Thanh Xuân Chỉ Có Một Lần
Chương 8: Ngất - Được Cậu Bế
” Yêu thương nhau từ đó tới giờ cơ mà”, Yến Nhi nhìn sang nhỏ nói.
” Haizzz mệt quá đi”, nó mệt mỏi đi lại chỗ bàn học rồi gục đầu xuống bàn.
Thấy vậy hai đứa bạn chạy lại hỏi han nó:
” Nè bị sao vậy?”, nhỏ vỗ vào vai nó lo lắng hỏi.
” Không sao tui bị nhức đầu tí thôi à”, nhỏ nói nhưng vẫn gục đầu xuống bàn.
” Tui thấy bà lúc dưới sân còn khỏe lắm mà?”, Yến Nhi hỏi nó.
” Không biết nữa tự nhiên tớ cảm thấy không được khỏe”, nói xong nó đứng lên ra khỏi cửa.
” Ê đi đâu vậy”, nhỏ với theo nói.
” Tui đi rửa mặt”.
” Ờ nếu không chịu được thì tui đưa về cho”, nhỏ nói.
Nó bước ra khỏi cửa cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững nó vịn vào tường rồi bước xuống lầu đi vào nhà vệ sinh nó liền lấy nước vỗ vỗ lên trán và mặt, trán nó không nóng nên nó nghĩ xuống phòng y tế uống thuốc là được, nó lấy khăn lao mặt xong bước ra khỏi phòng vệ sinh thì nó cảm thấy những vật trước mắt lúc ẩn lúc hiện vừa mới ý thức được là mình không ổn thì nó ngã xuống đất bỗng lúc đó có ai kêu tên nó nhưng nó lại nghe không rõ tai bắt đầu ù đi thì nó thấy cảm giác như có ai bế nó lên rồi sau đó nó mất đi ý thức mắt cũng nhắm nghiền lại.
Khi thức dậy nó cảm thấy đau đầu nhưng chỉ một lúc nó nhìn xung quanh thì nó mới biết đây là phòng y tế của trường đang nhớ lại tại sao mình lại ở đây thì nhỏ và Yến Nhi chạy vào ôm nó muốn ghẹt thở nhỏ vừa ôm nó vừa nói:
” Nếu không ổn thì bà cứ nói để tui chở về cho “.
” Tớ bị ngất sao?”, nhỏ chỉ vào mình hỏi.
” Ừ”, Yến Nhi gật đầu nói.
” Là Đăng đưa cậu vào phòng y tế đó”, nhỏ nói với nó như biết nó định hỏi điều gì.
Nó bắt đầu nhớ lại khuôn mặt lúc đó thì thấy đúng thật là cậu dù nhìn không rõ lắm nhưng nó vẫn biết là cậu, đang nghĩ một lúc thì mặt nó đỏ lên nói:
” Vậy lúc đó có ai thấy cậu ấy bế tớ không?”, nó hỏi mà mặt nó nóng bừng bừng.
” Thế cậu nghĩ đường từ nhà vệ sinh đến phòng y tế đi ngang qua đâu”, nhỏ nói mà mặt nở nụ cười nham hiểm.
” Để tớ liệt kê ra cho”, chưa kịp để nó ngăn lại thì Yến Nhi đã nói,” lớp 6a2, 6a3, 6a1, 7a4 nữa hì hì”, Yến Nhi cười cười.
Nghe vậy mặt nó càng đỏ hơn nhưng nó vẫn hỏi,” vậy cậu ấy đâu?”.
” đang mua đồ ở dưới căn tin trường á”, nhỏ trả lời.
” Ra chơi rồi à?”.
” Ừ”, nhỏ với Yến Nhi gật đầu.
Như hiểu được điều nó đang nghĩ Yến Nhi nói:
” Đừng lo tui chép bài cho bà rồi”.
” Oh vậy à cảm ơn bà nhiều lắm, ra về tui mua bánh cho bà ăn ha”, nó quay sang tươi cười nhìn Yến Nhi.
” Ok”.
Ba người đang nói chuyện thì cậu bước vào tay cầm hộp cháo nói:
” Cậu tỉnh rồi à? ăn cháo đi”, cậu nhìn nó ôn nhu nói rồi đưa hộp cháo lên.
” Ừm cảm ơn”, nó ngượng ngùng nhìn cậu nói.
” À hai tui có việc đi trước đây, bye”, nhỏ nhìn nó nói rồi kéo tay Yến Nhi chạy đi.
” Mà dừng quên mua bánh cho tui nha”, Yến Nhi dù đang bị lôi đi nhưng vẫn nhìn lại nói.
” Hai người này đúng là”, nhỏ nhìn theo bực tức nói nhưng môi vẫn nở nụ cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!