trực tiếp chuyển lại tiền, sau đó xóa cả mấy dòng ghi chú.
Thời Phiền Phức lại chuyển cho cậu 520 tệ: Chuyện của chúng ta đâu ai biết đâu, cậu sợ cái gì?
Chân Nguyên Bạch lại chuyển trả tiền, xóa ghi chú.
Thời Bất Phàm nhìn gáy cậu, cúi đầu bấm điện thoại.
Thời Phiền Phức chuyển khoản 10000: Không nhận thì tôi đem chuyện của chúng ta nói với mọi người đấy.
2
Chân nguyên Bạch thót tim, cậu quay lại nhìn hắn, nhăn mặt cúi đầu trả lời tin nhắn: Chúng ta có chuyện gì chứ?
Thời Phiền Phức trả lời ba chữ: Cậu đoán xem?
Tôi đoán cái gì? Chân Nguyên Bạch hơi chột dạ, còn chưa biết trả lời như thế nào thì Thời Phiền Phức lại gửi tin nhắn đến: Sắp vào học rồi, mau lấy đồ ăn sáng đi, không tôi nói quan hệ của chúng ta cho ba mẹ cậu biết đấy.
Chân Nguyên Bạch ngồi thẳng dậy, quay đầu đối diện với khuôn mặt cười cười của Thời Bất Phàm, duỗi tay lấy đồ ăn sáng, nhét vào hộc bàn của mình.
Thời Bất Phàm cúi người, ở sau cậu từ từ nói: “Nếu không ăn tôi cũng nói với ba mẹ cậu.”
Tống Mặc dựng thẳng lỗ tai, trong đầu chậm rãi hiện lên dấu hỏi chấm.
Chân Nguyên Bạch thật sự muốn ngay lập tức nghỉ chơi với Thời Bất Phàm, cứ tiếp tục thế này không ổn, cậu cố gắng tránh giao tiếp với Thời Bất Phàm nhưng dù sao cũng học chung cùng một lớp, trừ lúc vào lớp Thời Bất Phàm sẽ cố ý không quấy rầy cậu, chỉ cần tan học, đối phương sẽ tìm mọi cách để cậu nói chuyện, làm Chân Nguyên Bạch cảm thấy rất phiền.
Sau khi tan học cậu đi theo mọi người ra ngoài, nhưng đến cầu thang vẫn bị Thời Bất Phàm bắt được, thiếu niên vây cậu lại ở chỗ ngoặt cầu thang không người, hỏi: “Sao vậy, ba mẹ cậu không cho cậu nói chuyện với tôi à?”
“Chẳng liên quan gì đến ba mẹ tôi cả.” Mấy hôm nay Chân Nguyên Bạch luôn tâm sự nặng nề, cậu không biết nên tách ra khỏi Thời Bất Phàm như thế nào, sợ nói kiểu gì cũng sẽ bị Thời Bất Phàm tức giận đánh cậu.
“Thế liên quan đến cái gì?”
Sắc mặt Chân Nguyên Bạch phức tạp nhìn hắn, muốn nói lại thôi, Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: “Có gì cứ nói đi, có vấn đề gì thì tôi nghĩ giúp cậu.”
Chân Nguyên Bạch cọ lòng bàn tay vào người mình, mãi mới nghẹn ra một cậu, Thời Bất Phàm còn không nghe rõ: “Lặp lại xem nào.”
“Có, có phải cậu thích tôi không?” Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, lông mi vì lo lắng mà run run, tuy Thời Bất Phàm đúng là thích cậu nhưng chưa từng nói ra, hỏi thế cứ cảm thấy cậu đúng là không biết xấu hổ. Thời Bất Phàm nhìn chóp mũi có lớp mồ hôi mỏng của cậu, không nhịn được cười ra tiếng, cúi người dựa trán mình lên trán cậu, giọng nói khàn khàn: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi, tôi còn tưởng tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng cơ.”
Chân Nguyên Bạch muốn trốn về phía sau nhưng không được, ánh mắt và hơi thở của Thời Bất Phàm như mạng nhện quấn lấy cậu, gương mặt cậu hơi hồng lên, một câu “Nhưng tôi không thích cậu.” bị nghẹn lại ở cuống họng. Cậu vừa sợ bị đánh vừa cảm thấy câu này quá tổn thương người khác, cuối cùng chỉ dám uyển chuyển nhỏ giọng nói: “Tôi…. Tôi với cậu là bạn thân của nhau mà.”
Thời Bất Phàm cười nhẹ, hắn không nhịn được hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Chân Nguyên Bạch, giọng điệu đầy vẻ yêu chiều: “Bạn thân cái gì? Tôi từ lâu đã biết cậu thích tôi, nhân lúc tôi mất trí nhớ tiếp cận tôi…. Bé ngoan, cho cậu một cơ hội đó, gọi chồng đi.”
4
– ————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Nguyên: Không, cậu hiểu sai rồi!
+
Thời Ca: Tôi sai à?
– ————————————
yiuyt68: Dạo này nhà tôi đang sửa nhà, mà tôi cũng phải đi học nữa nên không có chỗ đánh máy, cũng không có thời gian, nên chậm chương mất 1 ngày, các cô thứ lỗi he.