Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) - Quyển 5 - Chương 33: Những chuyện thấy trước mắt, cũng chưa hẳn là sự thật!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)


Quyển 5 - Chương 33: Những chuyện thấy trước mắt, cũng chưa hẳn là sự thật!


Tằm đang ngồi bên bàn đá và suy nghĩ về chuyện của Tưởng thì Ngãi lên tiếng thưa, “có cậu Kiên muốn gặp mợ”. Rất nhanh, bóng dáng Kiên xuất hiện. Vừa ngồi xuống, cậu đã nói rõ lý do mình đến đây là vì tình cờ hay chuyện Tằm bắt gặp Tưởng ở thanh lâu rồi kích động ngất đi nên muốn đến thăm hỏi. Tằm mỉm cười đáp mình đã khỏe, cậu cứ yên tâm.

“Rốt cuộc, sự việc hôm ấy là như thế nào mà khiến tiên nữ bị ngất như thế?”

Nghe Kiên hỏi vậy, Tằm có đôi chút lưỡng lự, dẫu sao cũng không nên mang việc nhà kể lể cho người ngoài nghe. Kiên liền hạ giọng: “Tiên nữ có xem ta là bằng hữu? Lý nào lại nghĩ ta sẽ đi loan tin khắp xã Thổ?”. Tằm lắc đầu, chỉ sợ làm phiền cậu thôi. Trông vẻ mặt chẳng mấy hài lòng của Kiên, cô đành kể rõ mọi chuyện. Tằm vừa dứt lời thì đúng lúc thế nào Ni tình cờ đi ngang qua, nghe được.

“Thật là có chuyện như thế?” Kiên bất ngờ, “Tên Triệu Tưởng uống rượu say rồi cùng kĩ nữ kia… làm cái việc xấu hổ đó à?”

Tằm không đáp, và bởi dáng vẻ yên lặng đó đã khiến Kiên nhận ra mình vừa nói những lời chẳng hay ho gì. Dù sao Tưởng cũng là chồng tiên nữ, dùng từ “xấu hổ” kia thì có phần hơi quá. Nhanh chóng, Kiên đỡ lời:

“Chỉ là do ta không nghĩ rằng Tưởng lại làm vậy, nên thấy bất ngờ.”

“Cậu Kiên cũng nghĩ chuyện này có nhầm lẫn?” Tằm hỏi.

“Ừm, chẳng qua là ta khá hiểu rõ tính của Triệu Tưởng. Tuy chẳng thích gì nhưng kỳ thực ta thấy hắn đúng chất nam tử hán đại trượng phu, lại hết lòng thương yêu tiên nữ và nhất quyết cự tuyệt cô gái mình không có tình cảm như chị Quyên. Một người như vậy thì chẳng thể nào háo sắc, vào thanh lâu tìm kĩ nữ.”

Nghe Kiên nói rành rẽ về Tưởng như vậy, Tằm chợt thấy lòng nhẹ đi nhiều. Phải, Triệu Tưởng mà Tằm biết từ nhỏ đến lớn, chính là như thế! Dù nghịch ngợm, bướng bỉnh và cao ngạo nhưng ngay từ bé cậu đã tỏ ra chính trực, kiên định. Vì ngay thẳng nên Tưởng sẽ không che giấu, nếu thực sự cậu thích Mị thì sẽ nói thẳng cho vợ biết. Lòng Tằm vốn luôn tin thế nhưng cái chuyện tận mắt thấy cảnh trái ngang đó thì phải làm sao đây? Tằm vẫn chưa thể hanh thông được.

Như đọc được ý nghĩ của Tằm, Kiên chợt thở dài: “Tiên nữ tận mắt thấy chồng cùng một kĩ nữ ở trên giường thì cũng khó lòng nghĩ thông. Nhưng, giống như chuyện Tôn Tẫn giả điên qua mắt Bàng Quyên, sự việc dẫu ở trước mắt cũng chưa chắc là thật. Thiết nghĩ, biết đâu chuyện bắt tại trận này cũng như thế.”

Lời gợi ý ấy bất giác khiến Tằm nhớ đến lời kể của Tưởng với mẹ Tư, rằng chỉ uống một ly rượu mà lại thấy choáng váng và tiếp theo là câu nói kỳ lạ của Ái. Ngay cả biểu hiện sửng sốt trên mặt Tưởng ngay lúc ấy, cả nụ cười ẩn ý trên môi Mị nữa. Ban đầu nhìn vào vẻ như mọi việc rất bình thường nhưng nếu bình tĩnh suy xét tường tận thì hóa ra lại cảm giác bất thường. Rõ ràng có uẩn khúc!

“Thế thanh lâu Tưởng đến tên là gì?” Kiên tự dưng hỏi điều này.

Tằm nói ra tên thanh lâu đó. Tức thì, hình ảnh cô kĩ nữ dìu một chàng trai đi vào phòng hiện ra trong đầu Kiên. Hóa ra vị khách say ngất lần đó chính là Tưởng. Thế thì thật kỳ lạ! Giả sử nói Tưởng si mê nên đến tìm Mị thì vì sao khi ấy trông hắn ta như bị bất tỉnh chẳng hay biết gì cả. Nếu là vậy, không lẽ… Kiên liền kể cho Tằm nghe về cảnh tượng đã thấy hôm ấy. Nghe xong, Tằm kinh ngạc:

“Ý cậu Kiên là, Tưởng hoàn toàn bất tỉnh khi được Mị dìu vào phòng?”

“Phải, rất có thể ai đó đã dàn dựng chuyện này.”

Không chỉ riêng Tằm mà Ni đứng sau bức tường gạch cũng không khỏi giật mình. Chẳng hiểu từ đâu xuất hiện một kẻ phá đám, vô tình thế nào lại thấy ngay cảnh Mị dìu Tưởng đang bất tỉnh vào phòng. Kế hoạch đáng ra đã rất thuận lợi, vậy mà bất chợt bị phanh phui bởi điều chẳng ngờ đến. Rồi Ni nghe Kiên bảo:

“Tiên nữ hãy cho gọi Mị đến đây hỏi rõ, có ta làm chứng ba mặt một lời, thể nào cũng tìm ra sự thật.”

Không xong rồi, phải báo cho mợ Ái biết ngay! Ni lập tức quay lưng, chân vô ý đạp lên nhánh cây khô bên dưới gây nên tiếng động khẽ. Và Tằm nghe thấy, liền quay lại nhìn. Tuy khá nhanh nhưng Tằm vẫn kịp nhận ra bóng dáng con Ni. Đảo mắt nghĩ ngợi, Tằm liền gọi Ngãi đến.

Ái đứng phắt dậy sau khi nghe Ni hớt hải chạy về báo tin. Nghiến răng, Ái siết chặt miếng vải trải bàn, khi không con trai quan tri phủ đến đúng ngay thanh lâu đó chứ. Đã thế hắn còn là bằng hữu của Tằm nên mới đến đây nói giúp. Cứ ngỡ sắp có tuồng hay để xem nào ngờ bị phá hỏng hết! Không thể để Mị gặp Tằm và Kiên được, phải ngăn chặn ngay! Ả ta xem chừng sẽ khai hết mọi chuyện. Ái không muốn phải rời khỏi nhà họ Triệu chỉ bởi một ả kĩ nữ đâu.

Ái lệnh cho Ni đến thanh lâu, lấy tiền chuộc thân cho Mị rồi bảo ả rời khỏi xã Thổ ngay, chớ có quay về nếu còn muốn giữ lấy cái mạng. Ni rời đi ngay tức khắc.

Nhờ Ni nhanh nhẹn đến trước Ngãi nên Mị đã kịp rời khỏi thanh lâu. Nghe Ni bảo con trai quan tri phủ phát hiện ra sự thật, cô ả hốt hoảng chạy đến bến đò rồi đi mất tăm. Ngãi đành quay về báo với Tằm đã chậm một bước. Tằm nhìn sang Kiên:

“Đúng như suy đoán, Mị đã bị mua chuộc bởi kẻ đứng phía sau chuyện này.”

“Tức thật! Nếu nhanh chân một chút thì ta sẽ biết kẻ ấy là ai.”

Trong khi Kiên tiếc rẽ về việc để sổng mất nhân chứng quan trọng thì Tằm lại có câu trả lời rồi. Ban nãy Ni chắc chắn đã nghe được cuộc nói chuyện này, và ngay sau đó Mị rời khỏi thanh lâu. Đây dĩ nhiên không phải trùng hợp. Tằm không nghĩ Ni chủ mưu mà chính là kẻ khác. Dù chưa có chứng cứ rõ ràng nhưng cô đã bắt đầu mang những nghi hoặc về “người đó”.

“Tằm cảm tạ cậu Kiên, dẫu đã để sổng thủ phạm nhưng cũng giúp Tằm hiểu ra Tưởng bị hãm hại. Nếu không có cậu, Tằm chẳng biết nên làm gì.”

Kiên gật đầu cười: “Có gì đâu, giúp được tiên nữ thì ta vui lắm. Từ giờ nếu có chuyện gì khó khăn tiên nữ cứ tìm ta, đừng khách khí”.

***

Đầu giờ Ngọ, Tưởng về nhà với dáng vẻ phiền muộn bởi nghĩ không biết làm cách nào để vợ chịu gặp mình. Nếu cứ kéo dài thế này hẳn cậu buồn chết mất thôi. Còn buồn cả chuyện đêm không được thủ thỉ với Bảo Bối, đứa con đang thành hình trong bụng Tằm. Đang nén tiếng thở dài thì chợt, Tưởng ngạc nhiên thấy Tằm ngồi bên bàn đá, chăm chú may áo. Còn chưa biết làm gì thì Tằm đã ngước lên nhìn cậu và cười tươi:

“Mình về rồi sao? Đến xem thử em may áo cho con có đẹp không?”

Tưởng đã kinh ngạc đến nỗi ngỡ rằng vợ đang gọi một “mình” nào khác chứ chẳng phải cậu. Mãi đến khi Tằm cất tiếng gọi lần nữa thì Tưởng mới tin đấy là mình, liền bước đến. Cậu vừa ngồi xuống là Tằm đã đưa chiếc áo nhỏ nhắn đang may dở cho xem rồi hỏi, mình thấy đẹp không? Lúng túng vì chưa hiểu mười mươi gì, Tưởng đành nhìn chiếc áo của con mà khen đẹp. Trông vợ tỏ ra vui vẻ hài lòng, cậu lưỡng lự hỏi:

“Mình không còn trách ta về chuyện với Mị ư?”

Tằm ngừng may, đưa mắt nhìn gương mặt chồng đầy khó hiểu, cất tiếng:

“Mình không có lỗi, tại sao em phải trách?”

“Nhưng hôm qua rõ ràng mình rất giận nên đã tránh mặt ta…”

“Không hẳn thế mà chỉ là em phải suy nghĩ vài chuyện.” Tằm mỉm cười, “Nhưng giờ mọi thứ đã sáng tỏ rồi chúng ta không cần phải bận tâm nữa.”

“Sáng tỏ là thế nào?”

“Chỉ là một chút hiểu lầm thôi. Chẳng phải mình mong em hiểu mình à, giờ thì tốt rồi, chúng ta cứ xem đó là chuyện ngoài ý muốn.”

Đã định hỏi thêm về Mị nhưng khi trông vẻ mặt tươi sáng của Tằm, Tưởng lại thôi, thiết nghĩ điều quan trọng là hai người có thể trở lại như trước đây rồi. Như trút bỏ gánh nặng trong lòng, cậu nhẹ nhàng ôm vợ. Tằm cũng nhắm mắt áp mặt vào bờ ngực rắn rỏi ấy, cảm giác bình yên. Đôi lúc, vợ chồng không thể tránh khỏi hiểu lầm và xa cách. Được chốc lát, cô nghe Tưởng nói:

“Vài ngày nữa, ta sẽ lên huyện gặp Đỗ tri huyện. Có cô Quyên đi cùng nữa.”

Tằm chậm rãi rời khỏi lòng Tưởng, nhìn với vẻ ngạc nhiên. Tưởng giải thích:

“Ta và Đỗ tri huyện sẽ đến gặp quan tri phủ, trình bày về việc giữ chức xã trưởng. Còn cô Quyên là do muốn trở về nhà thăm cha nên tiện đường đi cùng.”

Chuyện thứ nhất thì không sao, nhưng qua chuyện thứ hai là Tằm hơi lo rồi. Cứ hễ nghĩ đến Quyên còn tình cảm sâu đậm với Tưởng thì Tằm lại canh cánh trong lòng. Nay cả hai cùng đi lên huyện, khéo chẳng rõ có xảy ra chuyện gì chăng. Tính Quyên bướng bỉnh, Tằm biết. Còn Tưởng bề ngoài lạnh nhạt như thế nhưng thực ra hay mềm lòng, vậy nên mới không an tâm.

Thấy vợ im lặng, Tưởng liền nắm tay và trấn an. Trông Tằm vẻ như còn chưa yên tâm nên cậu khẽ khàng đặt tay lên bụng cô, thủ thỉ:

“Bảo Bối này, con hãy thay cha nói với mẹ rằng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhất định, giữa cha và cô Quyên sẽ không xảy ra việc gì hết. Mẹ mà buồn thì cha không an lòng mà đi huyện đâu. Con nhớ nói nhé.”

Trước việc làm đùa nghịch của Tưởng, Tằm không khỏi buồn cười. Vỗ nhẹ vào bàn tay đang xoa bụng mình, Tằm nhắc nhở:

“Mình chỉ giỏi nói ngọt. Mình nhớ đấy, phải cẩn thận mọi chuyện.”

Tưởng gõ nhẹ vào mũi vợ, biết rồi! Dẫu Tằm cười nhưng lòng vẫn cứ canh cánh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN