Thanh Xuân Chỉ Có Một Lần
Chương 18
Anh chàng kia mỉm cười, giọng âm trầm nhìn cô nói.
“Muốn thi đấu một trận không”.
“Tại sao tôi phải đấu với anh?”, cô cảm thấy không có thiện cảm với anh chàng này, nhưng nhìn khuôn mặt của hắn ta chắc là con lai.
“Cô là sinh viên à, nghèo lắm không hay là thi đấu lấy tiền”.
Hắn ta cười đá đểu cô. Thấy một màn như vậy cô tức sôi máu, dám chê cô nghèo còn nói đểu cô là ham tiền à.
“Được”, cô mỉm cười nham hiểm.
“500 ngàn”, hắn ra giá.
“Bắt đầu đi”.
Cuộc thi đấu bắt đầu trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh.
“Hạ Phương cố lên”, ba người ngồi phía sau cổ vũ nhiệt tình.
“Ten, thắng thì đưa tiền cho tụi tao”, hai anh bạn của Ten cũng nhiệt tình châm chọc.
Hai người đi đến lấy bóng, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Cô là con gái, ném trước đi”.
“Không ngờ loại người nhìn vào đã muốn đấm cho vỡ mặt như anh cũng biết nhường phụ nữ cơ à”, Cô thừa cô hội nói vài câu cho đỡ tức.
Ten không nói gì chỉ mỉm cười, “Cô gái này thú vị rồi đấy”.
Cô bước lên đường bằng ném trái bóng lăn thẳng làm ngã những chai gỗ, cô nhìn về những chai gỗ đang ngã kia bất giác cười.
“Ai… là người dạy mình chơi bowling?”.
Năm năm trước.
“Làm theo tớ”, anh cầm bowling trên tay mỉm cười ôn như nhìn cô.
Thình thịch thình thịch tim cô như nhảy dựng ra khỏi lồng ngực khi nhìn anh như thế.
Cô nhìn anh ném cũng tập theo.
“Giỏi quá, ném trúng hết rồi”, bỗng ở đâu tiếng hét vang lên.
Cô thắc mắc nhìn quanh, ở đây đâu có ai đâu nhỉ?.
“Hạ Phương, Hạ Phương cậu suy nghĩ gì mà thất thần thế?”, Yến Nhi lắc lắc cô làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô quay lại nhẹ nhàng lắc đầu, tại sao mình lại nhớ tới kí ức đó nhỉ, mình thật sự muốn quên nó đi, mình… Mệt mỏi lắm rồi.
Yến Nhi đứng kế bên bỗng lên tiếng.
“Hạ Phương hắn ta cũng làm ngã hết rồi kìa”.
Cô nhìn lại hướng Ten, cô và hắn ta đang bằng điểm.
“Tin mình, nhất định mình sẽ thắng”, Nói xong cô đi tới lấy bóng, tiếp tục cuộc thi đấu.
Nhiều phút sau cô và hắn cũng đã thi đấu xong.
“Hắn ta chơi cũng giỏi đấy, nhưng…”, Cô mỉm cười bước tới chỗ Ten mở lời, “Tôi thắng rồi”.
Hắn ta nhìn cô mà thất thần, “Cô ta thật đẹp”.
“Này tiền của tôi, đưa nhanh tôi không rảnh đứng đây nói chuyện với tên bại não như anh đâu”, Cô bực bội lớn tiếng nói.
Hai người con trai đứng sau Ten mở to mắt trừng cô ngạc nhiên, một tên đứng bên kia quay sang thì thầm gì đó với tên bên này.
“Lần đầu tiên có người nói Ten như vậy, tao sợ nó đánh chết nhỏ này”.
Tên kia cũng quay sang gật đầu đồng tình.
Hai tên này định lên ngăn cản thì thấy cảnh trước mắt, Ten không những không làm gì mà lại lấy tiền đưa cho cô, còn không quên nháy mắt một cái.
Cô nhìn hắn như vậy, trong lòng cảm thấy thật chán ghét. Cô cầm tiền đi thắng đến chỗ thùng rác vứt tờ tiền xuống, không quên nói lớn cùng nụ cười khinh bỉ.
“Xin lỗi, nhưng tờ tiền này… Thật bẩn”, nói xong cô cùng Yến Nhi, Thư và Nhi đi ra ngoài.
“Oi, cô gái này thật can đảm”, Ashley nói.
“Ten à, có phải mày…”, Thomas câu vai Ten định nói gì đó nhưng dừng lại giữa chừng.
Ten không nói gì chỉ đi ra cửa bỏ lại cho hai người bạn một cái liếc mắt như muốn giết người.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!