Thằng nhóc gọi tôi là chị... - CHAP 12: NAM ĐAU!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


CHAP 12: NAM ĐAU!


– Hú hú! Cố lên! Hú hú! Nam cố lên!
Các bạn hỏi tôi đang làm gì ấy à? Tôi đang cổ vũ cho Nam, í lộn, cho đội bóng trường tôi đây! (Cụ thể thì vẫn là cổ vũ cho Nam).
Chả là giải bóng đá \”cúp liên trường\” đang diễn ra, và đội bóng trường tôi, với sự xuất sắc của các cầu thủ, đặc biệt phải kể đến sự xuất sắc của bạn tiền đạo chủ chốt có tên Nam, đã tiến thẳng vào đến trận bán kết.
Tôi có mặt ở tất cả các trận có đội trường mình, theo chân đội lặn lội đi đến các trường khác xem thi đấu, thét khàn cả cổ cũng chỉ vì trong đội ấy có Nam.
Và trận bán kết này diễn ra trên sân nhà của trường chúng tôi, khí thế cổ vũ cùng hừng hực hơn hẳn.
Bốn mươi lăm phút của hiệp thứ nhất, mắt tôi không rời cái áo số ba màu trắng ở trên sân, Nam đó! Tôi nhìn cậu ấy dẫn bóng, chuyền bóng, sút bóng, và thỉnh thoảng tôi lại hét lên như con dở, chỉ tại đường chuyền của cậu ấy quá đẹp. Tôi mặc kệ mấy đứa xung quanh nhìn tôi ra làm sao, mặc kệ mấy đứa con gái trường kia bàn tán về tôi như thế nào, bọn nó có hiểu cái gì về tôi đâu mà tôi phải quan tâm. Bọn nó có biết tôi thích Nam đâu mà tôi phải để ý. Đúng vậy! Là vì tôi thích Nam cho nên tôi mới điên cuồng gào thét thế này. Chứ nếu tôi mà không thích cậu ấy, vậy thì tôi cũng đã bình chân như vại ngồi ăn bim bim uống coca giống như nhỏ Ngọc với Song Đình ở bên cạnh từ lâu rồi. Tất cả là tại vì tôi thích Nam!
Hết hiệp một, tỉ số đang là 2-0 nghiêng về phía đội trường tôi, và cả hai bàn thắng đều được ghi do công của Nam. Tuyệt thật đấy!
Cậu ấy ngồi nghỉ, vậy mà cũng chọn chỗ gần gần tôi một chút để nghỉ, eo ơi cảm động!Sân bóng trường tôi tất nhiên không hoành tráng như mấy sân vận động của mấy đội bóng lớn, nó chỉ đơn giản là cái sân rộng trải cỏ, hai bên có hai cái lưới, khán giả thì cứ ngồi bệt ra đấy, ngồi chỗ nào cũng được miễn là không ngồi giữa sân là ổn rồi. Mà tôi thì là khán giả quá quen thuộc, luôn túc trực bên cạnh đội bóng (cạnh Nam) mỗi buổi chiều, vận động viên lẫn huấn luyện viên kiêm thầy thể dục vì thế cũng quen mặt tôi quá rồi, cho nên đã đặc cách cho tôi ngồi ngay sát sân, ngay cái chỗ cạnh huấn luyện viên như cái chỗ đắc địa tôi vẫn thường ngồi ấy, điều đó dễ dàng giúp Nam nhìn thấy tôi cổ vũ cho cậu ấy nhiệt tình như thế nào, và dễ dàng giúp Nam chạy ngay lại cạnh tôi ngồi nghỉ.
Tôi thấy cậu ấy lại, cười toe toét, thế là tay tôi tự động đưa lên phía trước, một tay đưa cho Nam chai nước, một tay đưa cho Nam cái khăn.
Nam cầm lấy chai nước lạnh, còn cái khăn, cái khăn bị thằng Phong chộp mất.
– Trả đây, muốn lau thì bảo con Ngọc đưa khăn cho mà lau, khăn này của Nam!
Và bọn nó nhìn tôi như đứa thần kinh sau khi tôi vừa giữ cái khăn vừa tuyên bố. Tất nhiên là trừ Nam rồi, cậu ấy luôn bênh tôi cơ mà.
– Chị ấy nói đúng chứ có sai đâu mà bọn mày nhìn. Muốn lau thì bảo Ngọc đưa khăn cho, thế chả thích hơn à?
– Thích con khỉ!
Thằng Phong cãi.
– Ờ, tao cũng không rảnh để đưa khăn cho mày như con Thuỳ đâu nhá! Mày có thích cũng không có cơ hội đâu nhá!
Con Ngọc hét vào mặt thằng Phong. Và thằng Phong câm nín uất ức nhìn Nam, còn Nam, tất nhiên là vẫn cười rạng rỡ nhìn tôi.
Hiệp hai bắt đầu, tôi thấy Nam năng nổ hơn cả hiệp một, chạy tới chạy lui, sút qua sút lại trên cái sân rộng. Cái áo trắng mang số ba ấy, đối với tôi thì chính là cái áo nổi bật nhất trên sân.
Chợt, một đứa trong đội chuyền bóng cho Nam, cậu ấy một đường dẫn bóng tới khung thành, gần đến nơi rồi, một chút nữa thôi là sẽ đến vị trí thuận lợi để sút bóng, và,…
Cái quái gì kia?

Nam bị ngã!
Cái thằng áo số mười một bên kia, tôi thấy thằng ấy chạy lại chặn quả bóng, lại thấy chân Nam hình như bị thằng kia đá phải, rồi tôi thấy cậu ấy ngã trên sân, đau đớn ôm cổ chân trái.
Nam không ngẩng mặt lên mà cứ úp mặt xuống cỏ, nhìn nghiêng sẽ thấy hai hàm răng cậu ấy nghiến chặt lại, và cậu ấy cứ nằm như thế mấy phút liền, mãi cho đến khi có hai người đỡ cậu ấy vào trong.
Tôi mặc kệ là mình có được phép hay không, chạy một mạch thẳng ra sân ngay lập tức. Nhìn Nam đau mà tôi xót muốn chết, tại từ bé đến giờ tôi đã thấy cậu ấy đau như thế lần nào đâu.
Nam khoác vai hai người hai bên, nhảy lò cò. Tôi chạy lại, cũng biết mặt mình bây giờ đang nhăn nhó như kiểu tôi mới bị đau ấy chứ không phải Nam, nhưng mà biết làm sao được, tôi xót!
\”Cái thằng áo số mười một, rồi, tao nhớ rồi nhá, cứ đợi đó đi rồi hết trận này tao tìm mày tính sổ!\”
Tôi nghĩ thế, và nước mắt ngân ngấn hỏi Nam:
– Bị làm sao không? Đau lắm à nói chị nghe!
Cánh tay phải của Nam rời khỏi người bên cạnh đang đỡ cậu ấy, sau đó cậu ấy khoác tay lên vai tôi để tôi đỡ. Mà lúc này thì tôi còn tâm trí đâu nghĩ đến cả một cái sân đông đúc đang nhìn chúng tôi nữa, tôi bây giờ chỉ lo không biết Nam có bị làm sao hay không thôi.
Nhảy lò cò thêm một vài bước, cánh tay trái của Nam cũng rời khỏi vai người bên kia nốt, và cậu ấy hoàn toàn là bám lấy tôi để tôi đỡ.
Mà tôi thấy cậu ấy thỉnh thoảng lại cứ nhăn mặt thít thít mấy tiếng, lòng lại cứ xáo trộn hết cả một phen.
– Chị ơi!
– Ừ, chị đây!
– Nam đau!
– …!!!
Eo ơi! Nói thật nhé! Tim tội muộn rụng ra ngoài luôn rồi ấy!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN