Thằng nhóc gọi tôi là chị... - CHAP 29: NHÃ....
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


CHAP 29: NHÃ....


Hôm nay tôi đến trường, cùng với Ngọc.

Từ sáng sớm tôi đã gọi cho Ngọc, sau đó nằng nặc bắt nó sang chở tôi, thành ra con nhỏ lười biếng đó hôm nay phải dậy sớm hơn mọi ngày.

Tất nhiên, lúc tôi đến trường, ánh mắt mà mọi người dành cho tôi khác hẳn bình thường.

Ngạc nhiên, tò mò, tất cả đều nhìn tôi như thế, mà lí do thì chỉ có duy nhất một thôi, đó là Nam!

Thậm chí, lúc chúng tôi dừng xe trước cổng trường, bác bảo vệ còn hỏi tôi thế này:

– Thằng bé hay đi cùng cháu đâu? Chẳng phải hai đứa thân nhau lắm à? Sao hôm nay lại không đi cùng nó?

Tôi cười buồn, trả lời lại bác bảo vệ:

– Cậu ấy bận rồi ạ!

Tôi và Ngọc vào nhà gửi xe, mấy đứa bạn trong lớp không thấy Nam đâu thì máu tò mò lại bắt đầu trỗi dậy, không kể là trai hay gái, bọn nó đều sấn lại hỏi tôi:

– Thằng em yêu quý của mày đâu rồi, sao lại để con Ngọc nó cướp mày đi?

Biết chuyện của tôi, có lẽ chỉ có Ngọc. Nó nghe bọn kia hỏi nhiều quá thì lập tức nổi điên lên mà hét:

– Chúng mày để cho nó yên đi, em ún gì, thằng Nam có phải em nó đâu mà hỏi lắm. Thích thì hỏi thằng Nam ấy!

Hét xong rồi kéo tôi đi lên lớp, Ngọc không thèm để ý đến bọn bạn đang đần mặt ra cả lũ ở nhà xe nữa, nó vừa kéo tôi đi vừa lầm bầm chửi rủa, nó cũng chẳng thèm để ý đến tôi đang la oai oái vì cái chân bị bong gân. Sao mà mấy con bạn tôi, hết một Song Đình mạnh mẽ quá thể rồi lại đến một con Ngọc cá tính thế này không biết, sao tôi không được như bọn nó cơ chứ? Tôi mà giống hai con này thì chắc sẽ chẳng cần khóc cả một buổi tối như ngày hôm qua đâu, tôi mà giống bọn nó được một chút thì đã chẳng phải buồn bã như bây giờ.

Nhưng mà, tôi là Anh Thùy! Tôi không thể giống Song Đình và Ngọc được, tôi là tôi! Và đối mặt với những chuyện thế này, tôi có cách riêng! Đó là im lặng, không nói gì hết, không giải thích gì hết, chỉ im lặng mà thôi.

Tôi nằm úp mặt trên bàn, trong khi Ngọc thao thao bất tuyệt kể cho Song Đình nghe về chuyện của tôi ngày hôm qua ở sân bóng. Song Đình nghe xong cũng gật đầu cảm thán:

– Con bé đó diễn sâu vãi lúa!

Mà con bé đó, là Nhã chứ còn là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN