Thanh Xuân Của Chúng Ta
Chương 3
Renggg…. rengggg
Hoàng Nhiên giật mình vì tiếng chuông báo tan học, cô rủa thầm trong bụng rằng tại sao lại làm chuông tan học giống chuông báo cháy thế, đến lúc cháy thật lại tưởng chuông tan học quá.
Mơ màng ngồi dậy thấy Vũ Ngưng Băng đang từ tốn cất lại sách vở, lại nhìn đến xuất thần. Hạ Tiểu My mắt thấy tên kia không có ý định dọn dẹp đi về, cô liền lên tiếng nhắc nhở.
Vũ Ngưng Băng đã biết người bên cạnh bởi vì tiếng chuông tan học mà tỉnh dậy, và cả khi tên kia vẫn ngây ngốc mà nhìn mình. Nhưng cô vẫn cảm thấy chẳng liên quan gì đến việc cô phải về nhà cả, thản nhiên mà cầm cặp lên, bước ra lớp. Hoàng Nhiên nhìn theo Vũ Ngưng Băng đi mất dáng mới thu hồi mắt, cô cũng không hiểu tại sao mình lại luôn nhìn theo người kia như vậy. Cảm thấy suy nghĩ nữa sẽ mất chất xám,cho nên trực tiếp bỏ qua. Xách cặp lên và xách theo cả Tiểu My đang cố tám nốt câu chuyện với Minh Tâm, làm Tiểu My la oai oái, hai người vừa đi vừa đánh nhau rồi cũng về đến nhà.
Nhà của Hoàng Nhiên và Tiểu My ở trong một khu biệt thự khá gần trường, cho nên hai người thay vì đi xe thì lại lựa chọn đi bộ. Nhưng thật ra ý tưởng đi bộ là do Hoàng Nhiên đề xuất với mục đích rèn luyện cơ thể, Tiểu My chưa từng đồng ý nhưng do bị bắt ép nên đành đi cùng, thành ra hai người lại suýt muộn học mấy lần.
Sau khi tạm biệt Tiểu My, Hoàng Nhiên nhanh chóng vào nhà. Mở cửa, lập tức hướng nhà bếp mà bước tới, với mục đích kiếm gì đó để ăn. Mà có vẻ đời không như mơ, đồ trong tủ lạnh hiển nhiên đã gần hết, chỉ còn lại chút hoa quả và nước. Nhà Hoàng Nhiên thường sẽ đi mua đồ ăn cho cả tuần vì mẹ của cô cũng rất bận rộn với công việc, mà ba cô hiện tại đang đi công tác bên nước ngoài. Qúa thất vọng với tài nguyên kém phong phú của nhà bếp, Hoàng Nhiên đi lên phòng,trực tiếp quăng mình lên giường nằm phơi thây. Hoàng Nhiên đang ước tính sẽ đi tắm và thời gian cô tắm xong, mẹ cũng đã trở về nhà rồi, sau đó sẽ cùng mẹ đi ăn ngoài, vì có mua đồ xong cũng đã muộn, nếu còn phải đợi nấu nữa chắc chắn cô sẽ không qua khỏi cơn đói… đang nghĩ xem tối nên ăn gì không hiểu sao trong đầu cô lại nhớ về dáng vẻ lạnh lùng của Vũ Ngưng Băng, nếu Vũ Ngưng Băng cười lên chắc hẳn rất ngon miệng… á á Hoàng Nhiên hết hồn với suy nghĩ của mình, nhưng bất giác mỉm cười: “Đúng là mùa hè, làm cháy hỏng đầu óc hết rồi, tự nhiên nghĩ cái gì đâu’’. Hoàng Nhiên lắc lắc đầu, cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
.
.
Ở cách đó không xa, Vũ Ngưng Băng đang ngồi trong phòng đọc sách bỗng cảm thấy rùng mình. Cô nhìn quanh phòng thấy cửa sổ đều đóng kín, tại sao tự dưng có cảm giác ớn lạnh vậy, không phải có ai đang nghĩ điều gì kinh khủng về cô đó chứ. Vũ Ngưng Băng thở dài đứng dậy, đi xuống dưới nhà. Căn nhà cô đang ở là nhà trước đây bố mẹ cô ở hồi còn làm việc ở trong nước,giờ họ đều đang sinh sống ở nước ngoài. Lý do cô trở về nước học vì bà của cô tuổi đã cao lo sợ mình sẽ ra đi nơi đất khách quê người nên đã kiên quyết trở về nước, sống ở quên nơi gần phần mộ của ông. Ba mẹ của cô rất lo lắng cho sức khỏe của bà nhưng không thể bỏ việc ở bên kia để trở về chăm sóc bà, nên cô đã nhận trách nhiệm đó, cùng bà trở về nước. Nhưng sự thật là trường học được ba mẹ chọn cho cô lại cách khá xa nơi ở của bà ở vùng quê, mất một giờ chạy xe liên tục nên cô chỉ có thể cuối tuần hoặc vào thời gian rảnh mà về thăm bà. Tuy rất hạnh phúc vì cô biết nghĩ cho bà nhưng ba mẹ cô cũng không hề muốn thành tích học tập của cô bị ảnh hưởng, dĩ nhiên là bà cũng rất đồng ý với ý kiến của ba mẹ cô. Bà nói rằng bà luôn ở quê đợi cô về nên cô cứ an tâm học, thi thoảng có thể qua thăm là bà đã vui lắm rồi. Cho nên cô hiện đang ở một mình trong căn nhà này.
Vũ Ngưng Băng đi vào nhà bếp và đang suy nghĩ xem nên ăn gì nhưng nhận ra trong tủ lạnh trừ vài chai nước suối liền chẳng có gì cả. Cô liền cảm thấy đau đầu với suy nghĩ phải đi mua đồ, cô có thể không ăn hôm nay nhưng nếu ngày nào cũng không ăn chắc chắn đừng nói đến việc chăm sóc bà, mà là bà phải nhanh nhanh đưa cô về bên kia đển ba mẹ chăm quá. Suy nghĩ chút, Vũ Ngưng Băng liền khoác thêm chiếc áo mỏng đi ra ngoài.
.
.
Hoàng Nhiên vừa làm khô tóc xong thì nghe có tiếng mở cửa, biết chắc là mẹ về liền hí hửng xuống chào đón.
Bước vào nhà là một người phụ nữ thoạt nhìn còn khá trẻ, với dáng người mảnh khảnh như Hoàng Nhiên đang mặc trên người bộ quần áo công sở, khác với vẻ nghịch ngợm và tỏa nắng trên gương mặt Hoàng Nhiên thì người phụ nữ mang theo nét dịu hiền ,nhu hòa hơn rất nhiều. Hoàng Nhiên thấy mẹ liền chạy từ cầu thang tới, nịnh hót:
– “Mừng Hoàng Phu Nhân trở lại, ngài để con giúp cầm cặp nha?”
– “Hôm nào con cũng thế ha? Nếu gắn thêm cái đuôi nhất định con sẽ như một con cún mà vẫy đuôi luôn đúng không?’’
Hoàng mẹ thấy tiểu quỷ lại như mọi ngày đón tiếp mình liền cảm thấy vui vẻ, cảm giác dù chồng có thi thoảng đi công tác xa nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn vì có tiểu quỷ này bên cạnh.
Hoàng Nhiên nghe Hoàng mẹ nói thế nhiều cũng quen, chỉ cười hì hì tiến tới nói luyên thuyên một hồi. Hai người nói chán chê, Hoàng Nhiên mới giật mình nhận ra nhiệm vụ sống còn là phải lấp đầy cái dạ dày. Hoàng mẹ nghe vậy chỉ cười hiền và nói Hoàng Nhiên đợi chút.
Hoàng mẹ chỉ tắm qua và thay quần áo đơn giản, xuống dưới nhà đã thấy tiểu quỷ kia ngồi một đống ngồi trên sofa đợi mình. Hai người nhanh chóng ra khỏi nhà trong sự hối thúc của Hoàng Nhiên vì hiện tại cô sắp thấy chết vì đói. Vì quá đói nên hai mẹ con đã ăn ngay ở tiệm Pizza cách nhà không xa. Và hiện tại Hoàng Nhiên đang thỏa mãn với cái bụng được lấp đầy, cảm gíac sẽ bị khó tiêu nên hai mẹ con đã dắt nhau tới ngay một siêu thị mini gần đó mà mua đồ dự trữ cho tuần tới.
Hoàng Nhiên đang lang thang tại quầy bánh kẹo mua vài thứ cô yêu thích liền thấy một hình dáng vừa quen vừa lạ: “Vũ Ngưng Băng?’’ nghĩ vậy, cô đang tính bước lại gần thì Hoàng mẹ gọi ra đẩy xe. Cô liền bỏ qua ý nghĩ trong đầu rằng sẽ gặp người kia ở nơi thế này.
Thanh toán xong, hai mẹ con đang xách đồ về nhà, vừa đi vừa tám nhảm về chuyện ba đi công tác mà bỏ bê hai mẹ con. Bỗng Hoang Nhiên nhìn phía trước lại thấy được dáng người vừa quen vừa lạ đang xách không ít đồ trên tay và có vẻ hơi nặng nên di chuyển có phần khó khăn. Cô không biết tại sao lại kêu lên :
– “Vũ Ngưng Băng!”
Hoàng mẹ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, vì bình thường kể cả Tiểu My bạn thân từ hồi mặc tã Hoàng Nhiên cũng chưa từng ở trên đường kêu to vậy. Nay Hoàng Nhiên gọi tên một cô bé ngoài đường, mà cái tên này Hoàng mẹ chưa từng nghe Hoàng Nhiên nhắc đến. Điều này khiến Hoàng mẹ có chút tò mò vè cô bé đằng trước.
Hoàng Nhiên kêu xong mới thấy mình như dở, nhỡ đâu không phải có phải siêu quê không. Nhưng xem kìa, người đi đằng trước cũng có vẻ ngạc nhiên mà đứng lại. Hành động đó càng làm Hoàng Nhiên khẳng định hơn, cô nhanh chân chạy tới bên cạnh người kia.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!