Thanh xuân may mắn gặp được bạn!
Chương 47:
Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi nhưng vẫn không gọi được cho bà chị đáng ghét kia nên có 1 sự lo sợ nhẹ, cho dù trời dó đẹp thì trong mắt 3 đứa vẫn là mây đen bao phủ, che mất lối đi của cái người kia
Trong phòng 3 đứa đi qua đi lại miệng thì lẳm bẩm tay thì cầm điện thoại bấm liên tục, mọi người trong phòng cũng hoa mắt chống mặt luôn, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ không biết chuyện gì đang xảy ra
“Chuyện là hôm trước không phải tiểu Du nói về nước có chuyện sao?! Rồi nhiều lắm 2 ngày là về nhưng hôm nay là ngày thứ 3 nhưng lại không thấy người đâu, điện thoại cũng không liên lạc được” Mã ca giải thích cái hiện tượng trước mắt đang diễn ra
“OH thì ra là vậy” mọi người đồng thanh
“Này sao mấy đứa không gọi về nhà xem sao” Bạng Hổ ca nhắc nhở
“Ờ hén sao em quên mất tiêu mau gọi cho dì Diệp thử xem” miệng nói tay thì bấm điện thoại tìm số điện thoại trong danh bạ, điện thoại nhanh chống có người bắt máy
[Quể, dì nghe nè Nguyên nhi]
[Dì ơi dì có biết Bảo Bảo đi đâu không? Sao tụi con điện thoại hoài mà chị ấy không bắt máy]
[Có chuyện gì thế? Không phải mấy đứa ở cùng nhau sao? Dì đang ở Trùng Khánh mà]
[À chuyện là chuyện là phải nói sao nhỉ….] Nguyên gãi đầu không biết nói sao
Đưa đây để anh nói Khải đứng kế bên giật lấy điện thoại nói [Chuyện là như vậy ạ, chị nói về nước có công văn đang chờ chị ký, chị ấy nói 2 ngày là về nhưng trừ ngày đầu tiên ra thì tụi con không còn liên lạc được với chị ấy nữa tụi con lo là chị ấy có chuyện gì]
[À thì ra là vậy, để dì điện cho nó thử xem, mấy đứa đừng lo nó không sao đâu]
[Nhưng lỡ như giống lần trước thì sao ạ] Thiên Tỉ đứng kế bên nói
[Nếu nó đã nói có công việc với hứa với mấy đứa thì đối với cái tính cách của nó sẽ không có thời gian để ý đến việc bếp đâu, chắc là điện thoại lại quên sạc pin chứ gì để dì gọi trợ lý nó thử xem có gì sẽ báo cho mấy đứa nha]
[Dạ con biết rồi ạ ! tạm biệt dì]
“Mong là không có chuyện gì’’ Khải thở dài
‘‘Đi thôi tới giờ phải đi rồi, trời ơi mai em phải đi Nam Kinh rồi huhuhu’’ Nguyên ủ rủ
‘‘Em có khác gì anh chứ mai em phải qua Trùng Khánh rồi đây’’
‘‘Thôi 2 đứa đừng than nữa mau đi thôi coi chừng trễ bây giờ’’
Thời gian cứ trôi qua như vậy mà hết nửa ngày làm việc nhưng tin tức thì vẫn là không thấy đâu đột nhiên chuông điện thoại reng lên làm 3 giật cả mình
‘‘Ôi hết cả hồn thế này’’ Nguyên vừa vuốt vuốt ngực vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy số hiển thị thì nhanh chóng nghe máy
[Con nghe ạ]
[Ukm chắc nó không sao nghe trợ lý báo lại là đang ở Ý thì phải nên mấy đứa đừng lo chắc vài ngày nữa thôi nó sẽ về]
[Thật vậy ạ]
[Ukm thôi mấy đứa làm gì thì làm đi dì cúp máy đây]
[Bye Bye dì]
‘‘Không sao rồi, hình như chị ấy đang ở Ý ký hợp đông gì á’’
‘‘Ukm nhưng sao không gọi điện thoại cho mình nhỉ’’ Thiên Tỉ gật đầu
‘‘Khoan đã sao lại là HÌNH NHƯ chứ ?’’ Khải nghi vấn hỏi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!