Thanh xuân của em, có anh ở đấy!
Chương 2.2: Thuật ẩn thân.
Sau giọng nói khản đặc của người mới vừa xưng vưng kia, ở phía dưới cuối bắt đầu có tiếng xì xào như mọi người vẫn hay thấy trong một cuộc thay đổi nhân sự của công ty. Trước lời bàn tán xôn xao của đám nhân viên. Vị chủ tịch Trương Bảo vội cắt ngang:
– Peter mới vào công ty nên còn nhiều điều chưa biết, từ từ rồi tôi sẽ đưa anh đi tìm hiểu. Nhưng trước tiên tôi sẽ giới thiệu cho anh biết hai nhân vật gần như là chủ chốt của công ty.
Trương Bảo tiến đến gần Khả Ân, cười tươi nói:
– Cô gái xinh đẹp đầy sang trọng đứng trước mặt anh là Giám Đốc Tài Chính của tập đoàn chúng ta – người chuyên chăm lo về chi phí, lợi nhuận, cũng như là người đại diện tôi thương thảo mọi hợp đồng với khách hàng. Có thể nói nếu không có tôi ở công ty, cô ấy là người có thay tôi quyết định mọi việc. Tên cô ấy là Khả Ân, mọi người trong công ty thường gọi Ân tổng.
Sau màn giới thiệu của Trương Bảo, chẳng những Khả Ân không cảm thấy tự hào, ngược lại cô còn có chút không thoải mái. Peter đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới của Khả Ân, đấy là hành động của người đối diện mà Khả Ân ghét nhất từ trước đến giờ. Vốn dĩ trong công ty ai ai cũng biết tính khí của cô nên dù trang phục công sở ngày hôm ấy có đẹp đến đâu, cũng chẳng ai dám nhìn trực diện cô từ đầu đến chân như thế. Khả Ân bỗng chau mày. “Con người này, phép tắc tối thiểu không có, sẽ rắc rối dài dài đây”, cô suy nghĩ.
– Woa! Ra thế. Mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt. Chào cô, Ân tổng. Xin cô chỉ dạy thêm.
Trương Bảo mỉm cười tiếp lời, đồng thời đưa tay về phía Dương Dương đang cầm tách cà phê nóng hổi phía cửa sổ. Anh vốn làm ra vẻ như chẳng quan tâm gì lắm về việc giới thiệu người mới, từ nãy đến giờ mắt vẫn hướng ra cửa sổ, chỉ khi chủ tịch giới thiệu đến Khả Ân anh mới nhìn vào.
– Người đó là Trưởng phòng nghiên cứu. Là một cánh tay phải đắc lực của tôi về lĩnh vực cà phê. Cậu ấy hiểu biết về mọi loại cà phê trên thế giới và cũng giúp tôi rất nhiều chuyến công tác nước ngoài. Chức danh trưởng phòng không quan trọng, nhưng cậu ấy là người có tầm quan trọng rất lớn trong công ty.
– Trương Bảo, cậu lại thế rồi.
Peter thoáng gật đầu, miệng mấp máy điều gì đó không rõ, chỉ rõ là mắt anh ta nhìn chăm chú Dương Dương. Khả Ân đứng đây, quan sát rất rõ gã Peter, cả cái ánh mắt mà anh ta nhìn người được cho là “quan trọng nhất”.
Đây là lần thay đổi nhân sự đầu tiên sau bảy năm thành lập công ty. Ngày trước khi Khả Ân chưa vào Jollolie, khi ấy Trương Bảo và ba người nữa là thành viên duy nhất của công ty. Mãi đến sau này, Trương Bảo gặp được Dương Dương trong chuyến nghiên cứu giống cà phê mới ở Đắk Lắk, mời được anh ấy về làm việc, sỉ số nhân viên mới từ đó mà tăng dần. Cũng những nhân viên từ những ngày đầu ấy đã gắn bó với Jollolie đến tận ngày nay. Việc thay đổi nhân sự, mà còn là vị trí quan trọng nhất của phòng sáng tạo khiến mọi người không vui, hay nói cách chính xác hơn là dấy lên nhiều sự ngờ vực. Gã Peter có năng lực như thế nào ? Tính cách ra sao ? Liệu anh ta có phải là một lãnh đạo giỏi ?
– Còn một người nữa ở chức Phó phòng Sáng Tạo nhưng hôm nay cô ấy bận việc gia đình nên chưa thể đến được. Đầu tuần sau cô ấy sẽ chính thức về công ty chúng ta làm việc. Đến lúc ấy sẽ lại giới thiệu với mọi người sau nhé ! Còn giờ thì tiếp tục làm việc nào.
Trương Bảo vỗ tay vài cái xua mọi người về bàn làm việc của mình. Buổi giới thiệu người mới đến đây là kết thúc. Anh hướng cánh tay chỉ dẫn Peter về phía phòng sáng tạo, chiếc ghế bạc lấp lánh đang đợi chủ nhân mới của nó đã hiện hữu ở kia. Phòng sáng tạo là một trong ba phòng đặc biệt nhất của công ty, ngoài phòng Chủ tịch và phòng Tài Chính. Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông với nền tường trắng xóa, nội thất bên trong thì mang một màu đen tuyền, ngược lại với sự tinh khôi của bức tường kia. Mỗi chiếc ghế ngồi trong công ty này đều mang một ý nghĩa riêng của nó. Riêng vị trí cao nhất là ghế của chủ tịch Trương mạ viền vàng kèm cả đệm ghế cũng vàng luôn, thì những chiếc ghế ở vị trí giám đốc còn lại đều mang màu bạc, ví như ghế ngồi của Khả Ân và Peter hiện giờ. Đúng như tên gọi của bộ phận sáng tạo, căn phòng của giám đốc sáng tạo cũng mang đầy đặc trưng của chủ nhân nơi đây. Tuy nhiên theo lời Trương Bảo, việc thiết kế phòng riêng như thế nào thì anh đều để cho Peter toàn quyền. Thế nên là hiện tại ngoài bàn và ghế làm việc thì mọi thứ còn lại đều trống trơn như vừa mới được xây cắt.
***************************************
Khả Ân ngồi vào bàn làm việc, kéo hộc tủ thứ hai bên dưới lấy tập hồ sơ của Roas mà Trương Bảo đưa cho cô vào hôm trước, việc điều tra nguyên do giữa Roas và Đông Nam vẫn chưa có kết quả. Cô nhấn phím gọi trợ lý Nhu.
– Ân tổng !
– Em giúp chị kết bạn với một nhân sự bên Đông Nam, bất kể vị trí gì.
– Em hiểu rồi. Em nghĩ trợ lý giám đốc sẽ phù hợp làm bạn với em hơn.
Khả Ân mỉm cười. Tiểu Nhu là trợ thủ đắc lực của cô trong Jollolie, và người thứ hai cô hoàn toàn tin tưởng về tính cách cũng như năng lực ngoài Dương Dương. Cô gặp Tiểu Nhu ở một cánh đồng nhỏ tại thị trấn An Lâm, nơi cô đã có chuyến thương thảo hợp đồng với một người làm vườn tại đây. Khi ấy Tiểu Nhu thông minh, mưu mẹo của bây giờ chỉ là một cô bé nghèo khó, mồ côi cả cha lẫn mẹ, lấm lem lấm luốc bùn lầy lại thường xuyên bị chủ đánh đập. Cô bé có đôi mắt to tròn đen láy, kém cô tận 5 tuổi nhưng có một cuộc sống vô cùng cực khổ. Vì thương tình, Khả Ân đã bỏ hết tất cả số tiền khi ấy cô có được nhờ vài tháng lương đầu tiên mà đem Tiểu Nhu về lại thành phố. Cô gửi cô bé vào gia đình hiếm muộn mà ba cô quen biết. Gia đình ấy làm lại mọi giấy tờ tùy thân cho Tiểu Nhu, lại cho đi học thêm lớp trợ cấp vào ban đêm. Để có được một trợ lý Nhu như bây giờ, ngoài sự nỗ lực đáng sợ của Tiểu Nhu, còn có cả một ân nghĩa to lớn của Khả Ân. Chính bởi vì vậy, Tiểu Nhu xem cô như một người thân trong gia đình, một người mà dù có đánh đổi cả tính mạng, cô ấy cũng phải bảo vệ.
Trợ lý Nhu rảo bước ra khỏi phòng. Mắt Khả Ân lại dán tiếp vào tập hồ sơ. Roas là một tập đoàn về cà phê lớn mạnh có trụ sở chính tại New York. Ngoài việc nghiên cứu cà phê, Roas còn sở hữu một hệ thống quán coffee nổi tiếng cùng tên, có mặt trên khắp các quốc gia và Việt Nam cũng là một trong số đó. Phải nói so với một “hồ nước nhân tạo” nhỏ bé như Jollolie, Roas như một biển cả bao la không nhìn thấy bờ. Việc Roas chủ động đề nghị hợp tác như một miếng mồi lớn mà ai nhìn vào cũng thấy 7 phần nguy hiểm. Dường như con người sống trong xã hội này luôn luôn phải đối mặt với quá nhiều rắc rối, nên khi một cơ hội quá dễ dàng đến với chúng ta, tâm lí bản năng luôn sinh ra sự ngờ vực.
Ở đây có vài bản sơ yếu lý lịch của những nhân vật chủ chốt trong tập đoàn tại trụ sở New York. Đa phần là những lão làng trong ngành với hơn mấy chục tuổi đời, vị trí Giám đốc Tài Chính cũng là một người phụ nữ trên 40 tuổi, dày dặn kinh nghiệm, ít nhất là đối với cô. Khả Ân bỗng dừng lại ở một nhân vật có ít thông tin nhất trong sấp hồ sơ ở đây. Trên giấy chỉ ghi vỏn vẹn ba dòng. Tên: Daniel Trần. Cơ quan công tác: Tập đoàn nghiên cứu và sản xuất cà phê Roas trụ sở NYC. Vị trí: Không xác định. Trong đầu cô đầy sự nghi vấn về con người này, tại sao vị trí không xác định nhưng lại đứng chung hàng với những lãnh đạo cấp cao. Trước giờ Tiểu Nhu chưa từng tắc trắc bất cứ việc gì, lẽ nào cô ấy đã có sự nhầm lẫn. Khả Ân bấm máy gọi trợ lý.
– Ân Tổng!
– Em xem cái này đi…
Tiểu Nhu cầm tờ lí lịch trên tay, mắt đảo nhanh vài giây rồi cười:
– Chị sẽ rắc rối với người này dài dài nếu chúng ta cộng tác cùng Roas đấy.
Khả Ân giương bộ mặt khó hiểu của mình ra, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi chưa được giải quyết. Tiểu Nhu tiếp lời:
– Thật ra rất ít nhân viên ở Roas được thấy người này. Họ chỉ bảo rằng Daniel là người giữ tầm quan trọng trong việc phát minh và nghiên cứu các loại cà phê tạo nên thương hiệu cho Roas như ngày hôm nay. Nhưng anh ấy lại không chấp nhận giữ bất kì chức vụ nào ở tập đoàn cả. Mọi cuộc họp cổ đông đều rất hiếm khi thấy người này xuất hiện, nhưng bất cứ hoạt động nào của tập đoàn đều phải xem xét ý kiến của anh ta. Ngay cả chủ tịch cũng nể hắn 7 phần.
Khả Ân chăm chú nghe từng lời trợ lý Nhu nói, tay đưa tách trà nóng hổi đến gần miệng, rồi toang bỏ xuống, gương mặt trông 9 phần bí ẩn:
– Thật sự có người như thế sao…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!