Thanh Hoan Độ - Chương 22: Nt 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Thanh Hoan Độ


Chương 22: Nt 2


 Theo dõi

Edit + Beta: Hayin

“Tô Tinh, Tô Tinh~”

Vừa qua Tết Nguyên Tiêu, Tư Đồ Thanh Hà tràn đầy hào hứng chạy đến Tô phủ. Do tuyết rơi nên Vương Cảnh cứ sống chết giữ nàng lại, không cho nàng ta ra cửa. Vì hôm nay Vương Cảnh bị Thái Y Viện gọi về nên bây giờ nàng mới lén chạy ra ngoài.

“Tham kiến Quận chúa.”

“Miễn lễ, Tô Tinh đâu?”

“Tiểu thư đang ôm tiểu tiểu thư phơi nắng ở hậu hoa viên ạ.”

Tư Đồ Thanh Hà chạy đến hậu viện, Tô Tinh đang ôm Tô Lăng ở trong đình. Nhìn thấy Tư Đồ Thanh Hà, Tô Lăng cũng không sợ người lạ, vươn tay muốn với lấy thắt lưng của Tư Đồ Thanh Hà.

“Sao hôm nay Quận chúa lại chạy ra ngoài vậy?”

“Cô còn nói nữa à. Vương Cảnh nhốt ta lâu như vậy mà chẳng thấy cô tới thăm ta gì cả.”

“Cô cũng thấy rồi đó.” Tô Tinh chỉ vào bé con đang nghịch ngợm trong lòng: “Ta bận chăm sóc trẻ con mà. Hơn nữa đang Tết nhất, sao ta có thể làm phiền cô với Quận mã được chứ.”

“Dạo này không biết chàng ấy phát điên gì nữa, luôn miệng nói với ta tuyết rơi dày, hơi một tí lại nói với ta bên ngoài gió lớn, thế là không cho ta ra ngoài, làm ta chán muốn chết đi được.”

“Không phải bây giờ cô ra ngoài rồi sao.”

“Hôm nay chàng ấy bị Thái Y Viện gọi đi, ta mới lén chạy ra ngoài. Nhưng mà ta nói thật, thật ra mấy ngày nay ta cũng có thu hoạch. Bày lại ván cờ kia của cô đi, ta tìm được cách phá giải rồi. Thấy sao, lần này ta thắng cô là cái chắc.”

Tô Tinh đưa Tô Lăng cho Hồng Tụ, bày ra một ván cờ ở bên cạnh, cuối cùng đặt một quân cờ đen lên: “Đã phá được rồi.”

Tư Đồ Thanh Hà nghiên cứu một lát, phát hiện nước cờ này còn hay hơn dự đoán của mình vài phần, mày giãn ra nhiều hơn: “Thật không ngờ cô lại có một nước đi hay như vậy. Lần này ta lại thua nữa rồi.”

Tô Tinh lắc đầu: “Nước cờ này rất hay, nhưng lại không phải do ta phá.” Tô Tinh kể lại hôm Giao thừa cho Tư Đồ Thanh Hà nghe. Tư Đồ Thanh Hà nghe xong thì cũng có cảm giác hơi tiếc nuối như Tô Tinh: “Người có thể phá giải được thế cờ này hẳn là có chút trình độ học thức, nói không chừng còn là người trong triều cũng nên. Ta cũng muốn làm quen một chút.” Nói mấy câu, Tư Đồ Thanh Hà cảm thấy hơi khát nước, lập tức cầm tách trà của Tô Tinh lên uống luôn.

“Thanh Hà, trước giờ cô không bao giờ uống trà hoa mà.”

“Đây là trà hoa sao?”

“Cô làm sao vậy, mọi khi cô ngửi thấy mùi thôi là đã không chịu được rồi…”

“Tiểu thư, tiểu thư.” Lục Tụ vội vội vàng vàng chạy vào: “Tiểu thư, bên ngoài Quận mã đang cầu kiến, nói đến tìm Quận chúa.”

“Sao đây, quan nhân nhà cô tới rồi kìa.”

“Chán thật đấy, vừa mới ra mà đã phải về rồi.”

“Lục Tụ, mời Quận mã vào đây đi.”

Lúc Vương Cảnh đi vào thì nhìn thấy Quận chúa nhà mình đang nói chuyện vui vẻ với Tô Tinh.

“Tô tiểu thư.”

“Không phải chàng bị gọi đến Thái Y Viện à, sao lại trở về sớm vậy.”

“Không phải đã nói với nàng hết rồi sao, bảo nàng đừng đi ra ngoài nữa, cái thai này…”

Vương Cảnh tự nhận ra mình lanh mồm lanh miệng, nhanh chóng ngậm miệng lại. Tô Tinh và Tư Đồ Thanh Hà đều nghe rõ được lời Vương Cảnh vừa nói, ánh mắt hai người lập tức đổ dồn vào bụng của Tư Đồ Thanh Hà.

“Ta có thai á?”

“Cô có thai á?”

Vương Cảnh xâu hổ cười: “Mới hai tháng thôi. Ta chỉ tình cờ bắt mạch thì phát hiện ra là hoạt mạch (*).”

(*) Hoạt mạch: Theo y học cổ truyền Trung Quốc, phụ nữ bình thường nếu có mạch thai thì được gọi là hỉ mạch. Nếu kỳ kinh của phụ nữ không tới, không có bệnh tật gì, lại có mạch tượng là hoạt mạch, thì phải suy xét có mang thai hay không.

“Vậy sao chàng không nói cho ta biết?”

“Cái thai nàng của nàng không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng. Ta mà nói với nàng thì chắc chắn nàng sẽ nói cho phụ thân và mẫu thân, đến lúc đó ngày nào hai lão nhân gia cũng sẽ tới thăm nàng. Vậy thì nàng tĩnh dưỡng kiểu gì đây.”

“Vậy cũng không thể nhốt ta lại như vậy chứ. Lâu lắm rồi chàng không cho ta ra ngoài tí nào cả.”

Tô Tinh nhìn bụng Tư Đồ Thanh Hà, nói: “Quận mã nói đúng đấy. Với cái tính ham chơi hoạt bát này của cô, nếu mà không nhốt cô lại thì sợ là ngày nào cô cũng ra ngoài chạy lung tung mất.”

“Đến cả cô cũng không giúp ta…”

“Được rồi được rồi, hai người mau trở về đi. Ta rảnh thì sẽ tới thăm cô mà.”

Tiễn Tư Đồ Thanh Hà đi, đúng lúc gặp Tô Tuần đang mặc quan phục hồi phủ, sắc mặt không vui lắm.

“Ca ca, gặp phải chuyện gì sao.”

“Không phải việc khó, là gặp phải một người khó đối phó.” Tô Tuần xoa xoa giữa mày: “Thôi, đi vào rồi nói tiếp.”

Năm ngoái triều đình bắt đầu mở lại khoa thi, cử hành một kỳ thi mùa thu. Kỳ thi đợt này có nhiều người tài, trong đó có một nhân sĩ Liễu Châu tài hoa xuất chúng được khâm điểm làm Trạng Nguyên. Trạng Nguyên tân khoa lần này đương nhiệm chức ở Hàn Lâm Viện, nhưng lại là một kẻ không biết khoan nhượng, mỉa mai cái xấu của thời thế. Hôm nay ở trên triều hắn đã thẳng thừng gạt bỏ mặt mũi của Tô Tuần.

Nghe Tô Tuần nói xong, thế mà Hồ Thành Ý lại vui vẻ: “Chàng đó, chính là bình thường được nghe lời khen quen rồi, nên bây giờ mới người không màng quyền thế đến làm cho chàng tỉnh ra.”

Tô Tuần không phải là một người bảo thủ. Tuy hôm nay Bạch Thư Mạch lên tiếng phản bác ý kiến của hắn trên triều, nhưng hắn cũng cẩn thận suy xét lại, cảm thấy y nói cũng có lý nên mới không so đo nữa.

“Đã là Trạng Nguyên tân khoa, kể ra chắc hẳn cũng có điểm hơn người. Ca ca cũng nên cẩn thận suy ngẫm ý kiến của y một chút.”

“Dạo trước phương Bắc gặp trận tuyết lớn khiến cho cả vùng Sơn Tây không thu hoạch được gì. Hôm nay quần thần dâng sớ, thảo luận sách lược cứu trợ thiên tai. Vốn đang đề nghị mở kho lương thực, nhưng lại bị Bạch Thư Mạch phản bác.”

“Y phản đối ư?”

“Nhưng cũng không phải là phản đối, chỉ là y nói rằng mở kho lương cũng chỉ trị ngọn chứ không trị được tận gốc. Hơn nữa còn đề nghị lấy các nạn dân biên soạn thành chính sách, phân chia cấp bậc để trợ cấp. Nhưng mà nếu cứ làm như vậy thì e là sẽ bị chậm trễ rất nhiều ngày, khiến cho nạn dân oán hận. Bởi vậy trên triều cứ cãi qua cãi lại, một bên đồng ý trực tiếp mở kho lương, một bên lại đồng ý phân cấp để trợ cấp.”

“Làm mất thời gian sao? Nhưng thật ra muội cảm thấy ý của Bạch Thư Mạch rất đúng. Phân cấp trợ cấp, đúng thật là giải quyết nhu cầu cấp thiết của các nạn dân. Người gặp tai hoạ rất đông nhưng hoàn cảnh lại không giống nhau. Một số người mất đất và lương thực, vậy thì mở kho phát lương thực là phương pháp bắt buộc. Nhưng nếu là thuế ruộng không mất mà vẫn đối xử như nhau thì e là bên dưới sẽ có kẻ lòng dạ tham lam. Ca ca đã từng nói với muội rồi mà, mỗi năm trợ cấp cứu tế thì vẫn luôn có kẻ đục nước béo cò, lãng phí công quỹ của triều đình. Bên cạnh đó, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, thiếu gì cứu nấy thường sẽ hiệu quả hơn là đối xử bình đẳng.”

Lời của Tô Tinh rất có lý, Tô Tuần cũng tỏ vẻ tán đồng. Hiện giờ trong triều có thêm rất nhiều người tài, có lẽ cũng nên náo nhiệt hơn rồi.

Ngày hôm sau, quán rượu Thanh Phong khai trương năm mới, Tô Tinh cũng bắt đầu bận rộn hơn, ngày nào cũng nhốt mình dưới nhà bếp nấu rượu.

Có lẽ là do vừa mới hết Tết, việc kinh doanh của quán rượu Thanh Phong cực kỳ tốt, mãi đến tận nửa đêm thì đám đông mới dần giải tán. Dọn dẹp quán rượu xong, Tô Tinh liền cho chưởng quần cùng đám tiểu nhị trở về nhà. Còn bản thân thì ở lại quán rượu, nhấm nháp rượu mới được hâm nóng.

Hình như gió bên ngoài hơi lớn, Tô Tinh uống cạn giọt rượu cuối cùng, đang chuẩn bị đứng dậy thì lại nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Tô Tinh ngẩng đầu, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với người ngoài cửa: “Cô nương, lại gặp rồi.”

“Hình như vị công tử này rất thích đến lúc không còn người nữa thì phải.”

“Không biết hôm nay tại hạ có may mắn được uống rượu cô nương ủ không nhỉ.”

Tô Tinh lấy một bình rượu nhỏ ở dưới quầy, đưa cho vị nam tử kia. Vị nam tử nhận lấy, giơ bình rượu nhỏ lên rồi lắc lắc, nói: “Ý gì đây?”

“Xem như tạ lễ cho công tử giúp ta phá giải thế cờ lần trước.”

“Cô nương lại khách sáo quá rồi.”

“Quá lời rồi, nhưng mà nếu lần sau có tới nữa thì xin công tử tới sớm chút nhé. Ta còn phải về phủ, mời công tử.”

Bạch Thư Mạch biết Tô Tinh đang đuổi người, nên cũng thức thời rời đi. Khoá cửa hàng cẩn thận, Tô Tinh ngồi trên một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn gần đó. Bạch Thư Mạch nhìn Tô Tinh đi xa, mở bình rượi nhỏ đang cầm trong tay, hương vị thơm mát của quả mơ toả ra. Y nhấp một ngụm, thật sự rất ấm họng ngon miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN