Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky - Chương 24: Chương 23-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Chương 24: Chương 23-2


Ra tới đường cái phía trước tiểu khu, xa xa đã thấy Lâm gia dựa vào xe hút thuốc, lão tam đứng bên cạnh không dám thở mạnh như một pho tượng sáp, cũng không biết đã tưởng tượng ra thứ gì rồi.

Cậu đi nhanh về phía trước.

Lâm gia như cảm giác được mà quay sang, nhìn thấy gương mặt cậu, nhướng mày nói: “Ai đánh cậu?”

Chu Lê nói: “Cha tôi.”

Lâm gia: “Cậu làm gì sai để bị đánh tới mức này?”

Chu Lê thở dài: “Một lời khó nói hết.”

Cậu đi tới muốn hỏi xem vị lão đại này tìm mình có chuyện gì, lại thấy gã mở cửa phía ghế phụ ra bảo cậu lên xe. Cậu đứng yên không động đậy: “Đi đâu?”

Lâm gia nói: “Cùng tôi đi câu cá.”

Hóa ra lời cậu nói vừa nãy gã căn bản không để ý.

Khóe miệng Chu Lê giật nhẹ, từ chối: “Nóng như vậy…”

Lâm gia cắt ngang nói: “Có ô che nắng cho cậu, câu xong mời cậu ăn cá nướng, nhân tiện nhờ cậu giúp tôi một chút chuyện, tôi sẽ trừ bớt 3000 tiền nợ cho cậu.

Cá nướng và món nợ kia không đáng quan tâm, nhưng “giúp một chút chuyện” khiến Chu Lê động lòng, lập tức sửa miệng: “Vậy tôi muốn uống thêm hai chai Coca lạnh nữa.”

Lâm gia lần nữa cười thành tiếng, cảm thấy đứa nhỏ này càng ngày càng vừa mắt, thoải mái nói: “Được, đến nơi rồi cho cậu tùy ý uống.”

Ô tô nghênh ngang rời đi, biến mất ở ngã rẽ.

Mặt lão tam không còn một giọt máu.

Loại thế lực đen tối này muốn giết người trước nay đều sẽ mang người ta tới một nơi hẻo lánh, Ưng ca của tụi nó có thể quay về nữa không?

Nó run rẩy mở điện thoại, gõ chữ: “Đm Ưng ca sắp bị chôn dưới đường rồi!”

Nhị ca:???

Tiểu ngũ:???

Tiểu lục: Giề???

Lão tam gửi tin âm thanh, hai ba câu kể lại mọi chuyện, nức nở: “Tao hối hận quá, tao thật sự cmn không nên xuống lầu mua thuốc lá, không mua thuốc thì không gặp Lâm gia, sẽ không…”

Nói xong nó không chờ anh em an ủi, tự mình suy nghĩ lại.

Dựa theo logic thông thường thì người thấy Ưng ca bị lôi đi là nó cũng không nên còn đứng đây chứ!

Lúc nãy thật sự quá sợ hãi nên không nghĩ được cái gì, giờ bình tĩnh lại nó nhận ra Lâm gia cơ bản không hỏi tới chuyện tìm chó, bổ sung: “Thôi tao thấy không có gì hết, do tao nghĩ nhiều rồi.”

Cảm đám xếp hàng gửi đầy dấu ba chấm trong nhóm, chỉ một mình tiểu ngũ sắp điên rồi: Anh ấy cùng Lâm gia đi câu cá!?

Lão tam: Đúng vậy, có gì không?

Nhị ca: Bình tĩnh đi, đừng nghĩ lung tung, Lâm gia nói tìm Ưng ca có việc cần nhờ, tao đoán là tìm chó.

Thất phát tài: Nhị ca nói đúng, bình tĩnh lại, chúng ta không thể tự mình hù mình được!

Tiểu ngũ không thể nói ra chuyện Lâm gia có ý đồ với Ưng ca, chỉ có thể một mình lo tới lo lui.

Chu Lê bị cả đám nhớ thương lúc này cũng thấy tin nhắn trong nhóm.

Cậu đơn giản nhắn lại hai câu, lại nhắn tin riêng trấn an tiểu ngũ rồi theo Lâm gia đến Nông Gia Nhạc.*

(Nông gia nhạc bên Trung giống mô hình khu du lịch sinh thái miệt vườn ở Việt Nam vậy, ở miền Bắc theo mình biết thì phổ biến chỉ vào vườn hái trái nhưng mô hình này ở Tây Nam Bộ kết hợp cả hái trái câu cá, tát ao, chơi các trò chơi dân gian và ăn uống, một dạng trải nghiệm cuộc sống nông thôn í.)

Nơi này có hồ nước và vườn rau, quy mô rất lớn. (truyện được edit và post duy nhất lại wattpad neihades)

Ban đầu cậu cho rằng Lân gia rảnh rỗi không có gì làm muốn mang theo cậu đi giải sầu, kết quả vừa thấy hồ nước, lại nhìn chỗ này chỉ có hai người bọn họ, biết gã muốn đi câu cá thật.

Vì vậy cậu ngồi cùng tới giữa trưa rồi mang cá câu được cho ông chủ, sau đó theo Lâm gia lên phòng chờ ăn cá nướng.

Lão đại này điều tra xong tình huống trong nhà tiểu ngũ còn bày trò theo đuổi, chứng minh gã rất chú ý việc anh tình tôi nguyện, dùng sức bức bách không phải phong cách của gã, vì vậy cả buổi sáng Chu Lê đều cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng làm vậy khiến Lâm gia càng thấy đứa nhỏ này thú vị.

Lúc này cho dù là chính bản thân Tiền Đa Thụ ở trước mặt gã cũng sẽ lộ ra sự kiêng dè, nhưng đứa nhỏ này lại có thể thản nhiên như vậy, hành động hoàn toàn trái ngược này khiến người ta thấy thật thoải mái.

Gã hỏi: “Cứ theo tôi tới đây như vậy không sợ tôi làm gì cậu sao?”

Chu Lê trả lời thật lòng: “Một nhân vật lớn như anh muốn làm gì tôi thì tôi sợ cũng chả có tác dụng gì.”

Lâm gia cười ha ha, sung sướng sờ sờ đầu cậu.

Chu Lê nói: “Trước đó không phải nói muốn nhờ tôi giúp gì sao?”

Lâm gia mở album ảnh trong điện thoại cho cậu xem: “Nhìn đi.”

Chu Lê nhìn tờ rơi tìm chó quen thuộc, hỏi: “Chó của anh sao?”

Lâm gia nói: “Không phải, tôi tìm giúp người khác.”

Chu Lê làm ra vẻ ngạc nhiên: “Có thể nhờ anh trợ giúp thì hẳn không phải người bình thường?”

Lâm gia cười: “Đầu óc cậu còn thật nhạy bén đó.”

Chu Lê nhướng mày: “Tôi đoán đúng rồi chứ gì? Thật sự không phải người bình thường sao?”

Lâm gia ừ một tiếng: “Là một cậu ấm trong nội thành.”

Chu Lê chuẩn xác đeo chút tò mò lên: “Cậu ấm bình thường cũng không có bản lĩnh tìm anh, địa vị hẳn ghê lắm nhỉ?”

“Cậu hỏi nhiều thật đấy, có nói ra cậu cũng không biết là ai,” Lâm gia cười mắng một tiếng, “Tóm lại nhớ kỹ tờ rơi này, giúp tôi chú ý một chút là được.”

Chu Lê nghe lời đồng ý, thầm nghĩ khả năng cao thật sự là Quý nhị thiếu.

Nhưng trong nguyên tác cậu hai họ Quý không làm ra chuyện này, chẳng lẽ có người giúp gã nghĩ cách?

Cậu tự hỏi một lát, muốn moi thêm chút thông tin: “Khó hiểu thật nha, anh nói xem người giàu như vậy mua con chó khác là được rồi, làm gì phải rùm beng tới mức này?”

Lâm gia nói: “Đấy là chó của bạn gái nhỏ nhà người ta, nuôi lâu thì yêu quí thôi, một hai phải là con này.”

Gã thuận theo chuyện này nói tiếp một câu: “Chuyện tình cảm này cậu thật sự không hiểu sao?”

Chu Lê nói: “Không hiểu thật.”

Lâm gia nói: “Ồ, ở trường cũng không nói tới chuyện này với ai sao?”

Chu Lê nghiêm túc: “Học sinh dĩ nhiên phải đặt việc học lên hàng đầu rồi, hơn nữa trường học cũng không cho yêu sớm.”

Lâm gia đã sớm điều tra được cậu là học tra bị chọc cười, thấy cậu đưa điện thoại trở về liên nhân cơ hội add Wechat, trước khi đóng album nhìn thấy mặt husky đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lần trước gặp mặt hình như cậu có ôm cái gì đúng không?”

Chu Lê nói: “Ừm, husky, còn khá giống con trong ảnh.”

Lâm gia nói: “Của cậu à?”

“Của bạn tôi, đưa tôi nuôi hộ mấy ngày sau đó đón về rồi,” Chu Lê nói, “Tôi cũng không chú ý tới chân nó, chờ có dịp tôi bảo bạn học mang tới cho anh xem thử.”

Lâm gia thật hài lòng, đổi chủ đề: “Cậu còn bao nhiêu tiền?”

Chu Lê nói: “Cũng không nhiều lắm.”

Lâm gia nói: “Không nhiều lắm là bao nhiêu?”

Chu Lê nói: “Hơn hai trăm đồng.”

Lâm gia ngay lập tức cười to, thấy đứa nhỏ này thật sự quá hài hước.

Gã thật ra không cần đứa nhỏ này giúp đỡ, hôm nay nghe nói tờ rơi bị xé hết nên tới xem, vừa lúc đàn em dò hỏi xong tình huống nhà họ Tiền, biết dù có chơi đùa cũng không ảnh hưởng gì thì muốn kiếm cớ kéo đứa nhỏ này ra câu cá. Hiện tại cảm thấy quyết định của bản thân quả là sáng suốt, đứa nhỏ này là đứa thú vị nhất gã gặp được trong mấy năm nay.

Gã cười nói: “Không đủ xài tôi cho cậu thêm một ít nhé?”

Chu Lê hơi nghi ngờ liếc nhìn gã, không tin gã lại tốt bụng như vậy.

Lâm gia theo bản năng muốn nói rõ nhưng nghĩ lại lại sợ hù tới người ta.

Gã không cần nể mặt nhà đứa nhỏ này nhưng chút tiền ấy thật ra trong nhà nó lại lấy ra được.

Chu Lê thấy gã do dự cũng sợ gã nói toạt ra, nói: “Anh đưa nhiều hay ít đều sợ là sẽ khiến tôi không trả nổi, nhưng nếu tìm được con chó này không phải được thưởng hai vạn sao?”

Lâm gia cười nói: “Được, tôi chờ xem.”

Gã nhịn không được véo mặt đối phương một hồi, “Nhưng mà đừng nghĩ tới chuyện quỵt nợ, tôi biết cậu ở đâu, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được đâu.”

Chu Lê không hề thấy có tí áp lực nào: “Lâm gia anh yên tâm, tôi có trốn ai cũng sẽ không trốn anh đâu.”

Hai người êm đẹp ăn xong một bàn cá nướng, Chu Lê lại bị mang đi nơi khác, chơi tới chạng vạng mới được đưa về nhà.

Cậu báo bình an vào nhóm chat, kể với Tống Oanh Thời chuyện Lâm gia, sau đó tùy tay mua ít rau về xào, xong hết vừa lúc Tiền Đa Thụ trở về.

Tiền Đa Thụ nhìn mặt cậu, hỏi thử: “Ngày mai vẫn phải đi làm sao?”

Chu Lê nói: “Đúng.”

Cậu thấy ông muốn nói lại thôi, bổ sung thêm: “Đồng nghiệp con có kem che khuyết điểm, có thể giúp con che một chút.”

Tiền Đa Thụ mở miệng ngập ngừng: “Ừm, vậy… vậy cũng được, nếu bà chủ làm khó thì con đừng làm nữa, nhà mình cũng không phải quá thiếu tiền.

Chu Lê nói: “Con biết rồi.”

Tiền Đa Thụ do dự: “Cha hỏi thử rồi, thứ hai tới bệnh viện đúng lúc có chuyên gia tới khám trực tiếp, lần sau nữa là thứ sáu, con muốn đi vào ngày nào?”

Chu Lê nói: “Vậy thứ hai đi.”

Trị sớm khỏe sớm.

Tiền Đa Thụ không ý kiến gì, sau khi ăn xong cắt ít dưa hấu bưng vào cho cậu.

Chu Lê cầm một miếng lên ăn, bắt đầu suy nghĩ tới sự khác thường của Quý Thiếu Yến, suy đi nghĩ lại, cảm thấy khả năng cao Quý Thiếu Yến muốn lật bài với cậu, nếu đổi lại là cậu rơi vào tình cảnh này thì tám phần cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng ở đây lại có một vấn đề lớn khác.

Nói chung là chính tác giả cũng cảm thấy chuyện bắn sóng điện não quá ảo, không chỉ dán cho cái nhãn “đang nghiên cứu” mà còn giải thích thêm tỷ lệ thành công chỉ có 5%, một khi không cẩn thận sẽ tổn hại tới não, nhẹ thì thành kẻ thiểu năng, nặng thì biến thành người thực vật luôn. Quý nhị thiếu chỉ ước gì anh trai gã biến thành tên ngốc nên không hề do dự mà thử lên người Quý Thiếu Yến.

Lần trước nam chính biến được thành chó là nhờ tác giả buff cho bàn tay vàng mới thành công đấy.

Lần này nếu Quý Thiếu Yến lật bài với cậu nhờ cậu giúp đỡ liên hệ Quý gia đưa hắn về, Quý gia đem đồ nghề ra thử lần nữa lỡ làm Quý Thiếu Yến thành tên ngốc thì biết sửa sao?

Huống hồ trở về nhà Quý Thiếu Yến sẽ được chăm sóc kỹ càng, không có khả năng để bị thương sắp chết. Sợ là cậu có đi đề nghị bọn họ thử đánh husky một trận xem thì bọn họ cũng không chịu đánh.

Nhưng nếu dựa theo ý định ban đầu tạm thời kéo dài chuyện này, chỉ cần chờ thêm một tuần nữa Quý Thiếu Yến có thể theo Tống Oanh Thời về nội thành rồi, mỗi ngày đối mặt với mẹ kế và đôi song sinh ác độc kia của cô thì việc về lại thân xác quá là dễ dàng.

Không biết được Quý thiếu có thể chờ nổi hay không nữa, lỡ như hắn thừa lúc Tống Oanh Thời lơ là chạy tới cào cửa nhà cậu thì cậu biết tính sao giờ?

Chu Lê nghĩ mãi vẫn không chọn được cách tốt nhất. (truyện được edit và post duy nhất lại wattpad neihades)

Nhưng ngày mai Tống Oanh Thời phải đi làm, đợi lúc cô tan làm trở về thì Tiền Đa Thụ cho dù tăng ca vào thứ bảy cũng về trước rồi. Có mặt Tiền Đa Thụ thì Quý thiếu gia không cách này lật bài được, nên sớm lắm thì thứ hai Quý Thiếu Yên mới có thể tìm tới, nhưng thứ hai cậu với Tiền Đa Thụ lại đi khám bệnh rồi… Tính ra thì cậu cũng có vài ngày để suy nghĩ kỹ.

Tức thì cậu không thấy bối rối nữa, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần nghỉ ngơi một đêm, hôm sau ngồi ở trạm xe chờ Tống Oanh Thời.

Tống Oanh Thời lấy túi đồ trang điểm ra, nhìn mặt cậu rồi dặn trước: “Chính bản thân tớ còn chưa thử qua, đây là lần đầu tiên làm giúp người khác, không bảo đảm che được đâu.”

Chu Lê nói: “Không sao đâu, cứ việc làm đại đi, xem như lấy tôi ra luyện tập thôi.”

Tống Oanh Thời liền cẩn thận bôi giúp cậu.

Vết bầm trên miệng cậu nhìn không thấy rõ nữa, chỉ có vết trên khóe mắt còn hơi lờ mờ, cô bôi xong một lớp lại dựa theo những gì học được trên mạng dậm thêm ít phấn, liếc cậu một cái nhỏ giọng cười: “Không được rồi, trắng quá, cậu để tớ làm lại lần nữa đi.”

Chu Lê soi mình trong chiếc gương nhỏ, nhìn thấy xe tới trạm, bình tĩnh nói: “Thôi, cứ như vầy cũng được.”

Cậu lên xe tìm chỗ ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Trước khi cậu đi có nói với bà nội cậu đừng dắt chó ra ngoài không?”

Tống Oanh Thời nói: “Nói rồi, đề phòng có chuyện tớ còn bôi che khuyết điểm lên chân nó nữa.”

Chu Lê yên tâm, rất nhanh đã cùng cô tới khu thương mại.

Đào San San đang chơi điện thoại, thấy bọn họ thì bày ra khuôn mặt suy sụp, đưa tay ôm lấy vai Tống Oanh Thời treo cả người lên đó.

Tống Oanh Thời thấy vậy buồn cười cực: “Cậu lại làm sao nữa?”

Đào San San nói: “Cậu không xem diễn đàn sao, ngày mai có hội giao lưu học bá đó, cậu nói xem Quý thiếu có tới hay không? Tớ thiệt muốn đi quá!”

Tống Oanh Thời bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể xin nghỉ mà.”

Đào San San sầu khổ kêu rên: “Cậu quên tớ đã nói với dì nhỏ là tuần sau muốn đi du lịch rồi sao, nếu tuần này lại xin nghỉ thêm thì dì ấy chắc chắn sẽ lột da tớ!”

Chu Lê đứng nghe bên cạnh, nhớ tới cốt truyện.

Trong nguyên tác hôm nay Tống Oanh Thời từ bạn bè biết tới thú cưng tranh tài, cũng muốn đi thử một chút.

Đào San San phát hiện nơi tổ chức hoạt động ở cạnh hội giao lưu học bá, lập tức thuyết phục Tống Oanh Thời xin nghỉ dẫn husky đi, chờ sau khi cô đồng ý thì nài nỉ cô giúp mình chụp ảnh Quý thiếu. Tống Oanh Thời tất nhiên không chụp rồi, nhưng vì bạn thân có nhắc tới hội giao lưu học bá nên tò mò đi ngó thử, tiện tay lấy được tờ rơi trò chơi.

Cậu thấy các cô còn muốn tám tiếp bèn đi vào thay đồ trước.

Khi trở ra đụng mặt chị Tần, người kia vừa thấy cậu liền cười: “Hôm nay em sao lại trang điểm vậy?”

Chu Lê mang chuyện bị đánh kể với chị, thừa lúc chị đau lòng vì mình thì xin nghỉ một ngày.

Chị Tần rất thích cậu, thoải mái đồng ý. Vì vậy Chu Lê như bình thường làm xong một ngày công, sáng hôm sau dậy sớm vào thẳng nội thành.

Từ trấn Tương mãn tới nội thành phải ngồi xe mất hai giờ, chờ lúc cậu tới nơi hội giao lưu học bá vừa vặn bắt đầu.

Cậu hôm nay không dùng che khuyết điểm, diện mạo này thật sự không phù hợp với giới học bá, dẫn tới bị nhìn ngó không ngớt. Cậu bình tĩnh bơ hết chậm rãi đi vào lại đụng mặt Túc Nhã.

Hôm nay Túc Nhã hiển nhiên cũng xin nghỉ, nhìn thấy cậu cũng rất ngạc nhiên: “Làm sao cậu lại tới đây?”

Chu Lê mỉm cười nói: “Bên cạnh có tổ chức thú cưng tranh tài, tôi tới chơi, nghe bên này có học bá giao lưu nên muốn tới học hỏi chút kinh nghiệm thôi, xem thử có phương pháp học tập nào hợp với mình không.”

Túc Nhã giật nhẹ

khóe miệng, à một tiếng.

Chu Lê nói: “Còn cậu thì sao?”

Túc Nhã nói: “Tôi cùng bạn học tới tham gia hoạt động.”

Đang nói chuyện thì hai thiếu nữ xinh đẹp bước tới, đây hẳn là bạn học của cô. Hai người tò mò nhìn Chu Lê, dò hỏi Túc Nhã: “Bạn cậu sao?”

Túc Nhã qua loa nói: “Quen biết thôi.”

Nói xong cô gật đầu với Chu Lê rồi đi cùng bạn học.

Chu Lê cũng chả có hứng tán dóc với cô, xoay người tìm tờ rơi, đúng lúc nghe bạn học Túc Nhã nói: “Không chừng Quý thiếu sẽ tới đó, tớ vừa nhìn thấy em trai hắn.”

Cậu lập tức nán lại, nghe người còn lại hỏi: “Ở đâu?”

“Kế bên á, bên kia có cái thú cưng tranh tài, tớ vừa đi ngang qua thấy gã đang bước xuống xe.”

“Nhị thiếu thích thú cưng à?”

“Ai biết đâu…”

Chu Lê nhìn các cô đi xa, chờ tới lúc lấy được tờ rơi thì chạy ngay qua thú cưng tranh tài kế bên, bắt đầu chú ý tới mấy nam sinh trạc tuổi, sau đó so sánh với mặt Quý Thiếu Yến, muốn tìm Quý nhị thiếu nhìn thử bên cạnh gã có ai.

Không ngờ vừa đi được nửa vòng cánh tay lại bị nắm lấy, cậu quay đầu thì thấy Lâm gia đang cười với mình.

Lâm gia nói: “Đúng là cậu rồi, làm sao lại chạy vào nội thành?”

Chu Lê hơi đảo đảo mắt, biết rõ còn hỏi: “Tới chơi nè, anh làm thế nào cũng ở đây?”

Lâm gia nói: “Có chút chuyện cần làm, cậu đi với ai?”

Chu Lê nói: “Tôi đi một mình.” (truyện được edit và post duy nhất lại wattpad neihades)

Lâm gia cười nói: “Vậy đợi lát nữa tôi đưa cậu về nhé.”

Chu Lê cố tình khách sáo một lát, thấy gã kiên trì liền thức thời đồng ý.

Cậu vốn định bám theo đối phương thử, lại thấy Lâm gia để cậu tự mình đi chơi đành phải âm thầm quan sát, nhanh chóng thấy được Lâm gia đi tới trước mặt một thiếu niên.

Cậu thấy bọn họ nói chuyện xong lén đuổi theo thiếu niên, chờ đối phương ngồi lên kháng đài thì lén chụp lại một tấm ảnh. Nếu Quý Thiếu Yến thật sự lật bài với cậu thì lấy tấm ảnh này ra, để hắn xem thử có thể nhìn ra được quân sư của Quý nhị thiếu hay không, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

Cậu cất điện thoại lại xong cảm thấy nhiệm vụ hôm nay hoàn thành vượt mức luôn, tiếp tục đi dạo một vòng trong hội trường nhìn ngó đủ loại chó mèo, phát hiện chả có đứa nào đáng yêu bằng Đản Đản hết, dứt khoát tìm chỗ uống miếng nước cho rồi, tiện tay trả lời tin nhắn Wechat của Lâm gia, một buổi sáng cứ vậy trôi qua lúc nào không biết.

Lâm gia tìm tới theo địa chỉ cậu gửi, thấy cậu vâng lời ngồi chờ gã, đặc biệt vừa lòng, cười nói: “Nào, dẫn cậu đi ăn cơm, ăn xong thì về.”

Chu Lê nói: “Không phải anh nói buổi chiều còn có việc sao?”

Lâm gia nói: “Có thay đổi đột xuất, tôi xong chuyện rồi.”

Lúc này Chu Lê mới nhớ tới mấy hạng thi của chó đều tập trung vào buổi sáng, không hỏi thêm nữa, cơm nước xong xuôi thì lên xe, nghe gã hỏi cậu làm thế nào lại tới tận đây, nói: “Vì thích chó đó.”

Lâm gia nói: “Giống chó gì?”

Chu Lê mở miệng đáp ngay “Giống nào cũng thích hết.”

Lâm gia cười nói: “Được lắm.”

Chu Lê nói: “Ừm, chó là đáng yêu nhất.”

Kết quả họa từ trong miệng mà ra.

Cậu về nhà ngủ trưa xong, sau đó lại cùng Tiền Đa Thụ ăn cơm chiều, lúc đang định hẹn Tống Oanh Thời ra đưa tờ rơi thì nhận được điện thoại của Lâm gia bảo cậu xuống lầu.

Vừa xuống tới cậu đã thấy Lâm gia đang dắt một con golden nhỏ.

Chu Lê: “…”

Đừng nói giống như cậu đang nghĩ nhá.

Lâm gia cười đưa dây dắt chó cho cậu: “Dạo này tôi bận quá, cậu nuôi nó giúp tôi mấy ngày nhé.”

Chu Lê nói: “… Sao lại là tôi?”

“Người tôi quen biết mỗi mình cậu từng có kinh nghiệm nuôi chó,” Lâm gia nói, “Thất thần cái gì, cầm lấy.”

Có lẽ là Chu Lê dương quang xán lạn, cũng có lẽ là trên người Lâm gia mang theo lệ khí, golden nhỏ vốn thành thật ngồi đó vừa thấy Chu Lê tới gần đã nhảy nhót chạy về phía cậu.

Chu Lê nhìn nó một cái, yên lặng nhận lấy dây dắt chó.

Nụ cười trên mặt Lâm gia càng thêm rạng rỡ.

Trước đó kỳ thật gã không quá thật lòng với đứa nhỏ này, nhưng theo số lần tiếp xúc ngày một nhiều thì gã lại hơi động lòng, vì vậy nghĩ ra cách đưa chó tới này, mượn cớ tới thăm chó gọi người ta ra.

Gã nói: “Nó trên xe ngồi cả đường rồi, cậu mang nó đi đạo chút đi.”

Tính toán trong lòng gã dĩ nhiên Chu Lê đoán được.

Hiện tại là lúc vô cùng nguy nan, cậu vốn muốn nói thêm ít lời nhưng đành phải gật đầu đồng ý, dắt golden nhỏ mới tới đi dạo.

Lâm gia đút tay trong túi chậm rãi đi theo cậu một lát rồi hỏi: “Đi dạo ở đâu đây?”

Chu Lê nói: “Cạnh tiểu khu có một quảng trường công cộng.”

Cậu vừa nói xong ngẩng đầu lên đã thấy ngay lối rẽ phía trước xuất hiện một người một chó, cực kỳ quen mắt.

Quý Thiếu Yến vô cùng không tình nguyện bị bắt đeo dây dắt chó, vừa đi vừa nghĩ xem làm cách nào đi tìm ngốc bạch ngọt, không ngờ chưa gì đã gặp rồi. Hắn khựng người lại, nhìn ngốc bạch ngọt xong lại nhìn golden nhỏ cậu đang dắt, lại nhìn ngốc bạch ngọt thêm lần nữa, đôi mắt khóa lên người cậu không di chuyển nữa.

Chu Lê: “…”

Cmn… xu cà na.

– ———

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Thiếu Yến: Được lắm, có con chó khác nhanh ghê đấy.

Chu Lê: Tôi không có không phải tôi đừng nói bậy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN