Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 13: CHỊ PHẢI TỐT VỚI NAM!
—
Tôi chở Nam đến trường bằng xe đạp, cậu ấy có vẻ vui lắm thì phải, trên đường đi cứ líu la líu lo nói đủ thứ chuyện, đúng chuẩn một thằng nhóc khi được chị đưa đi chơi luôn ấy. Eo ơi dễ thương!
Đến trước cổng trường, tôi phải xuống dắt bộ, nhưng nhất quyết bảo Nam ngồi trên xe. Tôi dắt cả Nam cả cái xe vào chỗ gửi, xong rồi đỡ Nam nhảy lò cò lên lớp.
Oái oăm là lớp tôi nằm trên tầng hai, và hành trình từ chỗ gửi xe lên lớp cũng vì thế mà trở thành một hành trình vô cùng vô cùng gian nan vất vả.
Một anh lớp 12 chạy vội chạy vàng qua, va vào tôi một cái, tôi liền quắc mắt nhìn lại, còn định quay sang nói vài câu rồi đấy nhưng mà thôi, tại anh ấy cũng đang vội mà.
Rồi một thằng nhóc lớp 10, cũng chạy nhanh, nhưng mà là chạy theo bọn bạn đằng trước, chạy qua thúc vào vai Nam một cái, khỏi phải nói tôi khùng lên thế nào.
– Mắt mũi để đi đâu đấy? Không thấy người ta chân bó bột à?
– Dạ em xin lỗi, em không cố ý!
Sao mà mấy người gây ra lỗi rồi toàn nói cái câu không cố ý này là thế nào ấy nhỉ? Cái thằng áo số mười một thủ phạm làm chân Nam bị thế này, cái anh lớp 12 lúc nãy va vào chúng tôi, rồi còn cả thằng nhóc này nữa, ai cũng không cố ý thì cuối cùng là tại ai? Là tại Nam thích đá bóng cho nên mới bị thương? Hay là tại tôi lo cho Nam cho nên mới nổi giận? Rốt cuộc là câu \”không cố ý\” ấy chính thức làm tôi điên lắm rồi!
Tôi suýt chút nữa, suýt một chút nữa thôi là bùng nổ ngay lập tức, suýt chút nữa không kìm chế được mà xả toàn bộ cơn giận lên nhóc lớp 10 này rồi đó, may mà Nam cản tôi.
Tôi và Nam trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cuối cùng hai đứa cũng vượt qua được mấy chục bậc cầu thang mà leo lên tới lớp, nhưng mà…
Sao tôi quên được nhỉ, lớp tôi nghịch có tiếng cơ mà!
Một thằng bạn trong lớp phi ra, một con bạn khác cầm cái chổi vừa gào thét vừa đuổi theo.
\”Ấy ấy ấy!\”, tôi vừa la lên vừa chắn trước mặt Nam.
Vào lớp rồi, một thằng từ trên bàn nhảy xuống ngay cạnh hai đứa, rồi một quả cầu lông không biết từ đâu bay ngang qua mặt tôi, rồi còn hẳn một cái cặp to bự của đứa nào đó lao đến, và Nam bắt được.
– Ngồi xuống hết cho tao! Ngồi! Tao bảo ngồi! Về chỗ không tao cho chúng mày chết cả lũ!
Tôi gào, tôi thét, tôi cầm lấy cái thước gỗ vừa to vừa dài trên bàn giáo viên chỉ trỏ vào mấy đứa bạn đang tăng động, đồng thời không quên trừng mắt nhìn bọn nó.
Cả lớp ngồi im thin thít, có đứa mới đến thì tá hoả, nó tưởng nó đi muộn, tại lớp ngoan quá mà.
– Tao đề nghị bọn mày muốn nghịch cái gì thì ra ngoài sân mà nghịch, không thấy chân thằng Nam bị làm sao đây à? Bọn mày cứ quá khích cả lũ như thế rồi lỡ đụng phải Nam thì sao? Từ bây giờ đến khi chân Nam khỏi hẳn, ở trong lớp bọn mày phải ngoan tuyệt đối cho tao, nghe chưa?
Cả lũ gật đầu lia lịa, nhưng mà trong cả cái lũ đó lại xuất hiện một thành phần cá biệt, một thằng Phong \”thích ăn đòn\”.
– Ơ Nam, mày lập công lớn cho đội bóng xong thành \”thương binh\” luôn đấy à?
Tôi ngay lập tức cho bạn Phong toại nguyện \”mong muốn\” được ăn đòn của nó, tôi đập cái thước lên bàn nghe cái \”rầm!\”, xong rồi nhéo cái tai thằng Phong đến đỏ lựng, cả lớp nhìn tôi mà không dám ho he gì hết ấy. Đây chính là quyền lực của lớp trưởng đó mà!
Tôi hỏi Nam:
– Mày thấy chị tốt với mày thế được chưa?
Nam gật đầu, rồi lại lắc đầu.
– Chị phải tốt với Nam hơn nữa kìa, tại Nam đang bị đau mà!
…
Ối ồi ôi! Nam Nam Nam, cậu ấy mới vừa…làm nũng với tôi đó!
Tay cậu ấy xoa xoa cổ chân trái, mắt nhìn tôi chớp chớp, mặt trông đáng thương không tả nổi.
Phòng thủ bằng không, phản công cũng bằng không, chiêu này của Nam ác vãi!!!
Nam thừa biết là tôi có bao giờ cầm lòng được trước những thứ dễ thương đâu, lại còn bày bộ mặt đáng yêu không để đâu cho hết ấy ra cho tôi xem nữa, tôi thực sự là không cầm lòng nổi mà, thật đấy!
– Biết rồi, biết rồi, chị sẽ tốt với mày!
– Chị PHẢI tốt với Nam!
– Biết rồi!
– Nam biết chị thương Nam mà.
– !!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!