Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) - Quyển 5 - Chương 32: Sự rối lòng của người vợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)


Quyển 5 - Chương 32: Sự rối lòng của người vợ


Bà Tư vui mừng khi thấy Tằm tỉnh dậy. Thấy con dâu đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, bà liền bảo:

“Đây là nhà ta không phải ở thanh lâu. Vừa rồi con ngất, Tưởng lập tức đưa con về nhà và mẹ được thằng Ngãi đến báo mới hay chuyện. Thầy lang đến xem mạch, nói vì con mang thai nên dễ choáng ngất. Giờ con thấy trong người thế nào?

“Con thấy đỡ hơn rồi ạ.”

Trông mặt Tằm đầy suy tư, bà Tư lại đề cập đến sự việc nọ:

“Mẹ đã nghe Tưởng kể mọi chuyện rồi. Tằm à, có thể chỉ là hiểu nhầm.”

“Con cũng không biết nữa.” Tằm nhắm mắt, “khi thấy Tưởng và cô Mị đó trong tình trạng như thế, lòng con rất rối.”

“Mẹ hiểu nhưng Tưởng nói rằng được Tồ mời vào thanh lâu uống một ly rượu cảm tạ tiếp theo thì đầu óc đột nhiên choáng váng rồi ngất đi.”

“Vậy thì Tưởng không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra lúc ấy…”

Bà Tư hiểu ý Tằm muốn nói gì. Một người không thể làm chủ bản thân trong thời khắc đó thì làm sao chắc chắn rằng mình không gây ra chuyện gì tồi tệ? Bà im lặng chốc lát rồi hỏi Tằm, “con mất lòng tin đối với Tưởng à?”. Tằm lại nhìn mẹ, chẳng biết nên đáp lời thế nào. Tằm phải làm gì khi đã tận mắt trông thấy cảnh như vậy? Khi ấy với Tằm, ngoài chuyện lòng tin ra mà còn bởi cảm thấy quá đường đột. Tưởng tìm đến một kĩ nữ, đó là chuyện Tằm chẳng ngờ được.

“Thôi, con nghỉ ngơi đi đừng nghĩ gì nữa kẻo ảnh hưởng đến thai nhi.”

Lúc mẹ rời khỏi và cánh cửa phòng đóng lại, Tằm khẽ khàng nằm xuống. Những khung cảnh trong thanh lâu ban nãy cứ hiển hiện trong đầu. Tằm từng nghĩ, nếu Tưởng muốn cưới thêm vợ lẽ thì cô cũng sẽ thuận ý nhưng cái chuyện ân ái với một kĩ nữ thì thật khó chấp nhận. Có thể Tưởng không cố ý, dẫu vậy với tình trạng mất tự chủ đó lỡ như cậu thực sự đã… Tằm liền nhắm mắt, sợ phải nghĩ nữa.

Nhác thấy bóng mẹ, Tưởng sốt ruột hỏi, “vợ con thế nào ạ?”. Bà Tư cười nhẹ, Tằm ổn rồi vừa mới ngủ. Thở ra nhẹ nhõm xong, tiếp cậu lưỡng lự, Tằm có nói gì về chuyện ở thanh lâu? Bà bảo với con trai, hiện tại lòng Tằm đang rối lắm nên chẳng nghĩ được gì đâu, trước mắt cứ để con bé nghỉ ngơi sau đó mới tính việc cần làm tiếp theo. Lòng nặng nề như bị chất đá, Tưởng muốn nói rõ ràng với vợ lần nữa nhưng xem ra tình hình chẳng mấy tốt đẹp.

Trong khi lòng ai nấy đều rối rắm thì Ái rất hài lòng về kế sách thuận lợi này, liên tục khen Ni làm tốt. Từ việc mua chuộc Tồ với Mị, đến gói thuốc khiến người ta mê man suốt hai canh giờ và việc tính toán thời gian chính xác để Tằm chứng kiến sự việc, tất cả đều hoàn hảo khi dàn dựng lên một vở tuồng hay. Ni hỏi:

“Mợ dự định bước kế tiếp là gì chưa ạ?”

“Còn làm gì nữa, chỉ việc ngồi xem tuồng diễn ra thế nào thôi. Dù có tin Tưởng đến mấy nhưng đã trông thấy cảnh ở trên giường như vậy thì thật khó lòng. Sự nghi hoặc sẽ làm rạn nứt tình cảm giữa Tằm và Tưởng.”

“Mợ nói đúng. Còn về Mị thì sao? Mợ có nghĩ cô ả sẽ nói ra sự thật?”

