Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 14: ĐẶC QUYỀN CỦA NAM ^^
– Chị, lát nữa cho Nam sang ăn cơm với, mẹ Nam đi vắng rồi.
– Ừ!
– Nam muốn ăn sườn, chị làm nha!
– Nhà chị không có sườn.
– Thì đi mua! Chị quay lại chợ đi, mua sườn mua sườn, Nam muốn ăn sườn!
\”Kít!\” Tôi phanh cái xe, quay ra đằng sau nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nam mà quát:
– Mày muốn chết à?
– Thì chính chị bảo Nam muốn gì cũng được mà, Nam đang bị đau chân, phải ăn sườn chua ngọt chị nấu mới nhanh khỏi được!
– Vợ mày nhá! Nhớ đó!
Thế là tôi lại còng lưng ra đạp xe tiếp, lại quay lại cái chợ vừa mới đi qua để phục vụ yêu cầu của Nam, mệt đứt cả hơi!
—
Ba mẹ tôi với mẹ Nam đều không có nhà, tôi một mình tất bật chuẩn bị cơm nước, tất nhiên là không thể thiếu món sườn xào chua ngọt mà Nam muốn ăn, đến khi dọn ra bàn thì đã hơn mười hai giờ trưa rồi.
Nam nhảy lò cò từ phòng khách vào trong bếp, tí ta tí tởn ngồi đợi tôi để từng món lên bàn. Gì chứ riêng khoản nấu ăn tôi hơi bị tự tin đấy, tại bởi vì tôi là một đứa ăn rất nhiều, mà cái thằng ngồi cạnh tôi bây giờ ăn cũng nhiều không kém, hai đứa lại thường xuyên phải ở nhà một mình, cho nên bắt đầu từ khi bảy tuổi, tôi đã dấn thân vào sự nghiệp nấu nướng và cho đến tận bây giờ thì đã trở thành một đầu bếp tại gia chuyên nghiệp. Tuyệt đúng không? Còn Nam ấy à, cậu ấy cũng có thành tựu tương đối đáng nể đấy, xem nào, à, là một nhà phê bình ẩm thực chuyên nếm thử các món do tôi nấu, và món nào cậu ấy cũng khen ngon mới hay chứ. Thật đấy, từ món đầu tiên tôi biết nấu cho tới những món cầu kì hơn một chút, chưa có món nào cậu ấy chê đâu. Đây là do tay nghề tôi quá cao siêu, hay là do Nam ăn tạp ấy nhỉ?
Mà mặc kệ đi, nói chung là chỉ cần Nam thấy tôi nấu ăn ngon là được rồi.
Nam cười tít cả mắt, ăn liền tù tì hai bát, một mình xơi hết hơn nửa đĩa sườn, còn giành phần của tôi nữa kìa.
– Mày để dành chị ăn với chứ!
– Ai bảo chị nấu ngon quá làm gì? Với cả Nam đang bị đau chân, đây là đặc quyền của Nam mà, đặc quyền đấy!
Xem nào, cái câu \”Nam bị đau chân\” với cả hai chữ \”đặc quyền\” này, ngày hôm nay Nam nói hai câu này hơn cả chục lần rồi đấy, mà lần nào cậu ấy nói xong nó cũng có tác dụng khiến cho tôi trở nên ngoan ngoãn chịu yên lặng mới cay chứ!
– Vợ mày!
Tôi chửi Nam, mà cậu ấy vẫn cười tươi lắm cơ.
– Chị cứ tự chửi mình tiếp đi!
– Gì cơ, mày mới nói gì à?
– Không!
– Ơ, rõ ràng chị vừa nghe…
– Nam nói đó là đặc quyền, là đặc quyền của Nam, hì hì!
Đấy, lại đặc quyền đấy!
Tôi ăn cơm với canh, nhìn từng miếng sườn xào chua ngọt ngon lành từ từ được Nam giải quyết hết mà không kìm nổi muốn đấm cái mặt Nam mấy cái, cậu ấy ăn sườn thôi mà cũng nhìn tôi kiểu khiêu khích, còn miếng cuối cùng thì hua hua trước mặt tôi, đến khi tôi há miệng ra rôi thì miếng sườn ấy lại chui tọt vào miệng Nam, còn tôi thì cậu ấy cho ăn dưa bở, như thế thì thử hỏi Nam có đang bị ăn đấm không? Có đáng không?
Tôi nhịn, lại phải nhịn! Nam đang bị đau chân, không được dùng vũ lực với cậu ấy! Đây là đặc quyền của Nam, phải, là đặc quyền!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!