Thanh Xuân Của Chúng Ta - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Thanh Xuân Của Chúng Ta


Chương 2


Hoàng Nhiên vẫn đang trong giấc mộng của mình, mơ thấy đang ở trong căn phòng yêu quý của mình cùng chiếc điều hòa, không khí còn phảng phất mùi oải hương thoang thoảng. Nhưng bỗng nhận ra hình như có điểm lạnh, còn đang suy nghĩ xem tăng nhiệt điều hòa như nào thì..
– “ Nhiên! Dậy ngay, đến giờ về rồi, tớ còn muốn ăn cơm tối nha. Cậu không đói thì cũng nên suy nghĩ cho tớ cần bổ sung dinh dưỡng tuổi ăn tuổi lớn chứ.”
Không cần mở mắt cũng biết là ai đang nói, Hạ Tiểu My dùng chất giọng eo éo của mình và lay nhiệt tình, mong rằng tên kia sớm tỉnh lại, để cô còn kịp về nhà ăn bữa tối.
Hoàng Nhiên lười biếng ngồi dậy, nhìn xung quanh thì hầu như chỉ còn hai cô và một vài các bạn nam nữa ở trong lớp, mọi người đã sớm đi gần hết. Kể cả Vũ Ngưng Băng khi chuông tan học vang lên, liền một mạch xách cặp đứng dậy đi thẳng. Cho nên bạn Hoàng Nhiên vẫn không hay ngồi bên cạnh mình là một khối băng, mà còn tưởng cái điều hòa nhiệt độ. Hoàng Nhiên nghĩ nghĩ liền hỏi Tiểu My:
– “Uây, Tiểu My! Lớp mình có điều hòa phải không? Khi ngủ tớ cảm tháy rất mát đó.”
– “Hở? Trưa nay trời nắng nóng, nhiệt độ phải chạm đến đầu ba đó, may sao lớp học vãn rất thoáng. Tớ cũng ngạc nhiên khi cậu có thể ngủ say vậy. À bên cạnh…” – Hạ Tiểu My định nói về Vũ Ngưng Băng nhưng đã bị cắt lời:
– “Được rồi, về nhanh thôi, không phải cậu muốn nhanh về ăn đúng bữa cho mau lớn sao. Cố gắng lên nhé, lùn cô nương.”
Hoàng Nhiên nói xong ra sức chạy thật nhanh, Hạ Tiểu My liều chết chạy đuổi theo. Ánh nắng và sức nóng dần được thay thế bởi màu đỏ của hoàng hôn, cùng hơi mát của đêm hè. Kết thúc một ngày khai giảng của lũ giặc học sinh và mở ra một năm đầy màu sắc nơi học đường.
.
.
.
Ngày hôm sau, vẫn những lũ cười sáng lạng của đám học sinh, có những bạn đang quét tước, tỉa cây, có người đang chơi đùa và hiển nhiên cũng sẽ thấy một vài bạn trong đội kỉ luật đang ra sức rượt theo một ai đó vi phạm luật lệ mà trừ điểm của lớp. Hoàng Nhiên và Tiểu My bước từ cổng trường vào, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh. Do dự lễ khai giảng muộn, nên trừ lớp hai bạn thì mọi người hoàn toàn không biết trong trường tự nhiên lại xuát hiện hai bạn nữ xinh đẹp như vậy.
Nói xinh đẹp cũng không sai, Hoàng Nhiên thân người mảnh khảnh, hơi cao mặc sơ mi trắng có vẻ hơi rộng, tóc cắt ngắn hơi lượn sóng được buộc lên một nửa, ngũ quan nhìn qua rất thanh lịch nhưng có phần nghịch ngợm. Đặc biệt nhất là nụ cười rất đẹp, có thể nói mỗi khi Hoàng Nhiên cười bạn đều thấy nụ cười ấy thập phần ấm áp. Hạ Tiểu My nhìn qua có chút chậm phát triển hơn các bạn trang lưới. Cô hơi lùn nhưng khuôn mặt rất đáng yêu, nhìn qua cũng có thể thấy đây là một tiểu thư xinh đẹp bánh bèo.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hoàng Nhiên đang khoe chiến tích rằng qua cô qua level quá nhanh nên có thể ngủ được sớm, hôm nay sẽ chăm chỉ học tập. Hạ Tiểu My liên tục bĩu môi và tặng cho Hoang Nhiên vài câu chê bai. Trường cấp 3 T có chút rộng vì chia rất nhiều khu, ba khối sẽ học ở ba tòa nhà ba tầng khác nhau, đi từ cổng vào sẽ là tòa nhà của lớp 12, sau đó là sân bóng. Đối diện sân bóng sẽ tòa của lớp 11, ở giữa tòa lớp 11 và lớp 10 là bể bơi ngoài trời. Bao bọc lấy ba tòa nhà là những tòa nhà chức năng, phòng họp, thư viện, phòng văn nghệ và tòa nhà của giáo viên. Tất cả đều các tòa nhà đều có một chiếc cầu nối có mái che sang tòa khác để thuận tiện cho việc di chuyển hơn. Riêng căng tin là đặt cách xa khu vực học, nằm ờ gần cổng trường, diện tích khá lớn và đồ ăn rất phong phú. Trường rộng và đẹp nhưng thực sự có phần không hợp với một vài bạn lười vận động tỷ như Hạ Tiểu My, cô đang ra sức kể lể với Hoàng Nhiên tại sao phải xây rộng thế, không phải chỉ cần có chỗ học là ổn sao. Hoàng Nhiên dường như lại rất thícht thú được thử thách vừa lên núi-ý là sân bóng, vừa xuống biển-ý là hồ bơi, mới có thể đến được lớp học. Cả hai vừa đi vừa nháo, cuối cùng cũng đến được lớp.
Lớp của hai cô là 10i, nằm ở gần cuối dãy lớp 10. Hoàng Nhiên và Hạ Tiểu My về chỗ ngồi xuống, bạn cùng bàn của Tiểu My là Minh Tâm cũng đã đến, vẫy tay chào cô:
– “Hê nhô Tiểu My và … bạn ngủ gật.”
Hạ Tiểu My được trận cười ha hả chào lại Minh Tâm, Hoàng Nhiên thấy cũng hơi ngại nhưng vẫn cười chào lại. Đến bây giờ ngồi an vị, Hoàng Nhiên mới thắc mắc:
– “Ô không phải từ xưa đến giờ không phải luôn ngồi cùng càm ràm tớ sao? Bỏ cuộc rồi hả?”
– “À hôm qua tớ cũng định ngồi nhưng mà…”
Chưa nói xong câu thì Vũ Ngưng Băng tới, mang theo cả bầu không khí rét lạnh. Đi thẳng về phía Hoàng Nhiên, ngồi xuống. Hoàng Nhiên không nghi ngờ, nhất thời cũng bị đông lạnh mấy giây nhưng lập tức lấy lại tinh thần vỗ vỗ Tiểu My bàn trên chưa có dấu hiệu tan băng.
– “Tiểu My, chẳng trách sao hôm qua mình ngủ thấy mát vậy, như cái điều hòa vậy” – Gĩa đông Tiểu My xong, quay sang nói với Vũ Ngưng Băng:
– “Chào bạn, tớ là Hoàng Nhiên. Chúng ta có thể là bạn cùng bàn trong 3 năm tới nên hãy hòa thuận nhé.”
Vù vù… không có tiếng đáp lại, Hoàng Nhiên vãn duy trì nụ cười nhìn về phía Vũ Ngưng Băng.
Reng … reng …
Chuông vào học, Vũ Ngưng Băng lấy sách vở đặt lên bàn, hoàn toàn bỏ đi sự tồn tại của người bên cạnh. Đến giờ Hoàng Nhiên mới nhận ra vấn đề là người ta bơ mình. Nhìn lên thấy Tiểu My đang nín cười nhìn mình liền trừng mắt, lôi sách vở ra vào tiết.
Thời tiết buổi sáng vẫn khá mát mẻ, chim vẫn héo hót trên cây, Hoàng Nhiên hết nhìn ra cửa sổ cảm nhận thiên nhiên lại nhìn lại vào trong lớp thấy các bạn đang chăm chú ghi bài, cả Tiểu My cũng đang chăm chú lắng nghe lời thuyết trình hùng hồn của cô về một sự kiện lịch sử nào đó. Ánh mắt Hoàng Nhiên vô tình rơi vào người đang ngồi bên cạnh mình, mái tóc dài xõa xuống, thi thoảng sẽ được chủ nhân của nó vén lên nhẹ nhàng. Không biết vì lý do gì mà Hoàng Nhiên cứ nhìn liên tục vào Vũ Ngưng Băng như vậy, không có ý định rời mắt.
Vũ Ngưng Băng đang viết bài bỗng cảm thấy rùng mình, liếc mắt qua thấy tên ngồi cạnh đang tặng mình một cái nhìn trìu mến đến nỗi muốn đập thẳng đôi giày vào mặt. Vũ Ngưng Băng quyết định mặc kệ và vẫn theo đuổi những sự kiện hùng vĩ trên bảng.
Hoàng Nhiên nhìn thấy mắt Vũ Ngưng Băng khẽ nhìn sang mới nhận ra sự thất thố của mình, và không hiểu sao mình bị cái gì mà ngắm người ta mãi. Bình tâm lại một chút, Hoàng Nhiên lại suy nghĩ tại sao người ta không nói chuyện với mình nha, mình hiền lành, tử tế, nết na, lịch thiệp, hòa nhã… vậy mà. Nghĩ nghĩ liền lấy một cuốn sổ trong cặp ra viết viết, đẩy sang Vũ Ngưng Băng.
Vũ Ngưng Băng vẫn đang cố gắng tập trung vào sự kiện đuổi đánh giặc qua lời kể sâu sắc của cô thì người bên cạnh bỗng đưa cho một quyển sổ, trên đó có ghi
“Lịch sử thú vị quá ha’’
Vũ Ngưng Băng nhìn dòng chữ, quay sang nhìn người kia đang cười đến sáng lạng với vẻ mặt khó hiểu. Quay lên bảng và tiếp tục chăm chú.
Thấy đối phương vẫn không để tâm, Hoàng Nhiên lấy lại quyển sổ, cặm cụi viết tiếp, xong rồi đẩy qua. Vũ Ngưng Băng cúi đầu nhìn đến dòng chữ: “Mùa hè nóng thật nha~ nghe Tiểu My nói cậu đến từ nước ngoài. Vậy cậu sẽ làm gì để tránh nóng a?’’
“Hỏi cung?’’ Vũ Ngưng Băng thấy tên này thật rảnh rỗi, cô vãn tiếp tục nhìn bảng.
Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng lại tiếp tục nhìn bảng liền thấy không hứng thú, trực tiếp úp mặt lên bàn, tìm vào giấc mộng. 5p 10p 15p trôi qua, Vũ Ngưng Băng thấy tên kia ngủ liền nghĩ mình sẽ bình yên thì… Hoàng Nhiên bỗng bật dậy như một vị thần, loay hoay viết loẹt xoẹt máy chữ vào sổ, đẩy qua cho Vũ Ngưng Băng.
Vũ Ngưng Băng hiển nhiên bị hành động kỳ quặc của Hoàng Nhiên dọa tới, thấy quyển sổ đẩy qua trước mặt với vỏn vẹn câu: “Cậu thật giống cái điều hòa di động’’
Đọc xong Vũ Ngưng Băng liền đen mặt, quay sang thấy tên kia đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn chờ mong, đặt bút viết xuống.
Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng viết viết xong liền nhanh tay mang quyển sổ lại đọc: “Bớt vô duyên’’. Ba chữ ngắn gọn xúc tích, lột tả cảm xúc trân thật của đối phương… Hoàng Nhiên đang không hiểu sao Vũ Ngưng Băng nói vậy nhưng lại viết viết.
Vũ Ngưng Băng thấy người kia vẫn chưa từ bỏ mà còn viết thêm gì đó đẩy qua cho mình. Trên quyển sổ: “Woa, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ’’. Đọc xong nhìn qua Hoàng Nhiên đang cười như được mùa, Vũ Ngưng Băng không trả lời tiếp tục nhìn lên bảng. Hoàng Nhiên thấy vậy cũng không làm gì nữa, lại đập mặt xuống bàn, theo đuổi giấc mơ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN