Thanh xuân của em, có anh ở đấy! - Chương 2.4: Thuật ẩn thân.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Thanh xuân của em, có anh ở đấy!


Chương 2.4: Thuật ẩn thân.


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Trương Bảo vừa đáp xuống sân bay đã gọi ngay cho Khả Ân, giọng gấp rút:
– Mọi việc thế nào rồi?
– Anh về công ty đi rồi nói.
Khả Ân ngắn gọn cúp máy. Chiếc Camry màu đỏ như tên lửa chạy trên đường. Tranh thủ thời gian, Trương Bảo mở laptop xem lại mail mà luật sư đã gửi trước đó. Từ khi thành lập công ty đến giờ, hết khó khăn này lại chồng thêm khó khăn khác, đây cũng không phải là lần đầu công ty gặp rắc rối. Nhưng mỗi người lại mỗi tính cách, so với cái đầu lạnh của Khả Ân và sự chu toàn của Dương Dương thì vị chủ tịch của chúng ta lại vô cùng nóng lòng trong mọi việc. Trương Bảo là người có tài, nhưng đôi lúc, chính vì sự nóng nảy của anh đã vô tình gây thêm nhiều rắc rối không đáng có. Có ai biết vị chủ tịch hơi thiếu kiên nhẫn và khá hấp tấp này của chúng ta nắm trong tay một tập đoàn đứng thứ 3 trong nước về xuất khẩu cà phê và hơn trăm cửa hàng coffee lớn nhỏ trên cả nước.

– Anh đã cho Ân tổng biết về việc Peter từng là nhân viên của Đông Nam à? – Giai Huy phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe.
– Sớm muộn gì cô ấy cũng biết. Chắc hiện giờ mọi sự nghi ngờ của Ân nhi đang nghiêng về phía Peter. Ngày hôm đó anh ta lại không đi làm. Đúng là bất lợi cho hắn thật.
Đột nhiên Trương Bảo phì cười. Hơn ai hết anh là người hiểu rõ tính cách Khả Ân. Thông minh nhưng lại rất đa nghi. Dù sao thì chuyện này vẫn nên giải quyết trước khi cứ mãi xăm soi nguyên nhân như thế.

Trương Bảo bước vào cánh cổng công ty, theo sau là trợ lý kiêm vệ sĩ Giai Huy, mọi nhân viên đều dừng việc làm dang dở mà kính trọng cúi đầu chào trước vị chủ tịch trẻ tuổi này. Tất cả mọi người đều hiểu tình hình của công ty hiện tại, nên ai nấy đều biết sự xuất hiện của Trương Bảo đến đây là vì cái gì. Anh nhanh chân rảo bước đến phòng họp kín của lãnh đạo cấp cao.

Phòng họp nằm cuối con đường của tầng hầm thứ hai, thoạt nhìn từ ngoài vào, ai cũng nghĩ bên trong là một cái khách sạn thu nhỏ. Bởi vì ngoài quầy lễ tân phía trước với dòng chữ Sunroom (phòng của mặt trời), mọi thứ bao quanh phòng họp đều dán kính màu vàng đồng óng ánh, toát lên sự xa hoa và sang trọng của những con người ở bên trong. Bức tường kính lộng lẫy bên ngoài trong có vẻ như là để trang trí, nhưng sự thật đó là gương một chiều, chỉ có người bên trong mới có thể quan sát mọi thứ diễn ra bên ngoài, không dừng lại ở đó, tường còn là cả một hệ thống cách âm và màn hình điện từ cực hiện đại. Gần cửa có trang trí hình của một hạt cà phê to bằng quyển sách giáo khoa, đó là nơi kiểm tra an ninh của phòng họp, những ai muốn vào bên trong phải check dấu vân tay tại đó. Mà hiện tại cho đến thời điểm này, cánh cổng an ninh chỉ nhận diện ba bàn tay là Chủ tịch, Khả Ân và Dương Dương.

Bước vào trong, Trương Bảo ngạc nhiên vì chẳng có một ai trong phòng. Đã hơn 7h tối mà mọi người vẫn chưa tổ chức cuộc họp như dự định. Giai Huy toan lấy điện thoại gọi thì cánh cửa điện từ được mở ra, là Dương Dương.
– Xin lỗi cậu, mình bên ngoài giải quyết nốt việc mới chạy về đây. – Dương Dương thở phào.
– Mọi việc có vẻ rắc rối hơn mình nghĩ nhỉ.
Trương Bảo ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch màu vàng của mình. Dương Dương cũng nhanh chóng mở sấp tài liệu to đùng trên tay, anh đẩy về phía Trương Bảo.
– Mình đã xem mẫu cà phê của Đông Nam rồi, hoàn toàn trùng khớp với ý tưởng của chúng ta. Sản phẩm họ đưa ra thị trường đã được xây mịn như nhung. Mình đã nhờ người lén vào nhà máy sản xuất đem ra được một ít hạt cà phê nguyên chất.

Vừa nói, Dương Dương vừa đặt trên bàn gói giấy bạc, bên trong là những hạt cà phê hoàn toàn chưa qua chế biến.
– Cách phối giống này đạt năng suất rất cao, trọng lượng 100 hạt đạt từ 17-23 gram, hoàn toàn cải thiện hơn so với trọng lượng bình quân 100 hạt trong sản xuất hiện nay chỉ tầm 13-14 gram. Hơn nữa, đây cũng là giống cà phê chống chịu được các loại sâu bệnh, nhất là bệnh gỉ sắt. Đây hoàn toàn là những đặc điểm mà tổ sáng tạo đã nghiên cứu được trong chuyến công tác ở Australia năm ngoái.
– Ngoài ra Đông Nam còn nắm rõ cả chi phí sản xuất mà chúng ta ước tính nên cung cấp ra thị trường đúng chính xác với giá được đề xuất trong bản kế hoạch của Jollolie, nhưng lại dùng trò giảm giá khuyến mãi để phá giá. Đối với những khách hàng lâu năm, Đông Nam đã dùng chương trình đổi cà phê mới để thu hồi toàn bộ số cà phê cũ mà họ đã bày bán trước đó. Chứng tỏ họ nắm rõ trong tay về tiềm năng lợi nhuận của giống cà phê lần này.

Khả Ân tiếp lời trong lúc chân đang rảo bước đến chỗ ngồi của mình. Cô mặc một chiếc đầm trắng toát bó sát body, đôi giày cao gót càng tôn lên dáng vẻ mượt mà, uyển chuyển của một Tổng Giám Đốc như cô. Theo sau là trợ lí Nhu, trên tay cô ấy cũng là sấp giấy tờ lớn từ phía các luật sư.
– Xin lỗi em đến trễ. – Khả Ân khẽ mỉm cười.
– Em xinh đẹp như thế này trông không có vẻ gì là đi giải quyết công việc của công ty nhỉ? – Trương Bảo trêu cô.

Với tay lấy tách trà hoa nhài đã nguội trên bàn, Khả Ân đưa mắt:
– Lúc nào cũng phải trông thật xinh đẹp mà, kể cả khi chất xám của chúng ta đang bày bán trên thị trường với giá rẻ mạc như thế. Rõ ràng là cố ý phá giá để lấy đi lượng khách hàng châu Á của chúng ta.
Trợ lý Nhu đứng phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng.
– Đã thu mua hết toàn bộ số cà phê Đông Nam tung ra thị trường, liên lạc với các khách hàng tiềm năng họ đã đồng ý đặt hàng giữ chỗ trước giống cà phê mà chúng ta chuẩn bị ra mắt. Hơn nữa phía luật sư đã chuẩn bị xong mọi giấy tờ liên quan về đăng kí bản quyền, đầy đủ bằng chứng nên chúng ta có thể kiện Đông Nam bất cứ lúc nào.
– Lẽ nào Đông Nam không biết mọi ý tưởng sáng tạo đều được đem đi đăng kí bản quyền sao. Họ biết sẽ bị kiện nhưng vẫn đâm đầu vào? – Dương Dương thắc mắc.
– Không biết đâu!

Khả Ân uống ngụm trà tiếp theo trong sự ngơ ngác của mọi người. Chủ tịch Trương nhanh miệng:
– Tại sao không? Rõ ràng trong bản thiết kế có con dấu mà.
– Con dấu đăng kí không nằm trong bản thiết kế. Em đã thu hồi bản gốc và chỉ save lại bản không có con dấu trong ổ cứng của phòng sáng tạo. – Khả Ân cười kiêu ngạo.

Chủ tịch Trương lúc này bật cười lớn. Những chuyện này anh đều giao hết cho Khả Ân quản lí từ khi cô vào tập đoàn đến giờ, nhưng chính anh lại không nghĩ người con gái xinh đẹp ngồi đối diện anh lúc này lại chiêu trò đến thế.
– Em đã nói em không thể tin ai rồi mà. Chắc đã làm cho Đông Nam thất vọng rồi. Haha.
Dương Dương nhìn cô bằng ánh mắt thán phục.
– Vậy bên đó đã chịu gặp em chưa?
– Vẫn chưa có hồi âm. Nhưng không phải gặp em, mà là gặp anh.
– Anh? – Dương Dương ngạc nhiên.
– Giống cà phê đó là do anh và tổ sáng tạo nghiên cứu, anh hiểu rõ hơn ai. Nếu họ đồng ý cho cuộc hẹn, anh và các luật sư của công ty sẽ đi gặp. Thương lương không xong, chúng ta sẽ đâm đơn kiện.

Trương Bảo gật đầu:
– Khả Ân nói đúng. Cậu đi nhiệm vụ lần này đi. Chuyện này giải quyết như thế. Mình sẽ liên lạc với một số khách hàng ở châu Phi để mở rộng thị trường. Vụ này chúng ta nắm chắc phần thắng nên cứ song song chuẩn bị việc cho ra mắt giống cà phê lần này nhé. Tối mai mình sẽ bay đến Dubai công tác một mình trong 2 ngày. Mọi chuyện ở nhà giao cho cậu và Khả Ân.
Xếp đống hồ sơ trên bàn lại, Trương Bảo tiếp lời:
– Còn cậu, Giai Huy, cậu điều tra người bán thông tin cho Đông Nam lần này. Có kết quả thì đợi 2 ngày sau tôi về xử lý.

Mọi người đều gật đầu thống nhất với vị chủ tịch trẻ tuổi kia. Nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 9h đêm, tất cả đều thu dọn tàn cuộc để kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Những con người có mặt trong Sunroom này hình như đã rất lâu rồi chưa được trải qua cảm giác kẹt xe giờ tan tầm, bởi vì giờ tan tầm của họ lúc nào cũng lẩn quẩn sau 9h đêm.
– À Ân nhi! Chuyện bên Roas thế nào rồi? – Trương Bảo chợt nhớ ra điều gì đó.
– Chủ tịch à, sức người có hạn. Em vừa giúp anh kí xong hợp đồng 5 năm với Coffee Bay của Hàn, giờ thêm vụ này. Em đến giờ này vẫn chưa có người yêu thì anh cũng góp phần lớn trong đó đấy. – Khả Ân nhăn mặt.
– Vẫn là tại hạ thất lễ. Cáo lỗi! Cáo lỗi! – Trương Bảo làm vẻ mặt nghiêm trọng khiến mọi người không nhịn được cười.
– Anh đưa em về. – Dương Dương lên tiếng.
– Em còn phải ghé chỗ làm để rước Khả Như. Anh cứ về trước đi. Mai gặp!
Trương Bảo đột ngột lắc đầu đi ra khỏi phòng, không quên tặng thêm một câu đùa nhạt nhẽo.
– Lại chẳng có ai đề nghị đưa tôi về, nên thôi tôi đành một mình cô đơn về nhà đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN