Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game - Chương 44: Ý đồ Bùi tổng đã hao tâm tổn trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game


Chương 44: Ý đồ Bùi tổng đã hao tâm tổn trí


Dịch: Phong Thanh

Hoàng Tư Bác vốn không cảm thấy được gì, nhưng nghe Bao Húc nói vậy thì cũng có cảm giác tương tự.

Vì cho tới bây giờ, giống như mỗi khía cạnh bị mắc kẹt ý tưởng đều do Bùi Khiêm cố ý sắp xếp!

Bùi Khiêm đưa ra yêu cầu bắt buộc trò chơi này phải có nội dung cốt truyện, mà dựa vào những điều kiện hiện có, phương án giải quyết Bao Húc đưa ra chính là phương án tốt nhất.

Mà phương án giải quyết này lại cực kỳ phù hợp!

Đây chẳng lẽ là một sự trùng hợp sao?

Không, Bùi tổng có thể liên tục tạo ra hai sản phẩm trò chơi thành công, khi bắt đầu nghiên cứu phát minh trò chơi này lại đưa ra ba yêu cầu. Rõ ràng đây là hướng đi mà ngài ấy đặt ra từ đầu!

Quả nhiên, Bùi tổng đúng là cao thâm khó dò, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay…

Hoàng Tư Bác không khỏi suy nghĩ cẩn thận, đây chính là bậc thầy thiết kế chân chính sao?

“Chờ đã, còn có một vấn đề.” Hoàng Tư Bác đột nhiên nghĩ đến, “Bùi tổng hai cái yêu cầu khác, anh dự định giải quyết chúng như thế nào? Một cái là giảm bớt độ khó trò chơi, phục vụ tân thủ tốt hơn; một cái khác là bán vũ khí sử thi, mức giá sử dụng vĩnh viễn là 888 tệ.”

Bao Húc tự tin: “Tôi đã cân nhắc hai vấn đề này.”

“Giảm độ khó của trò chơi để phù hợp với người mới chơi. Điều này chủ yếu là do một số vấn đề về cảm giác tay.. Chỉ cần điều chỉnh hộp va chạm của người chơi lớn lên, điều chỉnh đường đạn, điều chỉnh tốc độ bắn súng và tốc độ bấm bàn phím là có thể. Những điều này không vội, hoàn toàn có thể điều chỉnh dần.”

“Về phần tại sao phải làm như thế, tôi tạm thời vẫn chưa hiểu hết ý đồ của Bùi tổng, nhưng nếu Bùi tổng đã yêu cầu như thế chắc chắn sẽ không sai, chúng ta nên nghe theo.”

“Còn việc bán vũ khí sử thi, vì Bùi tổng nhìn xa trông rộng!”

“Lúc đầu tôi không hiểu được điều này, còn tưởng rằng chỉ đơn giản bán một món vũ khí rất đắt.”

“Thế nhưng tôi đã thay đổi suy nghĩ, làm sao Bùi tổng có thể đưa ra một yêu cầu đơn giản như vậy? Chắc chắn phải có ẩn ý giấu bên trong để chúng ta khám phá! “

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi tìm ra điều này.”

“Vũ khí sử thi, sử dụng vĩnh viễn giá bán 888. Vậy, mức giá của những vũ khí có thời hạn sử dụng thì sao?”

“Nếu đã có vũ khí sử thi, vậy còn vũ khí phổ thông, vũ khí tinh anh, vũ khí huyền thoại thì sao?”

“Làm thế nào người chơi có thể có được những vũ khí khác nhau? Chúng cũng được bán để sử dụng vĩnh viễn? Không, hoàn toàn không!”

“Bùi tổng chỉ nói vũ khí sử thi bán giá 888 tệ được sử dụng vĩnh viễn, vậy thì những vũ khí khác, đều không bán!”

“Nói cách khác, Bùi tổng đang ám chỉ chúng ta, vũ khí trong game nhất định phải phân cấp, chia thành các loại đẳng cấp khác nhau: phổ thông, tinh anh, huyền thoại, sử thi. Mà tất cả các vũ khí này được chia thành hai loại: một loại sử dụng vĩnh viễn, loại còn lại giới hạn thời gian sử dụng.”

“Ngoại trừ việc vũ khí sử thi sử dụng vĩnh viễn giá bán 888, những loại vũ khí khác thì chúng ta sẽ để người chơi nhận được qua nhiều cách khác nhau.”

“Ví dụ như, nếu người chơi vượt qua một cấp độ nhất định của chế độ cốt truyện, chúng ta sẽ cung cấp một loại; “

“Người chơi tích lũy trong chế độ chiến đấu đủ bao nhiêu lần, chúng ta sẽ cung cấp cho một loại; “

“Người chơi đã đăng nhập đủ bao nhiêu ngày, chúng ta lại tặng một loại!”

“Tôi nghĩ đây mới là ý của Bùi tổng!”

Hoàng Tư Bác bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy! Tôi đã nói tại sao Bùi tổng sẽ đưa ra yêu cầu không đầu không đuôi như vậy, hóa ra là có thâm ý khác!”

Bao Húc tiếp tục nói: “Hơn nữa, trong quá trình hình thành chế độ cốt truyện, tôi cũng tìm thấy một số chỗ đầu thừa đuôi thẹo của chế độ này, có thể được sử dụng làm chế độ đặc biệt cho trò chơi!”

“Ví dụ, trong sự cân nhắc ban đầu của tôi, có rất nhiều thây ma đột biến trong trò chơi, sau đó chúng ta có thể tạo chế độ sinh hóa!”

“Một ví dụ khác, một số lính đánh thuê trong trò chơi đã bị biến thành những người ma mờ bởi các công ty đa quốc gia độc ác, sau đó chúng ta có thể tạo ra một chế độ hồn ma!”

“Ngoài ra còn có chế độ loạn đấu, chế độ đánh đội, chế độ phá hủy, v.v. cách chơi của trò chơi này rất phong phú!

“Mà những cách chơi này không được dùng quá nhiều tài nguyên mỹ thuật. Tiền chủ yếu đập vào những trình tự cụ thể, tiến độ phát triển cũng sẽ không bị trì hoãn quá nhiều, chắc chắn kịp thời hạn!”

Hoàng Tư Bác gõ bàn phím bằng cả hai tay rất nhanh, nhanh chóng ghi lại tất cả những ý tưởng tuyệt vời này.

Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ!

Khi vừa tiếp quản trò chơi này từ Bùi tổng, Hoàng Tư Bác rất mơ hồ, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Đặc biệt là ba yêu cầu của Bùi tổng khiến Hoàng Tư Bác phải nổ não.

Nhưng sau khi nghe phân tích của Bao Húc, mọi thứ đột nhiên suôn sẻ!!

Hóa ra Bùi tổng cũng không phải cố ý làm khó dễ, mà đưa ra gợi ý theo cách này!

Hoàng Tư Bác đột nhiên cảm động.

Bùi tổng rõ ràng biết Hoàng Tư Bác và Bao Húc năng lực có hạn, muốn đơn độc quy hoạch một trò chơi rất khó, rất dễ đi chệch phương.

Một khi hướng phát triển của trò chơi bị sai lầm, có nghĩa bạn sẽ bị kết án tử hình. Cho dù bạn đầu tư bao nhiêu, đều chỉ đi theo hướng sai, càng chạy càng xa mà thôi.

Vì vậy, Bùi tổng đã thông qua ba yêu cầu này và kiên quyết đóng đinh hướng đi của trò chơi này!

“Hóa ra là như vậy… Bùi tổng luôn quan tâm đến cảm xúc của chúng ta…”

“Ngài ấy không muốn đảm nhiệm nhiều việc, bởi vì điều đó sẽ không giúp chúng tôi trưởng thành được.”

“Dùng phương thức xảo diệu này, Bùi tổng cho chúng ta gợi ý, đồng thời lại để cho chính chúng ta vận dụng trí óc của mình để thiết kế ra một trò chơi tuyệt vời…”

“Bùi tổng… Quả thực đã hao tâm tổn trí suy nghĩ cho chúng ta…”

Viền mắt Hoàng Tư Bác ướt át.

Anh ta quyết định, nhất định phải viết các tài liệu thiết kế một cách cẩn thận làm cho trò chơi này trở nên hoàn hảo, tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của Bùi tổng!

Ngày 14 tháng 11, sáng thứ tư.

Hai ngày nay Bùi Khiêm đều có tiết học, không đi công ty.

Chủ yếu là về phía công ty. Hiện tại, công việc chính đang chờ đội ngũ thiết kế đưa ra kế hoạch. Trước khi kế hoạch thiết kế ra đời, không có gì để làm.

Bùi Khiêm đến công ty cũng không có chuyện gì làm, có khi còn sẽ ảnh hưởng đến sự lười biếng của mọi người, vì vậy hắn quyết định không đi.

Lên lớp hôm nay chính là vị giáo viên kia, “Tôi không muốn điểm danh, chỉ muốn làm quen với tất cả mọi người”. Bùi Khiêm nhớ rất rõ, bởi vì trước kia cũng quá mức tin tưởng giáo viên này, kết quả bị trừ điểm chuyên cần.

Vì vậy, lần này tuyệt đối không thể phạm sai lầm tương tự!

Nhưng nói đi nói lại, lớp học này thực sự nhàm chán…

Bùi Khiêm ngáp một cái, lấy điện thoại di động ra xem còn bao lâu thì lớp học mới kết thúc.

Kết quả phát hiện Hoàng Tư Bác đã gắn thẻ ‘tag’ hắn trong nhóm chat công ty, hơn nữa còn viết mấy dòng.

“Bùi tổng, bản thảo thiết kế đã được phác thảo sơ, xin hãy xem qua đã đúng định hướng chung chưa?

Còn gửi tới một tập tin.

“Hai ngày. Cái này nhanh hay chậm? Chắc nhanh chứ? Quên đi, xem nào.”

Bản thân Bùi Khiêm không biết gì về câu hỏi “Bản thảo thiết kế viết bao lâu mới gọi là nhanh”, hắn chỉ biết rằng nếu dựa vào tốc độ này, việc hoàn thiện tất cả các bản thiết kế nháp trong tuần này sẽ không thành vấn đề..

Dù sao cũng là nhân viên mới gia nhập công ty, vẫn còn tràn ngập nhiệt tình với công việc, không thể nào dám lười biếng.

Đúng vậy, hi vọng mọi người có thể sớm phát hiện làm biếng cũng tốt…

Bùi Khiêm mở tài liệu.

“… Chóng mặt.”

Bùi Khiêm chưa bao giờ viết một bản thiết kế phác thảo, cũng chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên.

Vừa mới nhìn đã choáng váng!

Bởi vì có quá nhiều nội dung!

Mỗi phần của một bản phác thảo thiết kế đều dài đến hàng chục trang, mấy chục ngàn từ, nội dung mỗi dòng đều rất chi tiết.

Khả năng mỗi một dòng đều cực kỳ trọng yếu, một chữ cũng không thể bỏ sót!

Hơn nữa, tài liệu này của Hoàng Tư Bác là bản thảo đầu tiên, có nghĩa là nó chưa qua sửa chữa.

Có nhiều chỗ viết rất rườm rà, có nhiều chỗ viết đơn giản, những chỗ này đều cần sửa đổi nhiều lần sau đó.

Điều Hoàng Tư Bác cân nhắc, chính là đưa thứ này cho Bùi Khiêm nhìn trước, đảm bảo hướng đi chung ổn thỏa, sau đó mới sửa đổi và tinh chỉnh nó.

Nếu không sau khi sửa xong mới phát hiện hướng trình bày có vấn đề, lại làm lại từ đầu lần nữa. Chẳng phải ​quá lãng phí cảm xúc sao?

Bùi Khiêm bối rối.

Vốn có rất nhiều nội dung, tài liệu viết vẫn còn lộn xộn, lại xem trên màn hình nhỏ của điện thoại di động…

Bùi Khiêm gần như muốn chết.

Hắn chỉ nhanh chóng kéo trang, cưỡi ngựa xem hoa lướt qua.

Hắn tìm xem ba yêu cầu của mình có được Hoàng Tư Bác làm nghiêm túc không!

Hoàng Tư Bác dường như cũng biết rất rõ Bùi Khiêm muốn thấy điều này nên anh ta đặc biệt đánh dấu những nội dung kia để Bùi Khiêm có thể nhanh chóng tìm thấy..

Điều thứ nhất, chế độ cốt truyện. Được, có, hơn nữa còn quy hoạch ba, bốn tiếng, đủ lâu rồi.

Điều thứ hai, giảm bớt độ khó. Đúng vậy, có luôn.

Điều thứ ba, vũ khí sử thi. Cũng thiết lập dựa theo yêu cầu Bùi Khiêm, quyền sử dụng vĩnh cửu 888 tệ.

“Rất tốt! Mọi thứ đều được thực hiện theo yêu cầu của mình!”

Bùi Khiêm rất vui mừng.

Hắn lập tức trả lời: “Được, cứ tiếp tục theo hướng này..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN