Thanh Xuân Như Họa
Chương 018
– Nói láo!!! Tất cả bọn mày đều nói láo! Dẫn tao đi gặp vợ? Tao đi khỏi đây thì tao cũng chết, mày cho rằng tao ngu à? Thằng chó thầy bói dụ tao được một lần, nhưng mày thì không có cửa đâu!!!
Hồn ma dùng thân thể của bạn học Bảo để phát tiết, gầm rống một hồi, lại nhìn tóc tém với vẻ bỡn cợt, trong đáy mắt ngày càng nhiều những đốm màu đỏ. Mặc cho hồn của bạn học Bảo đang ra sức lao đến bên cạnh tóc tém, chỉ một cú đấm vào không khí, liền khiến ‘oan hồn’ bạn học Bảo văng xa thật xa. Đến khi hai con ngươi đã nhuốm thành màu đỏ rực, hồn ma nhập xác lại cười, cười vô cùng đáng sợ.
– Tao không đi gặp được vợ tao thì tụi mày cũng đừng hòng sống.
Ngoài kia, còn có hai kẻ đang âm thầm quan sát, cảm thấy mọi việc đã vượt quá giới hạn, nàng định ngăn cản. Trận pháp này nếu phá hủy tâm nhãn, liền dẫn đến một loạt dao động năng lượng đáng sợ, sẽ nhanh chóng hủy diệt mọi thứ. Vì thế, nàng vẫn đang lưỡng lự tìm cách ứng phó, nhưng bây giờ, trông thấy tóc tém bị ném văng, Đào run rẩy, bàn tay đang nắm lấy Hiền lại càng đổ nhiều mồ hôi hơn. Nàng định mở một lối đi, sau đó nhờ Hiền cố định giúp, tránh cho lối đi vì dòng chảy năng lượng tràn trề, dao động mà bị phá vỡ. Nếu nhanh chóng đẩy hết mọi người ra, trong khoảng thời gian đó, hẳn nàng đủ sức chịu được.
Ngẩng đầu nhìn người mình yêu, nàng mỉm cười, không nói gì. Chỉ thấy Hiền gật đầu, rồi sau đó lại kinh ngạc quay sang nơi khác. Nàng cũng cảm nhận được sự hiện diện của kẻ khác, liền trông theo.
Là hắn.
Ngoài ra, còn một người nữa.
– …là anh hà, anh Xôi?
Gió chợt ngừng, tiếng gào thét im bặt, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng hiện rõ trong đôi mắt màu đỏ rực kia. Hồn ma nhìn về một hướng, nơi đó là một bà lão có mái tóc hoa râm, với những đốt đồi mồi chi chít, từng nếp nhăn phủ đầy dấu tích của tháng năm. Chỉ là, tất cả nét già nua ấy chẳng tài nào che giấu được đôi mắt sáng ngời kia. Đôi mắt rất quen thuộc, rất yêu thương tự thuở nào.
– Em… Phượng đây!
Là hoa là gió cũng là sương, là gặp là yêu cũng là người.
Hồn ma nhớ rõ, lâu lắm rồi, lâu đến mức những lộ tuyến lên tỉnh chỉ là đá mài lởm chởm rải thành đường, dài và hẹp, cũng thưa thớt nhà cửa mái lợp lá dừa. Từ làng của Xôi đến nơi Phượng sống cũng ngót nghét ba cây số. Thế mà mỗi trưa rảnh rỗi, có chàng trai vẫn luôn hớn hở mò tới vườn dâu da bên bờ kênh Rạch Giá tìm người yêu. Người yêu chàng trai nổi tiếng ngoan hiền dịu dàng, cũng nổi tiếng là đẹp nức vùng quê. Chàng trai tên Xôi ấy say đắm nàng Phượng chỉ vì một câu hò trên sông, một cái nhìn bẽn lẽn. Rồi chiến tranh tới, chỉ mới giải phóng không lâu, dân nghèo đến mức cơm còn phải trộn khoai với bo bo ăn cho no bụng, tiền đâu mà nộp quỹ cho huyện cho làng. Thế nên chàng trai phải đi lính, chàng Xôi cũng cam nguyện đi lính. Giặc đòi cướp đất cướp nhà, nơi đây có quá nhiều thứ chàng Xôi cần bảo vệ, mẹ già, và cả cô nàng trốn sau gốc phượng già ôm mặt khóc nức nở khi hay tin.
Xôi cũng muốn khóc, nhưng chàng càng muốn đi. Cái thế giới này bất công, đi lính nguy hiểm nhưng nếu về, còn có cơ hội thăng quan, còn có chỗ dựa mà nuôi nấng gia đình. Giặc là giặc Khơ-me đỏ, cái lũ cắt cổ người như giết gà, thọc bụng trẻ như mổ heo, lũ mất dạy ấy tràn qua, thì phải bắn chết sạch, chàng Xôi mới yên lòng.
Vào cái ngày ra quân ấy, trong ánh đèn mờ tỏ, ngọn gió lúc này cũng lăm le trực chờ thổi tắt ánh sáng yếu ớt kia. Chàng Xôi hẹn người yêu dưới một gốc phượng già, nơi nàng vẫn thường thường gánh xôi ra bán. Chàng Xôi trao nàng một nụ hôn biệt li, cũng trao nàng những lời chân thành dù cộc lốc và lấp lửng ngượng ngùng nhất cuộc đời.
Nhưng, chàng Xôi lại chẳng ngờ, hoài bão và ước mơ của mình còn chưa thực hiện, mọi thứ đã hóa cơn mơ. Mơ đến mụ mị, đến oán hận, và quanh quẩn bi thương.
Chàng Xôi vẫn sống mãi tuổi hai mươi lăm, nhưng giờ đây. Nàng Phượng đằm thắm ngày nào đã sắp trạc sáu mươi…
Hơn ba mươi năm, nàng Phượng chờ đợi, cũng hổ thẹn vô bờ. Khi nàng ba mươi tuổi, đã gả cho người khác. Nhưng dẫu trôi qua bao nhiêu cuộc bể dâu, nàng Phượng vẫn không tài nào quên được nụ cười của chàng lính năm xưa. In sâu trong tâm khảm nàng Phượng, là dáng vẻ gầy còm, nhưng bóng lưng lại như cả vùng trời, nàng Phượng từng ôm, nên càng nhớ rõ hơi thở và khát khao muốn bên cạnh chàng Xôi cùng an hưởng những giây phút êm đềm hơn bao giờ hết.
Cuộc đời cũng như giấc mộng điêu linh, hợp tan tan hợp là chuyện thường tình. Chỉ là cuộc gặp lại này, thoáng cái đã là chuyện của nửa đời người.
Nàng Phượng run rẩy đôi tay, giơ lên cao, chạm vào hai gò má xa lạ, nhưng lại có cảm giác thân quen đến nao nao lòng. Những đốt tay đã sần sùi chai sạn, đã nhăn nheo nứt nẻ, lại gầy đét trơ xương. Nàng Phượng như sống lại vào những năm tháng ấy, vào những đêm không trăng, chỉ có thứ ánh sáng mập mờ của ngọn đèn cầy, trên triền đê là bến bờ ta hẹn hò, cũng là nơi của những con đom đóm vui chơi. Gió sông mát rượi, nụ cười dịu dàng, ánh nhìn trìu mến của chàng Xôi khiến tim nàng Phượng xao xuyến bao phen lại lần nữa hiện diện vô cùng chân thật, cũng vô cùng mờ ảo.
Trước mặt nàng Phượng hiện giờ, là chàng Xôi, cũng nào phải chàng Xôi.
– Anh làm gì vậy, hại tụi nhỏ là không nên!
Thân thể bạn học Bảo thoáng run rẩy, sau lại mỉm cười hiền hòa.
– Anh mượn một chút thôi.
– Vậy hả? – Nàng Phượng ngập ngừng, khóe môi vẫn giữ nguyên điệu cười tha thiết. Thời gian đã khiến nó héo úa đi thật nhiều, còn lại chỉ là những tình cảm thuần túy nhất, lại càng đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
– Em già rồi.
– Còn anh vẫn trẻ… – Nàng lúc này chẳng kìm nổi nước mắt nữa, giọng run rẩy hơn. – Anh bỏ em mấy chục năm.
– Anh xin lỗi…
Rồi hồn ma bật khóc, khóc vỡ òa. Như đứa con nít lạc mẹ. Hồn ma đứng trơ ra mà khóc, mặc nàng Phượng gắng lau khô những giọt nước mắt nóng hổi kia. Nàng Phượng cũng khóc, khóc một lần là dành cho cả những tình cảm bao nhiêu tháng ngày kiên trì và cố chấp.
Có mấy người yêu đến đắm say như thế?
Có mấy người đến được với nhau, cùng nhau sống đến răng rơi tóc rụng?
Hay là, có mấy người, yêu đến mức dù biết rõ đã xa cách vĩnh viễn, vẫn một mực khăng khăng và mù quáng như nàng Phượng đây?
Đã qua bao mùa hè, cũng qua bao thăng trầm thương nhớ. Nay hai người gặp nhau, trong cái hoàn cảnh này. Chỉ còn biết lẳng lặng nhìn đối phương, dẫu có nhiều lời muốn nói, cũng đã truyền tải thông qua ánh mắt và cử chỉ cả rồi.
– Anh có nhớ, hồi lúc anh sắp đi, có nói với em gì không?
Nàng Phượng nắm vai hồn ma, giọng khàn khàn.
– Nhớ chứ, ngoài gốc phượng, anh có chôn đồ. Anh nói nào về thì sẽ đào lên. – Nhắc đến, hồn ma liền lúng túng nhìn quanh, sau đó lại cười buồn. – Coi bộ em phải tự đào giùm anh rồi.
Nàng Phượng cười khà khà, móc từ trong túi chiếc áo bà ba màu nâu đã sờn vai bung chỉ gói nhỏ. Trong mảnh khăn ố vàng, mục nát rệu rã và lấm tấm những chấm cáu bẩn, nàng Phượng trịnh trọng và vô cùng nâng niu, tháo ra thật nhẹ nhàng. Đến nếp gấp cuối cùng, là hai chiếc nhẫn bạc. Tuy bề ngoài không hề láng bóng, cũng rất mỏng, chỉ là tình cảm giấu trong chúng lại nặng nề hơn cả ba mươi năm.
– Cái này hả anh?
Nàng phượng giơ lên, đôi tay lại càng run rẩy, vẻ chờ mong nhìn hồn ma.
– Ừ đúng rồi! – Hồn ma reo lên.
Sau đó, hồn ma chầm chậm nắm lấy cặp nhẫn, dịu dàng vuốt ve mái tóc đã lấm tấm hoa râm. Cuộc sống cơ hàn cực khổ đã cướp đi quá nhiều mùa xuân của nàng Phượng, thế nên mới trông già yếu đến thế. Dẫu vậy, hồn ma vẫn nhìn nàng Phượng đắm say, tựa như cái nhìn đầu tiên, khi họ còn lại những con người trẻ tuổi.
– Đeo cho em!
– …Ờ ờ. Để anh.
Hồn ma giật mình, vội vàng rồi luống cuống làm tư thế quỳ như hoàng tử. Bằng những gì từ sâu thẳm đáy lòng mà hồn ma trân trọng nhất, từng chút đẩy chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của nàng Phượng. Nàng Phượng cũng định làm hành động tương tự, nhưng rồi, hồn ma mỉm cười, ôm nàng Phượng e ấp. Giọng nói nỉ non mà cũng ngập tràn hạnh phúc: – Anh muốn để cặp nhẫn này làm quà cưới cho cháu mình. Chắc anh lỡ đám cưới thằng con anh rồi?
– Ừ! Để khi thằng cháu anh nó lớn, em đưa.
– …Anh phải đi rồi!
– Chờ chút nữa không được sao?
– Tụi nhỏ nó nhìn nãy giờ, cười chết!
Hồn ma cười hiền, thơm lên mái tóc hoa râm của nàng Phượng, rồi lại nhìn quanh một lượt, khẳng khái nói: – Xin lỗi, và cảm ơn!
Sau đó, hồn ma cứ vậy mà hóa thành những chấm ánh sáng li ti, giữa không gian u tối lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Những đốm sáng thoát khỏi thân thể bạn học Bảo một cách chậm rãi, rồi lại bất ngờ kéo thành một luồng gió đẩy ‘oan hồn’ đang ngồi cạnh tóc tém nhập vào thân xác.
Thứ còn sót, hẳn là tiếng khóc sụt sùi của một bà lão, có mái tóc hoa râm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!