Ái nằm trên trường kỷ, mắt nhắm và miệng mở ra chậm rãi:

“Mị chẳng có gan dám thừa nhận đâu. Người mà cô ả ra tay hại là xã trưởng, không giấu bí mật này đến cùng thì thôi chứ dại gì nói ra để bị phạt. Cứ đưa tiền cho cô ả chuộc thân như đã hứa, rồi bắt ép rời khỏi đây.”

Ni gật đầu. Ái mở mắt, nhẹ nhàng ngồi dậy. Ni ngạc nhiên, “mợ muốn đi đâu sao?”. Ái nhếch môi mà rằng, “tuồng muốn hay thì phải thêm kịch tính, ta đang theo đà mượn nước đẩy thuyền thôi. Mợ Tằm hẳn đang rối lòng lắm, ta phải đến an ủi”.

Ái gõ cửa và lên tiếng hỏi. Lát sau cô nghe Tằm cất giọng mời thì mau chóng bước vào. Ái đến bên giường, Tằm đã ngồi dậy tự lúc nào. Trước, Ái hỏi thăm em dâu khỏe chưa rồi sau đó lại khéo léo nói về chuyện của Tưởng với Mị. Trông dáng vẻ nghĩ ngợi ấy, Ái vờ nói giúp cho Tưởng:

“Chị không biết rõ chuyện như thế nào vì Tưởng chỉ nói riêng với mẹ Tư thôi nhưng mà chị nghĩ cậu ấy không phải hạng đàn ông dễ dãi.”

Tằm im lặng, bản thân lúc này chưa đủ tĩnh tâm để phán đoán chuyện này. Ái thoáng quan sát biểu hiện trên mặt Tằm, rồi từ nói giúp lại chuyển sang nghi ngờ:

“Cũng khó trách nếu em tỏ ra không tin Tưởng. Thú thực, tuy miệng chị nói vậy nhưng lòng còn chút ngờ ngợ bởi tận mắt thấy Tưởng ở trên giường với Mị, lại tận tai nghe Mị kể rõ vậy thì lý nào lại không để tâm.”

Tằm tiếp tục lặng thinh, vẻ mặt mang chút gì khó xử và tránh né. Dĩ nhiên Ái nhận ra đòn công kích ngầm của mình đã hữu hiệu liền làm bộ làm tịch nắm tay em dâu, diễn nốt vai làm người hòa giải:

“Nói ra thì đàn ông ai cũng thế em ạ, đàn bà như mình biết làm sao. Dù Tưởng nhất thời say mê một kĩ nữ như Mị, thì chuyện ân ái cũng là điều khó tránh. Làm gì có chuyện chỉ uống một ly rượu là đã say ngất và không biết chuyện gì. Tưởng đã thương Mị thì phận làm vợ như em cứ chấp nhận cho qua chuyện.”

Tự dưng Tằm yên lặng một thoáng, sau đó đưa mắt nhìn Ái đang nở nụ cười an ủi. Cùng lúc có dòng suy nghĩ kỳ lạ lướt qua đầu Tằm. Là điều gì đó khác thường trong những lời lẽ vừa rồi từ cô chị dâu xinh đẹp ấy.

“Em hiểu rồi, cảm ơn chị đã khuyên nhủ. Em thấy buồn ngủ nên muốn nằm.”

Ái gật đầu, bảo em dâu nghỉ đi. Khi vừa quay lưng đi, cô nàng nham hiểm này đã mỉm cười thỏa mãn. Tuy nhiên, Ái cứ ngỡ rằng dáng vẻ lạ lùng của Tằm là do bị lung lay tâm tưởng nhưng kỳ thật, Tằm lại đang suy nghĩ về câu nói cuối cùng ban nãy. Nếu Tưởng chỉ nói riêng với mẹ Tư về chuyện ở thanh lâu thì tại sao Ái lại biết Tưởng choáng ngất sau khi uống có một ly rượu? Rõ ràng chính Ái bảo mình không hề được nghe chuyện. Đến lúc này thì trong lòng Tằm bắt đầu xuất hiện sự nghi ngờ mơ hồ. Lý nào mọi việc không như những gì đã diễn ra?

Tối, Tưởng mang cơm đến đứng trước cửa phòng đóng im lìm. Tằm ở trong đó suốt đến tận bây giờ, cậu biết vợ muốn tránh mặt mình. Ngãi định mang cơm lên cho mợ nhưng cậu muốn đi thay. Dù ít dù nhiều, Tưởng vẫn mong được thấy Tằm, có vậy lòng mới yên tâm. Nhưng sự mong mỏi ấy không dễ dàng vì cậu đã đứng khá lâu và cũng gọi cửa nhiều lần nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Ánh mắt buồn bã, Tưởng tự hỏi là Tằm đã ngủ hay đang đứng lặng lẽ đằng sau cánh cửa ấy và nhất quyết không trả lời mình.

Tưởng hiểu tâm trạng hiện tại của vợ, cũng như lòng cậu đang rối bời khi không chắc rằng mình có ân ái với Mị trong cơn mê đó. Cậu chẳng nhớ bất kỳ chuyện gì vì vậy càng thêm hoài nghi chính bản thân. Vì biết rõ tình cảm của Tằm nên cậu cảm thông hơn trước sự hờn trách này. Tưởng khẽ khàng đặt khay gỗ xuống đất, nhắc Tằm vài lời rồi xoay lưng đi.

Khá lâu sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tằm nhìn ra ngoài nơi Tưởng vừa đứng sau đó nhìn xuống khay gỗ có cơm và thức ăn để ở trước cửa. Bây giờ, em chưa thể đối diện với mình để lắng nghe điều gì cả. Lòng em ngổn ngang như tơ vò. Và em đang cố tường tận những uẩn khúc đằng sau sự việc này. Mình à…

***

Vì tâm trạng rối bời mà Tưởng khó lòng tập trung vào việc thảo đơn của dân. Sáng nay, Tằm vẫn không chịu gặp cậu. Tưởng đến nhà thằng Tồ hỏi rõ ràng về chuyện xảy ra hôm qua. Dĩ nhiên hắn không nói thật mà đáp quanh co mơ hồ rằng, “ngài và tôi đã uống vài ly rượu, sau đó tôi đi nhà xí lúc quay lại đã chẳng thấy ngài đâu”. Dù Tưởng nhất quyết nói mình chỉ uống một ly rượu thì hắn cứ tỉnh bơ, ngài nhớ nhầm rồi!

Vừa hay, có tên lính mang thư đến cho Tưởng, thưa đây là thư của Đỗ tri huyện. Cậu nhanh chóng mở ra xem. Đỗ tri huyện viết ông đã giải quyết xong việc và chuẩn bị đến gặp quan tri phủ, yêu cầu Tưởng mươi ngày sau phải lên huyện gặp ông. Tưởng xếp thư lại, nghĩ mình sắp phải gặp quan tri phủ rồi. Dù muốn dù không cũng đành gác chuyện ở thanh lâu sang một bên.

Lại có tên sai nha đi vào thưa, cô Quyên con gái Đỗ tri huyện bảo có việc muốn gặp xã trưởng. Đang lúc ngổn ngang thế này mà lại gặp Quyên, Tưởng thở dài, từ cái hôm bị từ chối đến nay Quyên ít làm phiền cậu rồi vậy sao hôm nay còn đến đây. Tưởng ra dấu cho tên sai nha, hắn lui ra. Lát sau, Quyên đi vào.

Tưởng đến trước mặt Quyên, cúi chào lấy lễ và hỏi cô có chuyện gì không? Cũng mươi ngày trôi qua, hôm nay Quyên mới gặp lại Tưởng, lòng muốn hỏi ngươi có nhớ ta không. Nhưng nghĩ lại, kẻ lạnh lùng này đã cự tuyệt mình tàn nhẫn như vậy thì hà cớ gì cô phải hạ mình lần nữa. Càng làm thế, Tưởng càng thờ ơ hơn. Nên sau cùng, Quyên lên tiếng nghe lãnh đạm:

“Ngươi nhận được thư của cha rồi phải không? Vài ngày nữa, ngươi sẽ lên huyện và ta muốn đi cùng ngươi.”

“Tại sao?”

“Chẳng vì sao cả, chỉ là ta muốn về nhà thăm cha ta, tiện thể có ngươi đi cùng nên cũng an tâm hơn.”

“Còn cậu Kiên?”

“Kiên vẫn phải ở lại xã Thổ theo lệnh của cha hắn. Vả lại, hắn là gì của ta mà suốt ngày đi theo ta chứ. Ta cũng đã nói với hắn rồi.”

Tưởng thấy khó lòng từ chối yêu cầu này. Quyên muốn về nhà, nay cậu cũng phải lên huyện vì vậy có thể xem là tiện đường. Chưa kể Đỗ tri huyện đã giao phó trách nhiệm trông nom con gái cho Tưởng, đây xem như là công việc thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN