Thanh Hoan Độ - Chương 23: Nt 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Thanh Hoan Độ


Chương 23: Nt 3


Edit + Beta: Hayin

Gần đây người hầu bên cạnh công tử Bạch gia, Tất An, cảm thấy công tử nhà mình hơi không đúng lắm. Công tử nhà mình thích rượu, đây là chuyện trên dưới Bạch gia đều biết. Nhưng mà dạo này có gì đó khang khác, không chỉ bỏ bầu rượu luôn mang theo bên mình xuống, ngày nào cũng nhắc đến cái gì đó. Hôm qua nghị sự tới tận nửa đêm rồi mà lại còn chạy tới thành Đông, lúc quay về trong tay còn cầm một bình rượu nhỏ, cười như một tên ngốc.

Tất An cảm thấy nhất định là công tử nhà mình bị trúng tà rồi, thương lượng với ma ma trong phủ có cần phải lên chùa xin chút tro hương cho y uống hay không. Sau đó lại gửi thư khẩn cho lão gia phu nhân ở Liễu Châu về điều bất thường gần đây của thiếu gia.

Lúc Bạch Tấn Nguyên nhận được tin thì đang chuẩn bị ra ngoài đi du ngoạn cùng phu nhân. Đọc được tin thì giống như là nhận ra điều gì đó khó lường, nhanh chóng chạy đi đưa cho Kỷ Ninh xem.

“Phu nhân, Tất An nói gần đây Bạch Thư Mạch hơi kỳ lạ, nàng xem đi.”

Kỷ Ninh xem xong, cười nói: “Con trai ngốc của chúng ta làm chuyện gì cũng đều tự biết chừng mực, cứ kệ nó là được.”

“Phu nhân nói rất đúng. Đền giờ rồi, chúng ta mau khởi hành thôi nào.”

Tất An chờ mãi cũng không nhận được hồi âm của Bạch nhị lão gia, thầm nghĩ chắc là lão gia phu nhân lại ra ngoài du ngoạn rồi nên bèn không để ý vấn đề này nữa. Có lẽ hai ngày nay công vụ bận rộn, ngày nào Bạch Thư Mạch cũng bị vây khốn trong Hàn Lân Viện, mọi người nhìn nhiều cũng dần quen.

Cuối cùng cứu tế Sơn Tây cũng nghe theo ý kiến của Bạch Thư Mạch, Thánh Thượng cũng phá lệ cho y làm đại thần khâm sai (*), phụ trách việc vận chuyển đồ cứu trợ tới Sơn Tây. Tuy Bạch Thư Mạch có tài hoa nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, e sợ có chuyện không ổn nên Thánh Thượng đã chọn một lang Thái uý khác cùng đi giám sát. Không ngờ hôm qua lang Thái uý đột nhiên té ngựa bị thương ở chân, tạm thời Thánh Thượng không tìm được người khác. Thế là việc này rơi xuống đầu Tô Tuần. Tô Tuần nhận lệnh lúc lâm nguy, lại liên quan đến đại sự sinh kế của người dân nên lập tức tuân lệnh.

(*) đại thần khâm sai: chức quan được vua phái đi làm một nhiệm vụ đặc biệt và quan trọng.

Trong Tô phủ, Hồ Thành Ý đang giúp Tô Tuần sắp xếp hành lý: “Trước kia chàng vẫn thường hay phải ra ngoài, không ngờ hiện tại lên làm Thừa tướng rồi mà vẫn phải đi. Một lớn một nhỏ Tục Nhi, Lăng Nhi này, không biết sẽ không được gặp chàng trong mấy ngày nữa đây.

“Ây dà, hiện giờ là hộ tống đồ cứu trợ đến Sơn Tây, cả đi cả về cũng chỉ mất nửa tháng thôi. Phu nhân không cần phải mong ngóng đâu.”

“Bây giờ chàng không thể giống như thời trẻ nữa, hiện tại sức khoẻ cũng kém đi. Dạo này thời tiết dần ấm áp hơn, khí hậu cũng ẩm ướt nhiều rồi. Nếu thiếp mà không giám sát chàng uống thuốc thì cái thân thể này lại đau ốm, đến lúc đó sẽ khiến chàng thấy khó chịu.”

Tô Tuần kéo Hồ Thành Ý ngồi xuống bên cạnh: “Ý Nhi, nàng đừng lo lắng quá, lần này ta cũng chỉ đi theo thôi. Nếu không phải Thánh Thượng sợ Bạch Thư Mạch còn quá non trẻ không đảm đương nổi trọng trách thì ta cũng không cần đi cùng đâu. Bây giờ trong triều người tài lớp lớp, ta nghĩ mấy năm nữa là ta có thể yên tâm từ quan, cùng mọi người đi du sơn ngoạn thuỷ rồi.”

Tô Tinh biết ngày mai Tô Tuần phải ra ngoài, đặc biệt chọn hai bình rượu ngon mang đến cho hắn. Tới cửa phòng Tô Tuần, vừa lúc nghe được hai người trong phòng đang nhắc đến tên của Bạch Thư Mạch.

Tô Tinh nhẹ nhàng gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào: “Ca ca, thì ra ngày mai huynh đi một chuyến với Bạch Thư Mạch sao?”

“Sao ta lại có cảm giác như muội đang xem kịch vậy nhỉ.”

“Không phải ca ca không hợp với y sao? Bây giờ y còn là khâm sai nữa, ca ca không tức giận à?”

“Lúc ca ca muội đang làm khâm sai thì không biết y đang ở chỗ nào đâu. Hiện giờ ta là phó sứ vui vẻ tự tại, cần gì phải tức giận chứ.”

Hồ Thành Ý không rảnh để ý đến hai huynh muội cãi nhau, bận rộn nhét mấy loại thuốc Tô Tuần thường dùng vào túi quần áo.

“Ôi ôi ôi, Ý Nhi, không cần dùng đến thuốc kia đâu, thuốc này cũng không cần đâu mà.”

“Sao lại không dùng đến. Chân tay già yếu này của chàng, lỡ có bị thương thì phải làm sao đây.”

“Ta cũng đâu phải là đi đánh giặc, có thể gặp nguy hiểm gì được chứ…”

Thấy ca ca tẩu tẩu vẫn còn chuyện muốn nói, Tô Tinh thức thời lui ra, nhân tiện kéo theo Tô Tục đi luyện kiếm trong viện.

Sáng sớm hôm sau Tô Tuần đã khởi hành tới Sơn Tây. Chỉ là Tô Tuần đi gấp, quên mang theo lá bùa hộ mệnh mà Hồ Thành Ý đặc biệt đi cầu. Nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của tẩu tẩu, Tô Tinh bèn chủ động đảm nhận việc đi đưa bùa hộ mệnh, thúc ngựa đuổi theo.

Có rất nhiều binh lính đi theo hộ tống đồ cứu trợ để kịp thời ứng phó với bất kỳ tình huống nào. Hơn nữa tất cả số tuỳ tùng, ít nhất cũng phải có đến mấy chục người. Một đội ngũ đông đảo hoành tráng, tốc độ chậm hơn nhiều so với đơn phương độc mã.

Sau khi Tô Tuần xuất phát được một canh giờ thì Tô Tinh mới bắt đầu đuổi theo, hơn nữa còn cưỡi ngựa chạy nhanh. Ra khỏi thành được năm dặm thì đã gặp được đoàn người Tô Tuần.

“Tiểu thư, sao người lại tới đây?” Lưu Nhất bên người Tô Tuần là người lớn lên ở trong Tô phủ, thấy Tô Tinh đuổi tới thì nhanh chóng chạy qua.

“Thiếu gia đang nghị sự với Bạch đại nhân nên bảo đội ngũ nghỉ tạm trước đã.”

“Tẩu tẩu nhờ ta đưa đồ cho ca ca, ta đưa xong sẽ về ngay.”

Tô Tinh nhìn ra phía xa xa. Bây giờ Tô Tuần đang đứng trong rừng cùng với Bạch Thư Mạch, hai người đứng sóng vai nhau. Thân hình Bạch Thư Mạch cao lớn, hình như còn cao hơn Tô Tuần một chút, nhưng bóng dáng lại hơi quen mắt.

Tô Tinh chờ đến khi thấy hơi nhàm chán, bèn xuống ngựa đứng đá đá mấy cục đá ven đường.

“Tinh Nhi, sao muội lại tới đây?”

“Ca ca, tẩu tẩu nói huynh quên đồ.”

Tô Tinh đưa đồ trong tay cho Tô Tuần, vừa quay người thì đúng lúc đối mặt với người sau lưng Tô Tuần. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi sửng sốt.

“Là huynh.”

“Là cô.”

“Sao, hai người quen nhau hả?” Tô Tuần nhìn muội muội nhà mình và Bạch Thư Mạch, cả hai đều rất ngạc nhiên. Nhưng vẻ mặt Tô Tinh tràn đầy kinh ngạc, còn Bạch Thư Mạch lại vui mừng nhiều hơn.

“Thì ra cô nương là muội muội của Tô đại nhân.”

Tô Tinh xua xua tay với Tô Tuần: “Trạng Nguyên lang tới quán của muội mua rượu nên có từng gặp qua hai lần, không tính là quen biết.”

Tô Tuần không hỏi thêm, cẩn thận nhận lấy bùa hộ mệnh rồi kéo Tô Tinh sang một bên: “Muội nói thử xem nào, sao lại một mình chạy ra đây, trên đường gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ. Ta bảo Lưu Nhất đưa muội về.”

Tô Tinh khẽ “ừm” một tiếng, chuẩn bị xoay người lên ngựa thì Bạch Thư Mạch nói: “Tô đại nhân, có thể mượn vài bước chân để nói chuyện không? Chuyện chúng ta vừa bàn tới, ta đã có phương pháp phù hợp hơn rồi.”

Hai người lại tránh sang một bên rồi thì thầm. Nhìn nét mặt của Tô Tuần thì có vẻ như là chuyện khó làm nào đó. Không biết Bạch Thư Mạch nói gì, Tô Tuần giãn mày ra một chút. Không lâu sau, Tô Tuần lệnh cho đội ngũ chuẩn bị xuất phát, nhưng cũng không bảo Tô Tinh rời đi vội mà còn bảo nàng ở lại, cưỡi ngựa đi theo ở cuối đoàn.

“Tô tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Không biết hai người họ có ý định gì, nhưng lại phát hiện người đi theo mình là Lưu Nhất lại biến thành Bạch Thư Mạch đang mặc thường phục. Mà đoàn tuỳ tùng vẫn luôn đi theo Bạch Thư Mạch đột nhiên không thấy đâu nữa.

“Bạch công tử, đây là có ý gì?”

Tô Tuần đưa mắt ra hiệu cho Tô Tinh, bảo nàng không cần hỏi nhiều. Tô Tinh ngầm hiểu, cũng không nói thêm nữa, đi theo Bạch Thư Mạch đi về phía kinh thành.

Giữ được một khoảng cách nhất định với đoàn người, hai người cũng dần thả chậm tốc độ. Bạch Thư Mạch thấy Tô Tinh kéo ngựa cách xa mình ra thì không khỏi buông lời trêu ghẹo: “Tô cô nương như vậy là đang không tin vào thuật cưỡi ngựa của tại hạ, lo lắng tại hạ sẽ đụng vào cô nương sao.”

“Trạng Nguyên gia nói đùa rồi. Trạng Nguyên gia văn võ song toàn, đến cả Tô Tinh cũng có nghe qua đấy.”

“Cô không hỏi chút về ta và ca ca cô đang làm gì à?”

Tô Tinh nhìn y một cái, nói: “Nếu ta mà hỏi thì huynh sẽ lấy đại một lý do nào đó để nói với ta, vậy chẳng phải ta đây sẽ tự chuốc lấy xấu hổ sao. Ta biết Trạng nguyên gia có tâm tư nhanh nhạy, nếu ngài muốn nói thì ta chắc chắn sẽ được biết.”

“Ngay từ đầu đã không định gạt cô rồi. Lần cứu tế này, có vấn đề.”

Bạch Thư Mạch nói một tràng kể lại đầu đuôi sự việc. Lần này đưa mười vạn quan bạc (*) tới Tây Sơn được lấy ra từ quốc khố, sau khi được kiểm kê xong thì cho vào rương rồi niêm phong lại, tổng cộng có năm rương. Miệng rương đều được dán kín bằng sáp đỏ. Đêm qua vì trời mưa nên sáng nay trước khi xuất phát, hai người sợ nước mưa rớt xuống sẽ làm hỏng rương gỗ, bèn mở ra kiểm tra. Không ngờ một rương quan bạc trong đó đã biến thành toàn đá vụn. Mà kỳ lạ nhất là, sáp đỏ dùng để niêm phong lại không bị tổn hại chút nào.

(*) quan bạc: số bạc được sử dụng để lưu trữ (tức là thuế và nguồn thu tài chính của từng vùng), phải khắc chữ hoặc hoa văn lên để đánh dấu. Thường dân hoặc quan lại, cá nhân hoặc tổ chức không được phép sử dụng bạc này cho mục đích riêng, nếu không sẽ bị kết tội chặt đầu. Số bạc này được dùng trong việc công bao gồm là trả lương quân sự, lương bổng, xây dựng cung điện, xây dựng công trình địa phương, cứu trợ thiên tai và các chi tiêu khác.

“Có vẻ như ai đó đang nhắm vào huynh thì phải?”

“Dựa vào đâu để kết luận như vậy?”

“Ngân sách cứu tế, vì dân nhận lệnh, dù thế nào đi nữa thì cũng là chuyện tạo phúc tích đức. Hiện giờ Trạng Nguyên gia là người mới nổi, lại còn nhận được chuyện tốt đến nhường này, nếu việc thành thì đó chính là cơ hội thăng quan tiến chức. Nhưng nếu bạc không may bị vô cớ mất trộm, vậy thì làm đại thần khâm sai, dĩ nhiên sẽ phải đứng đầu ngọn sóng.”

Bạch Thư Mạch quay đầu nhìn Tô Tinh với chút tán thưởng: “Không ngờ cô nương Tô gia lại hiểu được đạo làm quan rõ đến vậy.”

Tô Tinh nhận ra mình lắm lời, khẽ cười một tiếng đổi chủ đề: “Nữ tử khuê các thì hiểu được gì đâu chứ. Sao ta chỉ thuận miệng nói hai câu mà Trạng Nguyên gia đã tin thật rồi.”

Trong lúc nói chuyện hai người đã về đến cổng thành. Bạch Thư Mạch nắm chặt dây cương, quay người nói với Tô Tinh: “Tô cô nương, tại hạ có việc nên đi trước một bước. Nếu có hứng thú thì có thể đi theo.”

Tô Tinh hiểu ý trong lời nói của Bạch Thư Mạch. Tuy việc này nhắm vào Bạch Thư Mạch nhưng cũng vô tình kéo Tô Tuần xuống nước. Hiện giờ Bạch gia và Tô gia đã bị trói lại với nhau. Tô Tinh không chút do dự, kéo chặt dây cương rồi đi theo.

___

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN