Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky - Chương 25: Chỉ tính chơi trò chơi thôi, ai dè lại có thu hoạch bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Chương 25: Chỉ tính chơi trò chơi thôi, ai dè lại có thu hoạch bất ngờ


Tống Oanh Thời không biết mặt Lâm gia, tự dưng bất ngờ gặp được Chu Lê thì vui vẻ dắt husky đi tới.

Lâm gia đánh giá mấy lần, cảm thấy con chó kia khá giống với con trong ảnh nên vội bước lên, định nhìn thử chân nó. Chu Lê biết cửa ải này sớm muộn gì cũng phải qua, bình tĩnh dắt gâu đần nhỏ đi theo.

Ba người hai chó đụng mặt nhau, nhưng phản ứng đầu tiên không phải Tống Oanh Thời cũng không phải Lâm gia mà là gâu đần nhỏ.

Gâu đần nhỏ gặp được đồng loại cực kỳ thích thú, dùng cái chân vừa ngắn vừa nhỏ sung sướng chạy về phía husky. Quý Thiếu Yến còn không thèm nhúc nhích, đợi nó đi tới muốn ngửi ngửi người hắn thì đập cho một phát.

Chu Lê: “…”

Gâu đần nhỏ: “…”

Gâu đần nhỏ là chó chơi hệ thiên sứ ấm áp, ngơ ra một giây lại tiếp tục tiến lên phía trước cho ăn đập thêm phát nữa, mờ mịt nhìn husky cuối cùng khổ sở ngao một tiếng chạy về bên chân Chu Lê, ôm cổ chân cậu cuộn thành một cục, siêu cấp oan ức.

Ôi đứa nhỏ tội nghiệp.

Chu Lê không nhịn được bế nó lên vuốt vuốt lông, đưa mắt lên thấy Cẩu đại gia ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, tay chân run rẩy thả lại nó xuống đất.

Sao cứ thấy kỳ cục sai sai ở đâu í.

Cậu biết trong thân xác husky thật ra là người, cũng biết Quý thiếu gia tình cảm lạnh lùng chưa chắc thèm để ý, nhưng dù sao cũng là con ngáo mình dồn hết tình cảm nuôi rất lâu, lúc này ngáo kia nhìn như vậy cậu không khỏi cảm thấy hơi bị nhột.

Gâu đần nhỏ vẫn chưa biết bản thân nó bị ghét bỏ.

Chỉ sờ hai cái đã dỗ được nó, nhưng mà nó vẫn không dám đi qua, vẫn dí sát vào chân cậu không động đậy.

Tống Oanh Thời nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu của nó, tò mò hỏi: “Con golden nhỏ này của ai vậy?”

Ngay tức khắc Chu Lê cảm thấy cô chính là người tốt bụng nhất trên đời, nhân cơ hội nhanh miệng giải thích: “Của bạn tôi, tạm thời nhờ tôi nuôi mấy hôm.”

Cậu nhấn mạnh hai điểm “tạm thời” và “nuôi mấy hôm”, bày tỏ đây không phải chó của cậu.

Nhưng Quý Thiếu Yến nghe xong lại càng khó chịu, hắn vốn nghĩ đây là chó của Lâm gia, hôm nay chỉ cho ngốc bạch ngọt dắt một chút, vậy mà cuối cùng lại muốn nuôi trong nhà à?

Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm ai kia, bên tai nghe Lâm gia nói: “Đây là chó của cô sao?”

Tống Oanh Thời trả lời “Đúng vậy” một tiếng, liếc Chu Lê một cái dò hỏi.

Chu Lê nói: “Đây là người bạn nhờ tôi nuôi chó, bạn anh ấy có con husky đi lạc, nhìn rất giống chó của cậu.”

Cậu nói xong nhìn Lâm gia: “Đây là bạn học lần trước tôi kể với anh.”

Tống Oanh Thời nghe xong thì hiểu ngay, cố bình tĩnh lại, nói: “Dạo này tôi thấy xung quanh dán mấy tờ tìm chó lạc, là các anh dán sao?”

Lâm gia nói: “Đúng, có thể cho tôi xem con chó này một lát không?”

“Dĩ nhiên có thể rồi,” Tống Oanh Thờ bế husky lên, nắm chân trước đưa ra, cười nói, “Hôm qua đã có người hỏi tôi trước, Hoan Hoan nhà tôi trên chân không có bớt đen, không phải con chó kia đâu, anh xem.”

Chỉ bôi kem che khuyết điểm thôi vẫn thấy lộ, cô vì muốn móng vuốt nhìn tự nhiên hơn còn đi xem mấy cái video dạy makeup, mua một đống đồ trang điểm luyện tập, thử bốn năm cách khác nhau cho tới khi bớt đen kia biến mất, dù có đi trên mặt đất cũng không lộ ra mới dám mang nó ra ngoài đi dạo.

Lâm gia thấy quả thật không có bớt đen, cẩn thận nhìn luôn cái chân còn lại mới gật đầu với cô.

Chu Lê và Tống Oanh Thời đều thầm thở phào một hơi, biết đã thành công thoát được một kiếp.

Tống Oanh Thời thả husky xuống đất, cùng bọn họ đi tới quảng trường.

Gâu đần nhỏ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, mới không bao lâu lại bắt đầu sấn lại gần husky.

Quý Thiếu Yến từ khóe mắt nhìn thấy nó, lúc Chu Lê vẫn đang giữ chặt dây dắt chó lãnh khốc vô tình vả cho một móng, bẹp một phát đánh chó ta tới vừa kêu vừa chạy.

Chu Lê: “…”

Đứa nhỏ xui xẻo này, mày nói coi khi không mày đi chọc hắn làm gì?

Lâm gia nhìn con chó đáng thương của mình, cảm thấy vừa hay.

Cô nhóc này mặt mũi không tệ, hai người là bạn học lại đều có chó, tiếp xúc nhiều thêm vài lần nói không chừng còn phát triển thành quan hệ khác. Vì vậy gã nói: “Để tụi nó đi cùng nhau dễ đánh nhau quá, chia ra đi.”

Chu Lê đồng ý liền, còn ước gì Lâm gia cách Cẩu đại gia xa xa chút.

Thấy phía trước sắp tới lối rẽ, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện sáng nay, cậu quay đầu gọi Tống Oanh Thời lại móc tờ rơi trong túi áo ra đưa cô: “Cái này tôi lấy được từ hội giao lưu học bá, cho cậu.”

Tống Oanh Thời vừa cúi đầu đã thấy tiêu đề đỏ chói đập vào mặt: Học nhiều thì mệt, cùng nhau chơi chút đi!

Cô cạn lời hai giây: “… Trong hội giao lưu học bá phát cái này à?”

Chu Lê cười nói: “Ngộ hé, tôi thấy cái này rất thú vị đó.”

Tống Oanh Thời nghĩ lại: “Làm sao cậu lại chạy tới chỗ kia?”

Chu Lê nói: “Vì nó ở kế bên nơi tổ chức thú cưng tranh tài, tôi lượn qua một vòng muốn hít thử tí không khí học bá, tóm lại cậu không được quăng đâu đấy, đợi gặp lại tôi kể cậu nghe sau.”

Nói xong cậu tạm biệt Tống Oanh Thời rồi dẫn Lâm gia đi chỗ khác.

Lâm gia nhìn đứa nhỏ trước mắt, hỏi: “Bạn cùng lớp cậu sao?”

Chu Lê nói: “Không cùng trường cấp 3.”

Lâm gia nói: “Vậy cấp 2 à?” (truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)

Chu Lê nói: “Cũng không nốt, tôi với cô ấy chưa bao giờ học cùng trường hết.”

Lâm gia nhướng mày: “Như vậy mà cũng có thể gọi là bạn cùng lớp?”

“Sao không chứ,” Chu Lê làm như hiển nhiên, “Ra ngoài kêu một tiếng bạn học thì tất cả mọi người đều là bạn bè.”

Lâm gia cười hỏi: “Vậy hai người làm thế nào quen biết nhau?”

Chu Lê thầm chửi hỏi hỏi cả nhà anh, ngoài miệng kể sơ qua về Tống Oanh Thời, nhấn mạnh thường ngày cô cũng không ở trấn Tương Mãn, chỉ nghỉ đông hoặc nghỉ hè mới về ở mấy ngày, đụng mặt nhiều thì tự nhiên quen biết nhau thôi. Mấy hôm trước cô có việc bận mang chó tới nhờ cậu nuôi hộ, cũng là do ở đây cô chỉ quen biết mỗi mình cậu.

Nghe vậy Lâm gia mới yên tâm được một nửa, hỏi thêm: “Vậy cô ấy có bạn trai chưa?”

Chu Lê ngẩn ra, làm như chợt nhận ra: “Như này là anh có ý với cô ấy đúng không?”

Cậu dừng chân, nhiệt tình nói: “Cô ấy không có đâu, vẫn độc thân. Nhanh nhanh nhanh, chúng ta vòng lại đưa cô ấy Wechat của anh nhé, sao không nói sớm chứ, trở lại tâm sự thêm với nhau đi.”

Lâm gia lập tức cười ra tiếng, mắng: “Trở lại làm gì, cô ấy mới bao lớn, còn tôi bao nhiêu tuổi rồi, tôi có thể có ý gì với cô ấy chứ?”

Tuổi tác từ bao giờ lại thành vấn đề thế, không phải anh đang có ý đồ với tôi đấy thây?

Chu Lê phỉ nhổ trong bụng, thấy sự chú ý của gã đã dời khỏi Tống Oanh Thời, cũng không vội trở về nhà, kiên nhẫn ở lại cùng gã thêm một lát, hỏi: “Hôm nay Lâm gia đi thú cưng tranh tài có chuyện gì vậy, việc của công ty giao sao?”

Lâm gì bị cậu chọc cười: “Việc công ty là như nào?”

Chu Lê trưng ra vẻ mặt ngốc ngốc: “Như là… nghề tay trái liên quan tới thú cưng gì đó, chứ không thì anh đi tới đó làm chi?”

Lâm gia nói: “Đương nhiên là có việc khác.”

Chu Lê thử dò hỏi thêm nhưng gã chỉ qua loa trả lời hai câu, hoàn toàn không định nói gì thêm nữa, cậu nghĩ đi nghĩ lại, thấy rằng gã không có lý do gì để giấu diếm chuyện này với cậu… Khoan đã, có khả năng Lâm gia cho rằng làm việc theo lệnh một phú nhị đại mới mười mấy tuổi quá mất mặt nên mới không muốn nhắc tới.

Ngay tức thì cậu không còn hứng thú đi dạo nữa, miễn cưỡng kéo thêm mười phút rồi viện đại một lý do về nhà.

Tiền Đa Thụ đang xem TV, thấy cậu trở về ngẩn ra, hỏi: “Chó ở đâu ra nữa đây?”

Chu Lê nói: “Của bạn, gửi con nuôi mấy ngày.”

“…” Tiền Đa Thụ nói, “Sao cứ gửi con nuôi mãi vậy?”

Chu Lê nói: “Chắc là do thấy con có kinh nghiệm đó.”

Tiền Đa Thụ cạn lời, sau đó suy nghĩ kỹ lại.

Nói thật thì con trai hiện tại so với lúc trước ra hình ra dạng hơn, ít nhất còn chịu học hành, chỉ là không có tình thương với ông thôi, cũng không biết sau khi điều trị có thể vớt vát được một chút hay không, ông thầm thở dài trong lòng.

Chu Lê trả lời xong liền dắt gâu đần nhỏ về phòng, lấy cái thùng của Cẩu đại gia lúc trước làm ổ cho nó, sau đó đổ chút nước vào bát, thấy nó không uống lại nhúng khăn lông giúp nó lau lông lau chân.

Đến lúc này mới thấy được sự khác biệt giữa gâu đần nhỏ và Cẩu đại gia, nó cơ bản không chịu để yên cho cậu lau, luôn muốn chạy trốn, bị cầu đè lại còn kêu lên ăng ẳng.

Tiền Đa Thụ đi vào ngó thử, nói: “Con này không ngoan như con trước nhỉ.”

Chu Lê nói: “Đúng vậy, Đản Đản là tốt nhất trên đời, không chỉ chịu để yên cho con lau lông mà còn chơi cùng con nữa.

Tiếc rằng vẫn bị buộc phải đưa đi, cậu nhớ lại vẫn thấy hơi buồn, rầu rầu nói: “Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích…”*

(3 câu trích từ bài thơ “Thanh thanh mạn” của Lý Thanh Chiếu, dịch thơ (Thi Viện dịch chứ không phải mình dịch đâu): Lần lần giở giở; Lạnh lạnh lùng lùng; Cảm cảm thương thương nhớ nhớ.)

“…” Tiền Đa Thụ dứt khoát quay lưng trở lại phòng khách.

“Aiz,” Chu Lê nói một tràng xong lại nhìn gâu đần nhỏ, “Sau này tao kêu mày là Tể Tể nha, anh trai mày là Đản Đản, mày là Tể Tể, trứng nở ra nhãi con nè, thấy sao?”

Gâu đần nhỏ không hiểu được, vẫn đang cố gắng uốn éo thoát khỏi tay cậu. (truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)

Chu Lê lau xong cái chân cuối cùng rồi thả nó ra, đứng dậy giặt sạch khăn lông sau đó nhắn tin với Tống Oanh Thời, biết cô vừa về tới nhà, hỏi: Cậu chưa ném tờ rơi đi chứ?

Tống Oanh Thời ôm Hoan Hoan ngồi trên sô pha trả lời: Không ném đâu.

Gửi xong tin nhắn, cô lấy tờ rơi ra xem kỹ lại.

Nội dung và tiêu đề thật sự ăn khớp, tiêu đề nói học hành vô dụng, nội dung nhấn mạnh học tập chán biết bao nhiêu, học nhiều thì lú, sau đó lại bảo sắp có cơ hội thay đổi rồi, hiện có một trò chơi sắp ra mắt, có thể phá đảo đều là con cưng được ông trời chọn lựa, nên cùng nhau bỏ sách vở xuống tới đây chơi bời đi!

Vừa nãy Quý Thiếu Yến cũng không nhìn kỹ tờ rơi, lúc này cũng không mấy hứng thú liếc sơ qua, lập tức khựng lại.

Nghe nói Vệ lão gia tử muốn tổ chức một hoạt động từ lâu, cái tên này, phong cách này vừa nhìn đã biết tác giả là ai, dám ở hội giao lưu học bá phát thứ thèm đòn như vậy chắc chắn là ý tưởng của ông.

Suy nghĩ vừa lóe qua lại có một tin âm thanh được gửi tới, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Hôm nay tôi hỏi thử, hội giao lưu học bá kia là hoạt động không bắt buộc phải tham gia, hơn nữa trường học biết tin cũng không nhiều lắm, chỉ có hai trường cấp 3 dân lập cùng năm trường cấp 3 trọng điểm trong nội thành, mà năm trường kia chỉ có lớp chọn mới nhận được thông báo. Ở đấy chỉ có hai sạp bán các loại tài liệu cùng với một bên khác phát tờ rơi này, hiểu gì không?”

Tống Oanh Thời cạn lời đánh chữ: “Biết gì chứ?”

Chu Lê cười nói: “Hoạt động kiểu này khả năng cao là do phía chính phủ tổ chức, không phải ai cũng có thể vào bán đồ hay phát thứ gì, tôi đứng nhìn bọn họ trước mắt quần chúng nhân dân lượn qua lượn lại nửa ngày cũng không bị lôi ra ngoài, cậu đoán xem tại sao lại như vậy?”

Tống Oanh Thời ngẩn ra.

Câu trả lời không cần nghĩ cũng biết, dĩ nhiên là đã được ban tổ chức cho phép.

Chu Lê nói: “Tôi đoán bọn họ muốn tìm người có trí tuệ, trên tờ rơi cũng ghi là con cưng của trời, có khi không đơn giản chỉ là trò chơi thôi, cậu không tò mò sao?”

Lúc nãy Tống Oanh Thời thật sự không nghĩ tới, nhưng bây giờ thì có rồi.

Chu Lê nhắn tiếp: 8 giờ tối nay sẽ mở màn, hẹn gặp cậu trong trò chơi.

Tống Oanh Thời: Được.

Quý Thiếu Yến không nhìn được Tống Oanh Thời trả lời ra sao nhưng nhìn thấy cô quét mã QR trên tờ rơi thì biết cô đã bị thuyết phục.

Hắn cảm thấy may là tờ rơi do Chu Lê lấy được, nếu đổi lại là Tống Oanh Thời chắc chắn quay đầu đã bị ném đi, mà hắn cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội thu thập tin tức, nhưng còn một vấn đề khác là Tống Oanh Thời phải ngồi chơi ở phòng khác chứ không phải về phòng ngủ nằm trên giường chơi.

Nếu là ngốc bạch ngọt thì hắn sẽ không do dự như này.

Giường của ngốc bạch ngọt hắn có thể lên, đi chỗ nào cũng mang hắn theo, chỉ cần hắn muốn thì ngay cả chuyện mang điện thoại cho hắn tự chơi ngốc bạch ngọt cũng có thể làm, không như Tống Oanh Thời thứ gì cũng không dám chắc được hết.

À phải rồi, hiện tại đứa được hưởng thụ đãi ngộ này là con gâu đần nhỏ kia kìa.

Nghĩ tới mà thấy bực cả mình, nhưng lần này hắn lại suy nghĩ kỹ càng hơn.

Quý thiếu gia luôn luôn bình tĩnh lý trí.

Hắn tự thấy bản thân khó chịu trong lòng, nhưng vì một con gâu đần nhỏ mà tức giận thì thật sự quá vô lý, còn có vẻ cực kỳ ngu ngốc nữa chứ, đâu thể nào cứ bị nuôi mấy ngày thì thật sự coi bản thân là thú cưng đúng không?

Vì vậy hắn tự nhủ mình phải tỉnh táo lại, gạt cục tức này qua một bên không quan tâm nữa.

Đồng thời cho ra một kết luận: Ngốc bạch ngọt có siêu năng lực là làm cái gì cũng khiến hắn thấy không vừa mắt hết.

Ngốc bạch ngọt bị ghét bỏ lúc này cũng đã tải trò chơi.

Trong lúc đợi tải xuống Chu Lê mở Wechat gõ mấy chữ, suy nghĩ một lát lại xóa đi. (truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)

Mục đích cuối cùng của trò chơi này là để chọn ra một nhóm người sau đó tổ chức offline, người trong này đa số đều ở cùng tầng lớp với Quý Thiếu Yến.

Để Tống Oanh Thời tiến vào kết bạn vẫn có thể, nhưng đám đàn em thì không cần thiết, cơ bản là khác biệt quá lớn. Dù gì trước kia cậu cũng là người trong vòng này, biết tuy có người tính tình ôn hòa nhưng đa phần vẫn sẽ cao ngạo, thiếu niên tuổi này đều mẫn cảm, động một chút thôi cũng thấy bị xúc phạm lòng tự trọng.

Huống hồ cậu không biết được cốt truyện phía sau nên không rõ hoạt động cụ thể là gì, đám đàn em có cậu chiếu cố là đủ rồi, không nhất thiết phải dính vào chuyện này.

Nghĩ thông xong cậu tắt Wechat, dẹp luôn ý định kêu bọn nó chơi trò chơi.

Trò chơi nhanh chóng được tải xong, cậu kiên nhẫn chờ tới tám giờ liền ấn vào.

Gửi mã xác nhận xong thì thấy trên màn hình xuất hiện một ông già phong cách phim hoạt hình, trước mặt ông là một khung thoại trống yêu cầu người chơi lựa chọn ID, độ dài từ 1 đến 3 ký tự, chữ số, chữ latinh hay chữ Hán đều được.

Chu Lê đơn giản nhập vào một chữ “Lê” rồi ấn xác nhận, thành công tiến vào trò chơi sau đó trầm mặc.

Cứ cho đây là hàng xài một lần đi nữa thì cũng quá cẩu thả rồi, đồ họa có thể so với game tay cầm ngày xửa, phóng to nhân vật ra một tí thì chính là một đống ô vuông.

Nhưng mà nhớ tại tính cách người tạo ra trò chơi thì cậu cũng hết thấy lạ.

Nghe đồn lão gia tử kia chính là một lão ngoan đồng, là người không thích tuân theo quy củ, chắc là cho rằng ở hội trường học bá gom một vòng còn chưa đủ, muốn lợi dụng trò chơi kiểu này hốt thêm một đám nữa.

Chu Lê tự nghĩ ra một lý do thích hợp rồi bắt đầu nhìn kỹ quy tắc và nội dung trò chơi.

Trên màn hình là lối vào mê cung, góc bên phải là nút điều khiển đơn giản, góc bên trái là kênh chat.

Trò chơi rất đơn giản, mê cung tổng cộng có năm tầng, đi tới được tầng thứ năm sẽ được công nhận là phá đảo thành công. Nhưng điều cần chú ý là trong mê cung không có đường thông với tầng kế, muốn từ tầng này đi tới tầng khác có hai cách, cách thứ nhất là tích được 10 điểm, cách thứ hai là vận may bùng nổ nhặt được rương có chìa khóa sẽ được trực tiếp dịch chuyển qua.

Chu Lê điều khiển nhân vật tiến về phía trước, nhìn thấy trên kênh chat bắt đầu có người tám chuyện.

Trò chơi nhỏ lại làm ẩu lúc này chưa có chat riêng cũng không có chức năng thêm bạn, nếu muốn thì phải lên các tầng trên mới có, hiện tại nói chuyện đều nói trên kênh chat chung, ai cũng xem được.

Lưu Tiểu Duy: Chào mọi người ~

Trịnh Tam: Chào, hai cái drama bự trong kỳ nghỉ hè này mấy người hít chưa?

Tuyền tỷ: Ai mà không vô hít chứ?

Cảnh thiếu: Chào mọi người nhé.

Đường Tâm Điềm: Quào, Cảnh thiếu tới rồi vậy Nhan thiếu đâu?

Cảnh thiếu: Chắc là sắp vào rồi, đừng gấp. [vứt mị nhãn]

Chu Lê mang theo trái tim tràn ngập hơi thở của sự hóng hớt, vừa đi vừa ngó.

Theo như nguyên tác viết ra thì người trong vòng như bọn họ đã biết được lão gia tử muốn làm hoạt động này từ lâu, hơn nữa chỉ chấp nhận người chơi từ 15 đến 20 tuổi, thư mời là trực tiếp gửi tận tay, nhưng lão gia tử cảm thấy đều là người quen với nhau thì chơi không vui nên nghĩ ra cách phát tờ rơi. Mà trải qua hai đợt sàng lọc gắt gao như vậy thì người vào được cũng không nhiều nữa, đa số đều đã quen biết nhau.

Nhóm nhị đại biết rõ chuyện này, vì thuận lợi chơi cùng, tránh tạo ra hiểu lầm không cần thiết nên đều lấy ID mà người quen nhìn phát biết ai, cũng chỉ có người qua đường không biết gì mới lấy tên giả.

Bá trung bá: Mấy người đều biết nhau sao, trường nào vậy?

Đường Tâm Điềm: Minh Anh.

Bá trung bá: Ố ồ ghê ta ơi, tôi ở Nhất Trung.

Cảnh thiếu: [vỗ tay]

Bá trung bá: Tôi cảm thấy trò chơi này nhìn kỳ cục nên muốn chơi thử, mấy người thì sao?

Cảnh thiếu: Đúng là kỳ thiệt, cố lên nhớ.

Đường Tâm Điềm: Cố lên, tớ thấy cậu giỏi lắm ó.

Trịnh Tam: Nói tiếp về hai quả drama kia đi, không biết nhân vật chính hôm nay có tới đây không ta?

Lưu Tiểu Duy: Lo chơi trò chơi đi kìa, dra với chả ma.

Chu Nhị: Tôi đoán một trong hai cái drama đó liên quan tới tôi.

Sau hai tin nhắn gần như được gửi cùng lúc, kênh chat lập tức yên tĩnh.

Khoảng mấy giây sau người tên Trịnh Tam kia lại nhắn tiếp, có thể là biết người ta không khó dễ y, cũng có thể là không biết sợ, hỏi toạc ra hết.

Trịnh Tam: Tới đúng lúc lắm nhị thiếu, tôi nghe đồn cậu thật ra không phải con ruột nhà họ Chu, thật không?

Chu Lê ngừng tay lại, không khỏi nhướng mày.

Ái chà, chỉ chơi một trò chơi thôi mà lại có thu hoạch bất ngờ luôn á.

Chu Nhị: Là thật.

Trịnh Tam: Vậy Chu nhị thiếu thật sự đang ở đâu?

Chu Nhị: Trong nhà vẫn đang tìm.

Trịnh Tam: Ối dồi ôi, thiếu gia thật nhà người ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mà thiếu gia giả như cậu lại sống sung sống sướng như này, phỏng vấn tí, thấy sao hả?

Lời vừa thốt ra mà hình như bị đứng mất mấy giây.

Sau đó có mấy người lên giảng hòa, đề tài này cũng bị bỏ qua lại thấy người được phỏng vấn trả lời, thì ra vừa nãy bận gõ chữ.

Chu Nhị: Tâm trạng thế nào là chuyện của tôi, không cần phải nói cho kẻ khác biết. Việc đã tới nước này chỉ có thể nhanh chóng tìm người về, nếu tam thiếu muốn giúp thì cả nhà tôi sẽ rất cảm ơn cậu, còn những chuyện khác không cần cậu bận tâm.

Trịnh Tam: Còn cả nhà “các người” nữa à?

Tiểu Nhan: Tam thiếu, thì đúng là vậy thôi, vận mệnh trêu chọc, chuyện này đâu thể tính là lỗi của Chu nhị thiếu.

Trịnh Tam: Được rồi, nể mặt Nhan thiếu. Vậy tụi mình nói về cái drama còn lại đi, Nhan thiếu rũ lòng thương thỏa mãn một chút tính hiếu kỳ của tôi với, Quý thiếu hiện giờ ra sao rồi? Từ lúc xảy ra tai nạn xe tới giờ chúng tôi vẫn không gặp được hắn, kỳ nghỉ hè cũng sắp hết tới nơi rồi.

Chu Lê nhướng mày lần nữa, cảm thấy quyết định chơi trò chơi này thật sự đáng giá.

Cậu vừa ngồi hóng người tên Tiểu Nhan kia trả lời vừa quẹo qua khúc quanh, gặp một rương báu vật thì lập tức click mở, trên màn hình bắn ra hai lựa chọn.

1, nhận được một đạo cụ ngẫu nhiên (có tốt có xấu).

2, gửi cho toàn bộ người chơi một ngôi sao tình yêu (có tốt có xấu).

Chu đại thiếu bày tỏ hít drama thiệt phê, không thèm suy nghĩ nhanh tay chọn số 2, tặng cả đám một ngôi sao.

Trên kênh chat ngay lập tức nhảy ra một dòng thông báo màu vàng kim: Sao băng rơi xuống mang theo điềm lành, người chơi [Lê] tặng cho tất cả người chơi [Ngôi sao thúc đẩy], chúc mừng người chơi nhận được trở về vạch xuất phát.

Cảnh thiếu:…

Tiểu Nhan:…

Đường Tâm Điềm:…

Lưu Tiểu Duy:…

Bá trung bá:…

….

Trịnh Tam: Đệch!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN