Thanh Xuân Như Họa
Chương 010
Chàng trai gương mặt rất bình thường, chẳng qua ánh mắt vô cùng bình tĩnh, thêm vào cái kẻ cao to bảnh bao, cười cực kì xán lạn, trông gã đến để xem kịch vui nhiều hơn là cứu giúp, có cô nàng tóc xoăn hùng hổ dẫn đầu, lại còn hai nàng lùn theo sau như con điểm mười tròn trĩnh.
Chẳng qua, khi tới nơi, tìm kiếm lại chẳng ra tí dấu vết nào. Tâm lấy điện thoại, mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe cuộc gọi.
Chàng buột miệng hỏi: – Ở đâu rồi Hữu?
“Ngoài sân.”
– Sao nói bị chặn đập trong toilet?
“Chờ mấy người cứu thì thầy giám thị tới rồi.”
– …
– Sao hông ở lâu lâu thêm chút xíu? – Tóc xoăn vô cùng tiếc nuối nói.
“Tưởng thơm lắm sao mà kêu tôi ở hở giời?”
Hẳn ở bên kia sân trường, Hữu đã bức xúc đến muốn vò đầu bức tai đi?
– …lương tâm bà để đâu rồi Huệ? – Nàng béo nghiêm nghị hỏi tóc xoăn.
Tóc xoăn chớp chớp đôi mắt, làm ra vẻ ngây thơ vô tội đáp: – Thứ đó quý quá, đi đường sợ mất đem cất ở nhà rồi.
Hữu đành im lặng mặc niệm cho bản thân.
– Thế bây giờ là xong hết rồi à?
Tâm cũng không quản tiểu đội do mình cầm đầu nữa. Chàng cảm thấy rằng, đáng lẽ phải gọi là đám ô hợp, cướp đường, sơn tặc, paparazzi,… thì đúng hơn. Tất nhiên, chàng từ chối phát biểu ý kiến này ra khỏi miệng nếu không muốn chứng kiến cảnh mình thây phơi ngoài đồng hoang.
“Chắc thế!”
– Thế có bị đánh trúng chưa?
“Tay trái hơi đau, chắc nãy đóng cửa bị cái bản lề đập trật rồi.”
Hữu thành thật đáp, chỉ là trong lời này lại chứa vài nghi vấn. Đằng thấy lạ lạ, liền chen vào: – Ủa, nó chặn đánh ngay nhà vệ sinh hả?
“Ừ.”
– Rồi bồ chạy kiểu gì?
“…”
– Đừng có nói với tụi này là bồ chui vô nhà cầu đóng cửa trốn nha?
Lần này, Hữu chủ động tắt.
– Thiệt hả chời?
Mọi người cười lớn, càng ngày càng hào hứng tưởng tượng cái cảnh bạn học Hữu thân cao gần mét tám đang cúi đầu gập người, hai tay chặn cửa, chân gác trên bồn cầu, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu. Tâm cũng không nhịn được, khổ sở mím môi. Riêng tóc xoăn khoái trá mượn điện thoại của gái béo, vội lên trang confession của trường, những ngón tay thoăn thoắt chạm vào màn hình, gõ một dòng thông tin. Gái béo thấy khó hiểu, nhưng cũng không quấy rầy, đứng một bên xem màn hình phơi ngoài sáng rất lóa, chữ xem được chữ bỏ qua. Khi tóc xoăn gõ xong, vừa định kiểm tra thật kĩ, sửa lỗi và bỏ bớt mấy câu độc địa ác mồm thì lại có cuộc gọi đến, điện thoại rung rất mạnh.
– Ủa má mày gọi nè.
Tóc xoăn trả đồ cho gái béo, sau khi nghe xong, gái béo liền hỏi: – Nãy mày ghi cái gì vậy?
– Tao ghi confession gửi lên mạng, tìm mấy thằng kia tính sổ.
Gái béo cảm thấy trong tương lai nhất định tóc xoăn sẽ trở thành một biên tập viên cho toà báo nào đó vô cùng ‘rau cải’. Gái béo khinh bỉ tóc xoăn, giọng cũng cao hơn một chút.
– Chứ hông phải mày tính bày trò cho chuyện bé xé to hả?
– Hồi nào đâu hà…
Ấy thế mà kẻ gây sự chẳng hiện tí chột dạ nào. Chắc như vừa nãy đã nghe, lương tâm của tóc xoăn được ném vào nhà kho rồi.
– Ủa mà nãy tao chưa sửa lỗi chính tả, đưa đây tao chỉnh tí.
– …tao lỡ nhấn gửi rồi.
Tóc xoăn chết lặng.
Không lâu sau, cả trường học hôm ấy dậy sóng chỉ vì một đoạn được đăng tải trên trang: Hotboy bị ba thằng đực rựa ức hiếp, phải trốn trong toilet vào giờ chơi, áo quần xộc xệch, dây nịt tháo rời, ai biết đầu sỏ vui lòng liên hệ tập thể 12B5, sẽ có hậu tạ.
Hoàng tử trong mơ của mấy thiếu nữ duyên dáng trong và ngoài trường Long Xuyên nào biết tin mình bị trai cưỡng gian lan truyền như đại dịch.
Buổi chiều, hắn học trái buổi, trên đường đi vẫn thấy nhiều ánh mắt lén lút nhòm ngó mình, chỉ là hiện giờ lại mang theo một chút quái dị. Phần đông đều quái dị, hắn nghĩ nếu còn tiếp tục bị nhìn như thế, chẳng biết mình có biến thành một con quái vật dị dạng không nữa.
Hữu lần đầu tiên cảm thấy, mình thật đáng thương, phải chi lúc trước chọn một lớp khác, nào đâu xảy ra mấy sự việc vớ vẩn như thế này?
Có điều, sao hắn lại còn cảm thấy chút nao nao chẳng nỡ…
Sau đó, hắn tha thiết muốn đổi lớp. Nguyên nhân cũng chỉ vì một đoạn thông tin cùng vài trăm lời bình trên confession trường.
Lần đầu tiên Hữu biết giận ai đó.
Cũng bởi sự rãnh rỗi của tóc xoăn, khiến thầy chủ nhiệm đích thân đứng đón Hữu ở trước cổng trường. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng có sọc bạc xuôi quen thuộc, vẫn là cách đẩy gọng kính trông có vẻ đầy tri thức kia, những hình ảnh vốn ám ảnh gần như toàn bộ những học sinh trong trường. Ai cũng biết, lớp 12B5 không chỉ là một lớp nổi tiếng với rất nhiều trai xinh gái đẹp, còn mạnh ở khoản quậy phá, nhưng đáng sợ nhất, đứng trên tất cả lại là độ xui xẻo khi gặp phải thầy chủ nhiệm ác mộng giảng đường này.
Lần trước, tóc tém lỡ quên ghi tên mình trên bài kiểm tra 15p, thế là trong sổ điểm của tóc tém hiện hẳn con ‘hột vịt’ tròn trĩnh, lần trước nữa, Đằng quên ghi ngày tháng tiếng anh trên bảng, thế là kiểm tra miệng của gã cũng là ‘hột vịt’, lần trước trước nữa, Tâm bỏ quên quyển vở luyện từ vựng, thế là chàng hân hạnh trực nhật phụ tổ khác một tuần. Còn rất rất nhiều lần ‘hột vịt’ và trực nhật thi nhau rơi tả tơi trên đầu học sinh những lớp thầy giảng. Vì thế, trước mặt, bọn nó đã sợ đến mức không dám gọi tên thầy, sau lưng càng không dám nhắc tới, cùng lắm, thì xưng bằng “hột vịt ác ma”.
Hữu đang rất phiền não, chỉ vì họa trên trời rơi xuống, cứ thế mà bị hạ một bậc hạnh kiểm tháng. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy danh dự mình bị đe dọa.
Thầy chậm rãi hỏi gì, hắn đều thành thật đáp, sau lại nhận được một câu đánh giá làm Hữu nghẹn hơi. Thầy bảo: “Học không lo, lại lo gái gú để trường khác vào đánh ghen.”
Hữu hỏi, rằng mình có thể giải thích không? Nhưng giải thích được gì? Hắn lại suy nghĩ, đắn đo, sau lại từ bỏ. “Gái gú” trong câu nói của thầy, chẳng ai khác ngoài cô gái yêu kiều trong lớp. Cô gái ấy tên Liên, tuy không sánh bằng chị mình, nhưng một ánh mắt cũng có thể khiến vài chàng trai thoáng xuyến xao rung động.
Hồng Đào và Hồng Liên. Một người chị mang vẻ đẹp tuyệt trần, đến mức ngàn vạn đóa hoa hay bóng trăng đáy nước cũng không thể sánh bằng nàng, ngôn từ như thanh cao thoát tục hẳn còn chưa đủ diễn tả chân thực nhất. Người em tuy kém cạnh hơn, nhưng hoàn toàn có thể gọi là tuyệt đại mỹ nhân ở cố hương của hắn. Ngoài vẻ đẹp diễm lệ của Liên, tính cách của cô ấy cũng rất lạnh nhạt, tuy không tỏ vẻ xa cách, lại chẳng tài nào quá thân cận.
Hắn muốn tìm Liên, nhưng suy nghĩ kĩ, cuối cùng lại thôi.
Hữu bỏ lỡ buổi học vì phải bồi thầy chủ nhiệm, cũng có lẽ đó chỉ là cái cớ, hắn muốn tới một chỗ yên tĩnh, bèn trốn sau khuôn viên trường đại học cũ, gốc bàng hai ngọn mà Đào từng trốn tiết đến đây. Có những thứ không thể nhìn bề ngoài để đánh giá, cũng giống việc hắn đã từng bảo nơi đây chẳng có gì thú vị hơn việc nghe giảng. Khi ấy, hắn đã thấy rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hữu bị bạn học khinh bỉ.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu. Thú vị không nhất thiết là được làm một việc gì đó mình thích, chỉ đơn giản như việc nằm dựa lưng vào nhánh cây, nghe chim hót, cảm nhận gió thổi qua mặt những trận ô ô xào xạc cũng đủ rồi. Ngoài thú vị ra, còn có cả thoải mái.
Hắn bỗng muốn ngủ trưa, ngủ một giấc thật sâu. Khóe môi hắn mỉm cười, suy nghĩ của hắn từ bao giờ trở nên phóng túng thế này? Hắn tự nhận thấy mình là người làm việc luôn có nguyên tắc, thế mà giờ đây lại khá tùy hứng. Cảm giác thật mới mẻ.
Nắng hanh hanh vàng, Hữu muốn nắng dịu bớt đi, mây liền cuồn cuộn và hối hả che đi ánh mặt trời, chỉ chừa lại chút nhạt nhòa.
– Ngủ à?
Hắn mở mắt, khung cảnh có chút mờ ảo như che đi bóng dáng thanh xuân của ai đó. Dần rõ hơn, Hữu thấy Liên đang đứng đối diện hắn. Liên ngẩng đầu trông lên, hắn ngồi trên cây, đôi chân dài vắt vẻo, vạt áo hơi nhàu rơi khỏi thắt lưng. Liên bỗng cảm thấy, hắn thật…tuyệt?
Liên không biết nên diễn tả ra sao, chỉ là không thể ngưng nhìn, lại có chút hối hận vì bản thân đã làm một hành động rất ngu.
Đáy mắt ấy như vực sâu, hắn không rõ cô chăm chú nhìn hắn vì điều gì, chằng hiểu sao, điều đó lại khiến hắn thấy lúng túng, bèn hắng giọng:
– Mới ngủ một lát thôi.
– Sau hông ngủ tiếp đi?
– … – Hôm nay có rất nhiều điều làm hắn cảm thấy chẳng thể nói nên lời.
– Đã thức rồi, ngủ tiếp hơi khó.
– Vậy à?
Hai người chìm vào im lặng, càng lúc càng lúng túng hơn. Hữu đánh liều, phá vỡ mảnh yên tĩnh này, bèn hỏi:
– Ăn uống gì chưa?
Sau đó, hắn rất muốn đập đầu vào thân cây. Chỉ là, sống chung với Tâm đã một thời gian, ít nhiều da mặt cũng bị ảnh hưởng về độ dày, đập không nát nổi, thế thôi đành giả vờ bình tĩnh vậy.
– Gọi Liên ra chỉ để rủ ăn uống à?
– Không, để hỏi chuyện khác!
– Chuyện gì?
– Hồi sáng ba thằng kia đánh tôi, vì nghĩ tôi là người yêu của Liên.
– Vậy à?
Hai thành phần mặt đơ gặp nhau, cuộc nói chuyện cũng trở nên vô cùng đơ, nhìn nhau, hỏi đáp cứ như máy móc.
– Thế Hữu có sao hông?
– À không…
– Liên muốn đền bù với chuộc lỗi cho Hữu.
Lời này, cô nói rất nhanh, vừa bất chấp lại vừa cố chấp, trong kiên định lại chứa đầy chủ động, cầu khiến nhưng liền chắc nịch khẳng định. Hữu rất bất ngờ, chỉ biết há to miệng hỏi lại một tiếng “hả?” khôi hài. Sau đó, Hữu còn biết, trên đời này, cái quái gì cũng có thể xảy ra được. Càng phiền muộn hơn, nó xảy ra trước mắt Hữu.
– Liên sẽ làm bạn gái Hữu!
Hôm đó, Hữu bị đánh, bị bức cung, bị phạt oan, bị tỏ tình, còn bị cướp.
Cướp, chính là cướp cả thể xác lẫn tinh thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!