Thằng nhóc gọi tôi là chị... - CHAP 30: CÃI NHAU TO
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Thằng nhóc gọi tôi là chị...


CHAP 30: CÃI NHAU TO


Sao dạo này ba mẹ tôi với ba mẹ Nam thế không biết, sao mà hôm nay ba mẹ tôi lại bắt tôi sang nhà Nam cùng ăn cơm cơ chứ, tại sao lại là hôm nay?

“Ba mẹ, con nói rồi mà, con với Nam đang giận nhau đó, là giận nhau đó!”

Cứ nghĩ đến việc ngồi ăn cơm cùng Nam thôi cũng đủ làm tôi thấy bực bội rồi. Tôi đang giận Nam, đang ghét Nam, đang cực kì cực kì ghét Nam, hỏi làm sao tôi với cậu ấy ngồi cùng một bàn ăn cho được, hơn nữa là còn có ba mẹ ở đó, họ chắc chắn sẽ bắt tôi nói chuyện với Nam, thậm chí là bắt chúng tôi xin lỗi nhau rồi làm hòa, vậy tôi biết làm thế nào đây?

Và cho dù tôi có giải thích tình hình căng thẳng giữa tôi và Nam bao nhiêu lần đi chăng nữa, ba mẹ tôi cũng không có vẻ gì là muốn nghe, rốt cuộc thì bữa tối tôi vẫn phải sang nhà cậu ấy.

Đây là bữa tối, ba tôi và ba Nam nói chuyện gì đó về đủ các lĩnh vực, đi một vòng từ trong nước ra nước ngoài, từ trên trời xuống dưới biển, xuyên lục địa, xuyên hành tinh, mọi ngóc ngách trên đời này đều trở thành đề tài bàn tán của hai ông bố.

Hai bà mẹ cũng nói chuyện với nhau, chủ yếu là về em bé đã được bảy tháng trong bụng của mẹ Nam. Thì mẹ tôi là bác sĩ khoa sản, gặp sản phụ đương nhiên phải dặn dò nhiều thứ.

Riêng tôi và Nam, hai đứa chúng tôi ngồi im từ đầu đến cuối, nhìn nhau một cái còn không thèm, làm sao đến lượt nói chuyện với nhau?

Chỉ tội Giềng, mấy ngày hôm nay tôi không sang thăm nó, chắc nó nhớ tôi lắm! Tại hôm tôi với Nam cãi nhau thì Giềng đang ở phòng Nam, tôi còn chẳng kịp đón nó về. Kể ra thì cũng được một tuần rồi đó, không biết Giềng đã lớn hơn được chút nào chưa, không biết Nam chăm sóc Giềng có tốt không nữa.

Mà hai chúng tôi ngồi như thế một lúc, bốn vị phụ huynh vừa hay đã kết thúc cuộc trò chuyện, quay sang hai chúng tôi thấy tình hình không ổn thì bắt đầu gợi chuyện. Mẹ Nam nói:

– Hai đứa vui vẻ lên đi, hôm nay xem như ăn cơm gia đình, sao mà mặt đứa nào cũng bí xị ra thế?

Mẹ tôi nói:

– Giận nhau chuyện gì thì mau mau làm hòa đi, xin lỗi nhau một tiếng thôi mà khó thế à? Thế sau này cãi nhau to các con cũng định giận nhau mãi thế này à?

Chắc là không có lần nào cãi nhau to nữa đâu ạ! Tôi nghĩ, tôi và Nam từ bây giờ coi như chẳng còn gì liên quan nữa rồi, mà không liên quan thì làm sao mà cãi nhau được?

Ba Nam nói:

– Nam, con là đàn ông, phải nhường phụ nữ, xin lỗi Thùy đi!

Ba tôi lại nói:

– Con gái mà bướng bỉnh thế là không được đâu, mau xin lỗi Nam đi Thuỳ!

Rốt cuộc tôi và Nam có nhìn nhau một cái, và hai đứa vẫn không ai chịu mở miệng.

Đàm phán thất bại!

Kế hoạch răn đe bắt đầu!

Mẹ Nam lớn giọng:

– Con mau xin lỗi Thùy cho mẹ, con trai sao có thể giận dỗi như vậy?

Mẹ tôi cũng lớn tiếng:

– Con mau xin lỗi Nam ngay, con gái mà cứng đầu thù dai như con sau này ai dám lấy?

Xét về bình tĩnh, Nam bao giờ cũng hơn tôi. Vì thế cho nên trong khi cậu ấy im lặng trước lời của mẹ mình, tôi thì lại lòng nóng như lửa đốt, mặc dù vẫn không chịu mở miệng nhưng tôi đang muốn bùng nổ lắm rồi, bao nhiêu uất ức tức giận với Nam tôi đều dồn vào trong lòng, không có chỗ hạ hỏa khiến cho tôi càng thêm bực. Tôi như thế mà mẹ lại muốn tôi xin lỗi Nam, điều này tôi thực sự không làm được. Bởi vì tôi không có lỗi! Không hề có lỗi!

Tôi không chịu nổi nữa, đành đứng lên xin phép về trước với lí do tôi mệt. Mà các bậc phụ huynh, sau một lúc lâu thật lâu khuyên giải hai đứa chúng tôi không được, cuối cùng cũng đồng ý cho tôi về.

Nhưng mà, “người tính không bằng trời tính”, đã vô tình trở thành diễn viên trong vở kịch của Nhã rồi thì cứ xác định đi, đừng hòng thoát!

Tôi xoay người, còn chưa kịp bước thì thấy Nhã đã đi vào, nhìn thấy mọi người đang ăn em ấy liền chào lễ phép lắm, rồi lại còn lí nhí gọi tôi một tiếng “chị Thùy!”

Tôi không chào lại Nhã, không muốn nói thêm gì với Nhã cả, tôi sợ tôi mà nói nữa, Nhã lại bịa thêm chuyện là tôi nói cái gì đó với em ấy làm em ấy bị tổn thương, cái này trong phim truyền hình dài tập bao giờ chả có. Không nói không cười, tôi lập tức đi qua, mà Nhã, em ấy đích thực là không muốn để tôi thoát.

– Chị, chị làm hòa với anh Nam đi mà! Nhìn anh chị giận nhau thế này em thấy có lỗi lắm. Em rất quý chị mà! Chị cũng nói chị rất quý em, cho nên chị vì em mà làm hòa với anh Nam đi, em xin lỗi chị mà!

Tôi quay lại, chuẩn luôn, tôi bây giờ chính là trung tâm được cả vũ trụ chú ý, ba mẹ Nam, ba mẹ tôi, cả Nam nữa, ai cũng nhìn tôi hết.

– Chị cũng tưởng chị quý em, nhưng mà chị tệ hơn em nghĩ đấy! Xin lỗi nếu làm em thất vọng, nhưng mà chị mệt rồi, em để chị về đi, sau này cũng không cần xin lỗi chị làm gì đâu, với cả bỏ ngay cái suy nghĩ hâm mộ chị đi em nhé, vì bây giờ em thân với Nam hơn chị rồi, không phải sao?

Tôi biết là mọi người ai cũng sốc trước những lời này của tôi, nhưng mà tôi vẫn phải nói, và như vậy là đã kìm nén lắm rồi đấy, tại bởi vì tôi còn tưởng tôi sẽ phải nộ khí xung thiên mà la hét inh ỏi cơ ấy chứ! May là giữ lại được chút hình tượng, tôi chính thức nhường vai cho Nhã đấy, tôi nhường cho em ấy làm nữ chính đấy!

Nhã bật khóc, còn tôi thì thản nhiên bước đi, cũng chẳng nói gì hơn hết. Nhưng mà Nam thì không để tôi yên như vậy, cậu ấy gọi tôi, tôi không nghe, cậu ấy liền chạy đến giữ tôi lại.

– Không xin lỗi Nam cũng được, nhưng chị không thể xin lỗi Nhã một tiếng sao? Chị đã làm em ấy khóc ba lần rồi!

Ừ, ba lần. Lần thứ nhất là ở sân bóng, lần thứ hai ở trước cửa lớp ngày hôm đó, và lần thứ ba chính là ngay tại đây, ngay tại thời khắc này. Tôi làm Nhã khóc đấy, nhưng rồi sao, lần nào Nam cũng ở bên cạnh an ủi Nhã, lần nào cậu ấy cũng đứng về phía Nhã cơ mà. Như vậy rồi còn cần tôi xin lỗi, trong khi tôi chẳng hề sai.

– Chị không làm gì sai, chị không xin lỗi!

Tôi bắt đầu cảm thấy lồng ngực khó chịu, có gì đó bao phủ lấy lồng ngực tôi, tôi không thở được!

Định mệnh! Sao tôi không nhận ra sớm hơn chứ, mùi hoa hồng! Trên người Nhã có mùi hoa hồng, và tôi bị dị ứng hoa hồng!

– Khụ khụ khụ!

Tôi ho hắng một tràng, cảm giác vô cùng khó thở. Một tay tôi ôm ngực, một tay bịt miệng mà ho, bộ dạng này của tôi chắc là làm cho Nam và Nhã tái mét.

– Chị làm sao thế? Sao tự nhiên lại ho nhiều thế?

Nam hỏi tôi, đồng thời vuốt vuốt lưng tôi. Còn Nhã, cô bé cũng cúi xuống cạnh tôi, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng mà nguyên nhân khiến cho tôi thành ra thế này là tại cái mùi hoa hồng trên người Nhã, bây giờ cô bé lại còn tiến đến gần tôi hơn nữa, tôi lại càng không thể thở nổi.

– Em đừng đến gần chị!

Tôi cố hét lên, đồng thời đẩy Nhã ra xa, cơn ho làm cho tôi không nói được.

Nhưng thật tệ, hành động vừa rồi của tôi trong mắt Nam chính là một quả bom vừa phát nổ, khơi dậy phẫn nộ bên trong cậu ấy.

– Chị, như thế là quá đáng lắm rồi đấy!

Nam hét lên với tôi, khuôn mặt cậu ấy toàn là tức giận.

– Nhã cũng chỉ là lo cho chị thôi mà, chị hãy thôi đối xử với em ấy như thế đi có được không? Nam không ngờ chị lại quá đáng đến mức này đâu.

Quá đáng ư? Nam nói tôi quá đáng ư? Cậu ấy có biết là bây giờ tôi thậm chí còn không thể thở không? Và cố gắng tìm lấy nguồn không khí cho chính mình mà cũng là quá đáng ư?

Mắt tôi dâng lên một tầng sóng, tôi mặc kệ Nam, tôi chạy nhanh ra ngoài. Tôi ghét Nam, ghét cậu ấy nhiều như tôi thích cậu ấy! Nam mới là người quá đáng, cậu ấy còn chẳng để ý đến cảm xúc của tôi, cậu ấy còn chẳng để ý xem tôi đang khó chịu thế nào.

Mọi chuyện, tại sao lại thành ra như thế này? Tại sao tôi và Nam lại cãi nhau, tại sao chúng tôi lại giận nhau, và tại sao, Nam lại không tin tưởng tôi nữa?

Song Đình kết thúc mối tình đầu của nó bằng cách cùng chàng trai nó tương tư trở thành bạn bè thân thiết, vậy còn tôi thì sao? Tôi và Nam sẽ thế nào, cậu ấy nói sẽ luôn ở bên tôi cho đến tận kiếp sau, cậu ấy nói sẽ bảo vệ tôi cả cuộc đời này, cậu ấy nói có cậu ấy thương tôi, và giờ thì cậu ấy trách tôi quá đáng. Tôi và Nam, liệu tôi còn được Nam ôm nữa không nhỉ? Hay là cậu ấy sẽ quên tôi đi, giống như phần giấc mơ bị quên lãng sau khi cậu ấy tỉnh dậy?

Không biết nữa, nhưng ước gì đây chỉ là mơ thôi, ước gì sáng mai ngủ dậy, người chở tôi đến trường vẫn là Nam, người khoác vai tôi đi giữa sân trường vẫn là Nam, và người trèo vào từ cửa sổ phòng tôi hằng ngày vẫn là Nam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN