Tên khác: Thâng sáu màu xanh nhạt
Tác giả: Tâm Văn
Tên gốc: 六月天微蓝
“Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối phương đâm gai vào mình.”
Cô tên là Hạ Vi Lam, chỉ là một cô gái bình thường, không mang vẻ đẹp yêu kiều, cũng chẳng có được tình yêu của mọi người, thậm chí đến một gia đình yên ấm cũng không có.
Năm 12 tuổi, cô được bố dẫn đến một ngôi nhà mới, có một người mẹ kế và một người anh trai tên là Tần Thiên Lãng. Năm 15 tuổi, nhân lúc Tần Thiên Lãng say rượu, nửa đêm thanh vắng, trong phòng tắm, Hạ Vi Lam “dụ dỗ” thành công Tần Thiên Lãng. Đây chẳng qua là một cái bẫy mà cô rắp tâm sắp đặt từ rất lâu, vì ghen tức với sự ưu tú của anh.
Năm 18 tuổi, Hạ Vi Lam đỗ đại học, đố kỵ với người bạn cùng phòng, đã rắp tâm cướp người bạn trai. Nhưng kết cuộc tất cả đều không liên quan đến tình yêu, sau khi tốt nghiệp một năm, người bạn trai cô cướp được cũng rời bỏ cô. Cô đau khổ, bắt đầu không còn tin vào tình yêu, bắt đầu cuộc sống bình lặng như mặt nước không chút gợn sóng. Cho đến khi Tần Thiên Lãng từ nước ngoài trở về, bắt đầu bước vào cuộc sống của cô, thế là trong trái tim cô, một lần nữa tình cảm như gió thổi mây vờn quay trở lại.
Thế mới nói, số mệnh vô thường luôn là úp tay là mây, ngửa tay là mưa, biến hoá khôn lường khiến người ta khó lựa chọn, vốn là anh em một nhà mà lại trở thành người tình ngọt ngào. Có lẽ tình yêu đẹp nhất luôn cần trải qua tranh chấp giữa sinh và tử mới chịu yên, một tai nạn bất ngờ dường như lại khắc một dấu hỏi vào kết cục, khi tỉnh lại cô được thông báo anh đã chết…
Review:
"...
Khách quan mà nói, truyện tương đối ổn, cốt không tệ, lại có chút mới lạ khi nhân vật Hạ Vi Lam được xây dựng như là một cô nàng đầy thủ đoạn, toan tính, từng là “tiểu tam”, song cũng rất mềm yếu, cô đơn. Cá nhân mình không thích tác phẩm này lắm, vì truyện đề cao tình yêu quá, mà tình bạn và tình thân lại khá hời hợt. Từ đầu đến cuối, Hạ Vi Lam dường như chỉ từng kết bạn với mỗi PMT, vậy mà vẫn đào tường dưới chân bạn, đến khi PMT và Sơ Hàm kết hôn, cô vẫn đến và cố ý đẩy họ ra xa nhau một lần nữa – có lẽ là mãi mãi cũng không thể nối duyên lại được nữa. Không thể đổ thừa cho cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ cô, mà tình cảm gia đình lúc lạnh lúc nhạt, hiếm có lắm mới xuất hiện một đoạn gần gũi giữa 2 bố con, thậm chí khi cha cô bệnh nặng, túc trực bên giường bệnh cũng chỉ có mẹ kế của cô. Một điều nữa, cô từng như con thiêu thân lao vào đống lửa cháy rực rỡ mang tên Sơ Hàm trong một thời gian không hề ngắn, nhưng đến cuối truyện tác giả lại lý giải rằng cô là do ghen tị với hạnh phúc của PMT (?)
Truyện vừa, có nhiều câu văn rất hay, có lẽ hợp với nàng nào vừa ưa ngọt vừa ưa ngược, và thích truyện có tính kịch."
(Cá Tuyết)