Thanh Xuân Như Họa - Chương 002
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Thanh Xuân Như Họa


Chương 002


Một ngày nắng vàng rượm và ấm áp, thơm ngào ngạt, đượm tươi mới. Chẳng qua trong khung cảnh hài hòa nên thơ ấy, ta lại bắt gặp hình ảnh chàng nam sinh vừa gặm dở bánh mì vừa dốc sức lau chùi khuôn cửa sổ ngoài phòng học thật vất vả, trông có chút buồn cười nhưng nào ai đoái hoài đến chuyện đó, vì hết thảy mọi người đều đang ồn ào và tất bật như vậy.

Văng vẳng, lảnh lót là giọng của một cô gái mũm mĩm, dáng dấp hơi thấp, nhìn vào tổng thể thấy thế nào cũng khó thoát khỏi hai từ “đồ sộ”. Vừa gái vừa béo, thế nên gọi là “gái béo”. Gái béo búi tóc củ tỏi, xoắn tay áo xách hai thùng nước đi tới đi lui chỗ cửa sổ cho đôi bạn trai Tâm và Hữu cùng nhau vắt giẻ lau. Cảnh tượng đó làm Nhi tóc tém trông sang liền há miệng, thở dài ca thán:

– Mày chuẩn “men” quá Quế ơi…

Gái béo trợn mắt, rất xúc động muốn ném hai thùng nước vào mặt con bạn đang phe phẩy quạt kia. Đang nghiến răng nghiến lợi, lại nghe một giọng thật êm, thật thích, tâm trạng gái béo cũng dịu hẳn.

– Để tôi xách cho…

Đây là lần thứ sáu Hữu đề nghị, chẳng biết vì giữ hình tượng hay bởi thật lòng mà mặt đã hiện vệt đỏ hây hây. Tâm thấy có chút vui khi xem Hữu luống cuống, chẳng qua, vì sao mặt chàng cũng hơi nong nóng đi?

Tuy vậy, gái béo đưa thùng nước mới lạ!

Hai người đang đứng trên bàn, chiếc bàn khiêng từ trong phòng ra đặt cạnh bờ tường, và đôi giẻ lau không ngừng quơ quạng chăm chỉ, hệt mấy nàng hầu gái đang bị quản gia nhìn chằm chằm vậy. Nhưng xét kĩ, thấy thế nào cũng có vẻ quái quái…

Cửa sổ rộng và cao, từng thớt song xếp thành tầng ngay ngắn, hẳn vì thời gian nên vài nơi đã lung lay, bụi cũng bám đến nhám càu, thật khó chùi rửa. Vệ sinh phòng học đầu năm là đề tài ngán ngẩm của nhiều bạn lười, nhưng lười đến mấy cũng chẳng dám kêu ca trước gái béo. Gái béo có tên dễ thương mà đằm thắm, có giọng lanh lảnh mà trong veo, rõ ràng phần việc đốc công này lại cực kì phù hợp với gái béo theo một kiểu nào đó.

Về phía trong phòng, còn kẻ cầm chổi lông gà hì hục càn quét mái trần. Gã chẳng phải tên cao nhất lớp. Gã khá buồn bởi mình tương đối nhỏ con so với đám đực rựa 12B5, nên kẻ khác mới dễ dàng giữ chắc băng ghế đang đặt trên chiếc bàn, và chân gã đặt trên băng ghế. Mỗi lần nhón người quét tới góc trần xa xa, kẻ phía dưới lại thót tim mấy bận.

Loe ngoe chỉ có sáu bóng nam nhi làm kiếp culi kiêm osin cho đàn gái. Đó là tiếng lòng oan khuất của gã. Gã có tên rất oách – Lung Bảo. Bảo trong “bảo bối”, trong “bảo hộ”, Lung liền có nghĩa là “ngay thẳng”, cũng có nghĩa là “tụ tập”. Gã rất thích tên này, chẳng qua từ lúc lên mười, gã cực kì chán ghét. Một ngày nọ của bảy năm trước, bé Bảo giương cặp mắt xoe tròn ngây thơ hỏi việc mình ra đời như thế nào, bố bé Bảo lúc ấy từ tốn xếp tờ báo đang xem dở, ôn tồn đáp: “Con đọc ngược tên mình là hiểu!”

Vì thế, hễ có kẻ gọi gã là Lung Bảo, gã lại cáu, muốn nhào xuống hung hăng đánh người.

– Lung Bảo ơi… quét lẹ còn trèo xuống phụ Nhi chà bàn nè!

Tóc tém rất hồn nhiên thúc giục, giọng êm tai ngọt ngào khiến gã ỉu xìu, vai cụp xuống một chút, làu bàu gì chả rõ. Tóc tém cũng chả thèm để ý, lấy giấy nhám cọ những chỗ dính mực viết xóa bám bẩn trên bàn, lại không quên phe phẩy quạt, khác hẳn nhỏ bạn đang đứng kế bên khòm lưng hì hục vừa chà vừa thổi. Nó chửi: – Mày rảnh quá ha? Quạt mạt gỗ vô mặt tao quài vậy?

– Ai kêu mày hít thở? – Tóc tém rất bình tĩnh trả lời.

– Vậy mày nín thở thử tao coi?

Tóc tém tươi cười đáp: – Ai kêu mày đứng dưới hướng tao quạt?

– … – Nhỏ bạn của gái tóc tém xúc động muốn nắm đầu nó xoay như chơi xoay râu con dế.

Nhỏ có mái đầu xoăn xoăn bồng bềnh, có hai lúm đồng tiền khi nhoẻn miệng, có nét trong trẻo ngây thơ hiện trong đôi mắt to đen láy, và cũng có cả thần kinh thép mới dám chơi thân với tóc tém. Nhỏ tên Huệ, như hương hoa thoang thoảng toát trên người, như hàm ý trong câu “kì dưỡng dân dã huệ”*. Vì thông tuệ bác ái, nhỏ xem việc chơi thân với tóc tém cũng sánh ngang nghĩa cử cứu vớt chúng sinh thế gian này.

Nhỏ tạm buông tha tóc tém, nhìn nơi khác. Gái béo vẫn chăm chú ngó lên khung cửa, chỉ là khóe miệng run run như chỉ cần lơi lỏng thêm chút nữa thì nước dãi liền trào ra. Nhỏ nhịn chẳng đặng liền lắc đầu than thở: – Cần mê trai tới vậy hông chời?

Tóc tém trợn mắt, sau đó lườm nhỏ bạn hồi lâu vẫn không thấy tóc xoăn phản ứng hay quay sang chỗ khác. Tóc tém rất khinh bỉ, thật muốn xếp quạt, gõ lên đầu tóc xoăn một trận.

Tóc xoăn ngược lại cũng khinh bỉ mấy kẻ có bồ như tóc tém, sau đó liền thấy chán nản, chán vì bản thân mình, mười bảy cái xuân xanh chưa mảnh tình vụn vặt nào, vai cũng đủ để vắt sào phơi quần áo rồi, thế mà vẫn lẻ loi làm ‘cột đèn’. Lại thêm tiếng thở dài khe khẽ, tóc xoăn cũng thôi ngắm trai mà cúi đầu sầu não.

– Còn một năm hà…

– Biết đâu năm sau có thằng hốt mày luôn thì sao?

Tóc tém rất biết điều, an ủi tóc xoăn. Tóc xoăn xúc động mắng:

– Chắc tao với mày còn phải gắn bó dài dài quá, chứ nhìn mặt mày như con cá mỏ trề bám tao hoài, ai dám tới gần hốt tao?

Rồi có hai đứa buộc tà áo dài thành gút cho gọn, dí rượt nhau chạy vòng vòng từ lớp ra hành lang, vọt xuống cầu thang, mãi gần nửa tiết mới trở về, cười đùa như chưa chuyện gì xảy ra. Chỉ tội cho đàn trai, các anh vẫn chăm chỉ lau cửa sổ quét trần nhà suốt một tiếng rưỡi.

Hữu cũng chẳng biết, do gái béo rất chân thành bảo cửa sổ chưa ổn, phải để chúng thật sáng bóng và sạch sẽ, người ngoài và thầy cô nhìn vào mới thấy hài lòng. Hữu càng ra sức chùi rửa khoa trương hơn. Tâm xem từng thớ song gỗ sơn đã có thể phản chiếu mặt mình lên đó, không nói nên lời.

Ánh mắt gái béo vẫn sáng quắc như vậy, nhìn chằm chằm Hữu, chẳng biết vì sao hắn lại có thể còn nhiệt tình làm công nhân vệ sinh bị bóc lột.

Tâm đã sớm nản, nhưng chàng vẫn tiếp tục, hệt mấy công việc khô khan mà chàng từng làm trước kia. Học chung một lớp, có lẽ chàng nên giao tiếp nhiều hơn một chút. Nghĩ vậy, Tâm đắn đo, rồi lại mang bộ mặt rất nghiêm túc hỏi gái béo rằng: – Giờ chơi rồi, để hai đứa tôi đi ăn cơm được chưa?

Nguyên văn vốn là: “Đi ăn cùng bọn này không?” nhưng việc mời một cô gái trực tiếp theo hai người như thế, liệu có bị gán vào tội dụ dỗ trẻ vị thành niên chăng?

Nếu biết được suy nghĩ thật sự của Tâm, chắc hẳn gái béo sẽ bỏ hai thùng nước xuống, chắp tay vái lạy vài cái. Chỉ là gái béo không biết, chính vì thế gái béo ngơ ngác theo bản năng đáp mà chẳng kịp suy nghĩ, lời nói xuất phát vô ý thường rất thành thật.

– Chưa được! Tui chưa ngắm xong!

Tâm nhíu mày, khó hiểu hỏi: – Ngắm gì?

– Ngắm trai!

– …

Tâm cạn lời. Hữu đơ người, tay cầm giẻ lau giơ giữa không trung, thật lâu mới gượng gạo ngoác miệng cười. Vẻ như hắn rất thích thú, rất khoe khoang rằng ta đây đẹp người đẹp dáng, là hồng nhạn vạn người mê. Có điều để một cô nàng mũm mĩm ngắm như thèm thuồng đồ ăn ngon, kiểu gì cũng mang vẻ rất quái dị, chả rõ hắn nên vui hay buồn, cười hay mếu nữa.

Thế mà gái béo lâu thật lâu mới tỉnh ngộ, mặt đỏ như rặng mây ráng chiều thu, chẳng biết nên làm sao cho bớt xấu hổ, đành cắn răng hung hăng vào trong lớp, đưa bừa hai thùng nước cho người khác xách đem đổ, bản thân mình thì nhào tới hội chị em mà gục mặt kể lể. Tội nghiệp chiếc bàn gỗ, mới bị chà mỏng bằng giấy nhám, còn phải hứng chịu quả đầu thiết giáp của gái béo, trán gái béo không đau nhưng lại có cảm giác mặt bàn hơi lõm xuống thì phải?

Nhìn cảnh mấy thiếu nữ chân thon dáng ngọc còn mơn mởn thanh xuân trong bộ áo dài trắng tinh đang ra sức an ủi vỗ về tấm lưng gái béo, Tâm trợn mắt, nuốt một ngụm hơi.

Đây thật sự là cuộc sống học đường của Việt Nam ư?

Tâm nhớ khi xưa, từng có một khoảng thời gian vô cùng yên bình, chàng trai ngoại hình tầm thường làm chuyện gì cũng bẽn lẽn, chỉ là gửi một nhành hoa khô, đã phải đắn đo rất nhiều lần. Ngày nọ, hoa nằm im lìm trong ngăn bàn. Người con gái thướt tha cười vì ai kia vụng về, nào đâu có vẻ mê trai lộ liễu như bây giờ?

Chẳng qua, đó cũng là chuyện lâu thật lâu rồi…

Tâm cũng phát hiện thêm một điều nữa. Ở thời đại mê trai có hiệp hội và tổ chức này, đối với mấy kẻ tầm thường chẳng có điểm nào nổi bật, cưa gái là một việc rất cực nhọc!

Tâm thấy mình thật đáng thương…

*“Hữu quân tử chi đạo tứ yên: kì hành kỉ dã cung, kì sự thượng dã kính, kì dưỡng dân dã huệ, kì sử dân dã nghĩa!”. Có thể hiểu là bốn điều hợp với đạo làm người quân tử: giữ mình thì khiêm tốn, thờ vua thì kính cẩn, nuôi dân phải có lòng nhân ái, sai dân nên hợp tình hợp lí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN