Thanh Xuân Chỉ Có Một Lần
Chương 7: Không Nhớ Chuyện Gì Cả Phần 2
” Hôm qua… cậu nói thật à?”, cậu ấp ún nói.
” Hôm qua tớ nói gì à”, vì hôm qua những lời đó nó nói trong vô thức nên nó không nhớ chuyện gì cả.
” Cậu không nhớ gì hết à?”.
” Không”.
” Ừ”, nghe nó nói vậy cậu thấy hơi kì lạ nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì nó không nhớ gì cả để những lúc gặp mặt không được tự nhiên.
” Thôi, muộn rồi về thôi’, cậu giục nó.
Về tới nhà nó liền đi tắm cho thoải mái rồi nhào xuống giường nhắn tin nhóm với mấy đứa bạn như thường lệ.
” Ê Phương bộ bà yêu rồi à?”, nhỏ nhắn tin với nó.
” Đúng rồi tui thấy bà với thằng Đăng hơi khả nghi nha”.
” Tào lao vừa thôi mấy má, tại bạn thì nói chuyện thôi có gì đâu, ai mà nói gì về vụ này một lần nữa là đừng có trách tui à nha”.
” Được rồi không nói nữa”, Yến Nhi nhắn lại.
Nhắn được hồi lâu nó mới lết xuống giường học bài, nó lấy điện thoại lướt Face một chút thì hiện lên có tin nhắn mới nó nhắn vào xem là ai thì tên Tâm TRần hiện ra trước mặt nó, hắn nhắn:
” Chào, sắp đến tết rồi sao cậu còn đi học nữa”.
” Mình học thêm”, nó nhắn lại với hắn.
” Nghỉ đi cậu đã thông minh như vậy rồi mà lại”.
” Haizzz cậu cứ chủ quan”.
” Thôi mình còn soạn bài cho bữa thứ hai nữa, tạm biệt nha”.
” Ngày mai mình tới đón cậu”.
” Ừ ngủ ngon”.
Nó tắt điện thoại miệng thì hơi cong cong lên, cảm giác bây giờ của nó như lúc mà nó ở bên cạnh cậu vậy, suy nghĩ vẩn vơ một lúc nó cũng học bài rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau nó ngủ dậy thay đồ rồi bước xuống bếp định chuẩn bị đồ ăn sáng thì chuông điện thoại của nó reo lên, nó bắt máy rồi đưa lên tai nói:
” Alo có chuyện gì không?”, nó hỏi hắn.
” Không phải mình nói bữa nay tới đón cậu à”.
” Ờ mình quên”, nói xong nó cụp điện thoại rồi lấy cặp chạy ra khỏi nhà.
” Chào”, hắn đưa tay lên chào nó rồi mở cửa xe ( xe hơi á), nó mỉm cười nhìn hắn như đáp lại rồi hắn đưa nó tới một tiệm ăn sáng nhìn rất sang chảnh.
” Cậu vẫn như ngày nào toàn đi nơi sang không à”, nó nhìn sang hắn nói rồi nó mở của xe.
Quán ăn này nhìn rất sang đúng chuẩn cho giới thượng lưu, bàn ăn thì được trải khăn màu trắng ngà chén dĩa đũa muỗng các thứ được sắp xếp gọn gàng chính giữa còn có một bình hoa hồng xinh xắn. Nó cũng không ngạc nhiên lắm về nơi này vì hắn đã đưa nó đi nhiều nơi như thế rồi ( Ôi ghen tị quá đi ).
Đang nhìn xung quanh thì hắn dẫn nó đi tới một phòng VIP, mở cửa đi vào thì phục vụ đưa cho nó MENU món ăn, nó thành thạo gọi món rồi nhìn sang hắn:
” Cậu không ăn gì à?”.
” Cho tôi giống như vậy đi”, hắn nhìn sang phục vụ nói rồi lại nhìn sang nó nở nụ cười dịu dàng.
Được một lúc món ăn cũng bắt đầu dọn ra không nhiều món lắm nhưng đó đều là những nguyên liệu đắt tiền. Ăn xong hắn nắm tay nó ra ngoài nó ngạc nhiên hỏi:
” KHông trả tiền?”.
” Đây là quán ăn của ba tớ”, hắn nhìn sang nó đang ngạc nhiên nói.
” Mấy giờ rồi?”.
” Đừng lo còn 10 phút nữa”.
Hai người lên xe chạy tới trường, sắp tới trường nó nhìn cậu nói:
” Đừng vào sân trường”.
” Không sao”, hắn nhìn nó nói.
” Đừng đừng đừng”, nó chống đối cũng quá muộn bây giờ xe đã vào sân trường thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của học sinh. Hắn mở cửa xe cho nó thì thấy nó ngồi bất động trong xe thì hắn lay nó.
” Tớ đã nói đừng chạy vào mà”, sao khi tỉnh lại nó nói với giọng bực tức.
” Xin lỗi chỉ lần này thôi”, không phải hắn muốn khoe khoang mà hắn muốn mọi người biết nó là hoa có chủ.
được một lúc nó bước ra xe cúi gằm mặt xuống chạy nhanh vào trường không một lời tạm biệt, hắn thấy vậy liền nở nụ cười đầy yêu thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!