Thằng nhóc gọi tôi là chị...
CHAP 24: GIỀNG VÀ NAM
—
Hơn ba ngày rồi Giềng chẳng chịu ăn gì cả, cho nó bú sữa bình nó cũng nôn ra hết, cả người thì cứ ỉu xìu, tôi sang cũng chả buồn vui mừng gì nữa.
– Giềng ơi! Em làm sao thế?
Giềng mắt chớp chớp nhìn tôi, hai cái tai bé bé của nó cụp xuống, rên ư ử.
– Giềng mệt à?
Giềng chẳng thèm nhúc nhích, vẫn uể oải nằm im một chỗ.
– Chịu khó ăn đi! Ăn đi mới khỏe chứ!
– Chị có nói thế nói nữa Giềng cũng không chịu ăn đâu!
– Thế thì phải làm sao?
– Tiêm!
Oắt đờ hợi??? Tiêm á? Tiêm cho Giềng á?
– Lỡ Giềng đau quá không chịu được thì sao?
– Chị mà không mang nó đi tiêm, nó ốm còn khổ thân nó hơn ấy.
– Nhưng chị sợ Giềng đau!
– Đau mới khỏi được, mai đưa nó đi thú y, tiêm một phát là xong ngay.
Hic hic, tôi cúi xuống nhìn Giềng, rưng rưng thủ thỉ:
– Chị xin lỗi nhé Giềng, có trách thì chỉ trách anh Nam của em thôi nhé! Đừng trách chị, chị cũng không muốn làm em đau đâu mà.
Kết quả là Nam bế Giềng đi thú y ngay và luôn, không cần chờ đến ngày mai nữa, cũng bỏ luôn tôi ở nhà. Mặt mày Nam khi bế Giềng đi thì đúng là bí xị, làm cho tôi có cảm giác tội lỗi, tôi làm gì để Nam giận rồi à? Hình như là thế, đúng không nhỉ?
…
Năm phút!
…
Mười phút!
…
Mười lăm phút!
…
Hai mươi phút!
…
Hai tiếng đồng hồ, phải hai tiếng đồng hồ sau Nam với Giềng mới về, làm tôi ngóng mỏi cả cổ.
Nam bế Giềng vào phòng, mặt cậu ấy vẫn chả tươi tỉnh lên tí nào, nhưng mà Giềng thì khác, trông nó khỏe hơn hẳn rồi, đang còn tai phe phẩy đuôi ngoe nguẩy với tôi kia kìa.
Tôi mừng quá ôm lấy Giềng từ tay Nam mà ôm hôn thắm thiết, em ý cũng quấn lấy tôi không rời.
Nhưng mà Nam, Nam trông chả có tí gì là vui vẻ, tôi hỏi thì một ừ hai ờ, không thèm nói với tôi lấy một câu.
– Mày làm sao đấy?
Nam không trả lời, lẳng lặng cởi áo khoác rồi treo lên giá.
– Giận chị à?
Nam vẫn không trả lời, đi đến tủ sách to bự của cậu ấy mà chọn một quyển.
Tôi bế Giềng, đợi Nam chọn sách, đợi Nam quay lại, tôi với Giềng liền chọc cậu ấy.
– Giận à? Thôi mà, chị có làm gì đâu! Cười cái nào, cười một cái chị xem nào!
Tôi vừa nói vừa dí sát mặt Nam, nhưng mà là dí Giềng lại sát mặt Nam, để cho Giềng nhìn Nam với đôi mắt long lanh.
Nam bị một người một cún chúng tôi tập kích bất ngờ thì không phản ứng kịp, chỉ biết cười cười và cố gắng tránh khỏi cái mõm xinh xắn của Giềng.
Nhưng mà đúng lúc này, cánh cửa phòng Nam bật mở, và…
Mẹ của Nam sững sờ đứng trước cửa nhìn chúng tôi, cô ấy ban đầu là há hốc miệng ngạc nhiên, sau đó rất nhanh chóng chuyển thành một nụ cười tươi tắn.
– Hình như mẹ vào không đúng lúc thì phải, thôi hai đứa tiếp tục đi, đừng để ý đến mẹ!
Nói xong cô ấy liền quay đi, còn đóng cửa lại nữa.
…
Ờ thì…
…
Tại lúc nãy tôi và Nam nghe tiếng cửa mở thì hoảng quá, thành ra…
…
Thành ra khi mẹ của Nam bước vào, cô ấy nhìn thấy…
…
Cô ấy nhìn thấy tôi và Nam đang ôm nhau!
Thì tại chúng tôi đang bế Giềng, xong rồi mẹ Nam vào đột ngột quá, hai đứa không biết thế nào tự nhiên lại ôm nhau, còn bé Giếng bị kẹp ở giữa, tội nghiệp nó!
Giềng được thả ra là ngay lập tức kêu ẳng ẳng như kiểu tức lắm ấy, mà tôi thì cúi gằm mặt chẳng dám nhìn Nam, tại mặt tôi đỏ lựng rồi mà.
Bình thường Nam hay ôm tôi thế cũng chả làm sao đâu nhưng mà khi nãy mẹ Nam thấy chúng tôi ôm nhau thắm thiết, rồi kiểu gì đến khi mẹ tôi về cô ấy cũng kể cho mẹ tôi nghe mà xem, xong rồi mẹ cũng sẽ trêu tôi, gì chứ riêng việc trêu con gái mình thì mẹ tôi là giỏi nhất đấy. Không biết đâu! Tất cả là tại Giềng! Với cả lúc nãy tôi ôm Nam hơi bị chặt, cho nên xấu hổ là đúng rồi.
Mà Nam, cậu ấy được ôm xong thì hết giận luôn rồi thì phải, bây giờ lại đang vui vẻ chơi đùa với bé Giềng mới hay chứ.
Ờ, đúng là hai đứa này giống nhau thật, Nam với Giềng ấy, càng nhìn càng thấy giống. Đáng ghét y chang nhau!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!