Thanh Xuân Như Họa - Chương 019
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Thanh Xuân Như Họa


Chương 019


Tóc tém chần chừ, nín lặng, cuối cùng bò đến chỗ bạn học Bảo, ôm chặt rồi nấc nghẹn. Nhìn người trong lòng mình tím tái mặt mũi, lạnh ngắt như tờ thế này, khiến tóc tém bật khóc. Khóc đến đỗi làm kẻ mới hoàn hồn cũng phải nhăn nhó tỉnh lại, yếu ớt hỏi: – Tui chưa chết mà, khóc trù sớm vậy?

Tóc tém hoảng hốt nhìn bạn học Bảo, sau đó vo nắm đấm dúi vào người tên gàn dở này liên tục mấy đấm, vừa sụt sùi vừa mắng mỏ:

– Đồ chết toi, lơ mơ kiểu gì mà bị ma ám, suýt nữa bị cướp xác làm vong hồn luôn rồi. Giỡn nữa hả? Đồ cà chớn!

Nện xong mấy phát, tóc tém mới phát hiện bạn học Bảo lại ngất, thế nên tóc tém khóc càng to hơn. Tóc tém hoang mang, nơi này vừa tối vừa âm u, còn có ma. Bạn bè thì lạc nhau cả rồi, nhỡ đứa nào xảy ra chuyện thì biết tình sao? Càng nghĩ, tóc tém càng lo, càng lo, tóc tém lay người bạn học Bảo mạnh hơn.

Trông thấy màn này, có ba con người âm thầm lau mồ hôi hột.

Hữu thở dài, hắn thấy buồn. Một nỗi buồn khó diễn tả, khó giải thích, càng khó hiểu vì nguyên do gì lại xuất hiện. Tạm thời, vẫn chưa phải chuyện quan trọng, Hữu lắc đầu, phất tay, một trận gió như có như không xuất hiện, rồi lại lẳng lặng thổi đi. Hắn nhìn lên bầu trời, hai người vẫn luôn quan sát chậm rãi hạ xuống, đứng đối diện hắn. Họ không nói gì, hắn cũng chẳng có gì để trò chuyện, nhưng lại có nhiều việc cần ba người đồng loạt xử lý.

Hiền lạnh nhạt giẫm một phát xuống đất, mặt đất rung chuyển rồi nứt nẻ thành hố trũng, không lâu sau, từ trong khe nứt kì lạ, mọc ra đóa hoa sen, to lớn, màu xanh lam huyền hoặc, lại có những chấm trắng li ti thánh khiết ẩn ẩn thành hoa văn bên trong cánh hoa. Hoa sen như có sinh mệnh, nở rộ, xoay tròn, dù cánh trong suốt như băng, cũng mang hơi thở lạnh lẽo vô ngần, thế nhưng những kẻ nằm trong nhụy hoa lại chẳng hề bị đông cứng, ngược lại có vẻ rất ấm áp thoải mái. Từ xa, cũng có một thứ đang lao tới với tốc độ nhanh vô cùng. Đó là một thanh thiết thương, trên thiết thương có hai người, một mũm mĩm lùn lùn, một cao gầy thư sinh. Cả hai đều rải đầy những vệt lớn nhỏ như dao cứa, có chỗ máu chảy đến khô, có chỗ vẫn còn rỉ ướt.

Đào nhíu mày, thổi một luồng hơi, hơi thở mang theo sinh mệnh mênh mông thấm qua từng lớp da thịt, phục hồi những vết thương mà mắt thường có thể thấy được rõ ràng chân thật nhất.

Nàng lại thổi thêm vài hơi, thổi vào tóc tém cùng Lung Bảo, thổi vào Tiểu Nghi, tóc xoăn và Phong Đằng, nàng thổi đến đâu, mang dịu dàng đến đó, gọi thoải mái về đây, ru người vào cõi mộng mơ êm đềm. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tóc tém, nàng chỉ đành lắc đầu. Để họ quên hết sự tình này, vì muốn tốt cho họ mà thôi.

Xong, nàng lại nói: – Nên xóa mấy kí ức không đáng có này trước đã.

– Được, vậy tôi đem bọn họ đi trước, còn việc dọn dẹp, hai người không phiền chứ?

Hữu hỏi, nhận được cái gật đầu ưng thuận, hắn liền quay lưng, thiết thương biến trở về hình dáng chiếc vòng bạc ban đầu, đeo trên cổ tay Tâm, còn hoa sen được quang kiếm chẳng biết từ nơi đâu xuất hiện kéo đi, hắn dẫn những người bạn đang thiếp ngủ rời khỏi đây, chỉnh sửa lại một chút ký ức của họ, sau đó lại liền biến mất. Hắn muốn tới một nơi, nơi mà mảng đen tối vừa rồi thông tới. Đó có thể gọi là cõi u minh, cũng có thể gọi là chốn hoang nguyên quỷ địa.

Không có mặt trời, càng chẳng có chút ánh sáng nào hiện diện.

Chỉ là, nơi đó. Có kẻ hắn đang rất muốn giết chết!

Hắn quên khuấy mất, còn một bà lão với mái tóc hoa râm.

Bảo hắn xóa đi phần ký ức kia, hắn không đành, thôi thì để Đào và Hiền quyết định vậy.

Chỉ là, hắn không ngờ tới, nàng chỉ nói một câu sau khi dẫn bà ra ngoài.

“Xin đừng nói thêm gì cả.” – Là một câu khẩn cầu, cũng là một lời cảnh cáo. Nàng tin rằng, trải qua những việc vừa rồi, bà cũng sẽ chẳng huyên thuyên gì nhiều.

– Cảm ơn mấy đứa!

Đó là những từ ngữ cuối cùng bà lão đã nói. Sau đó, bọn họ không hề gặp lại bà ấy nữa. Có người nói, con cháu dẫn bà lão lên thành phố sống, cũng có người nói, bà lão bỏ nhà ra đi. Chỉ là, sống một kiếp người, nếu đã chẳng còn gì hối tiếc, thì việc sống được bao lâu, có quan trọng không?

Còn một số thứ cần dọn dẹp, vài kẻ cần đến ‘hỏi thăm’. Nàng mỉm cười, chỉ là trong ánh mắt chứa đựng vô hạn lạnh lẽo, cũng cất giấu vô hạn sát ý. Hiền biết rõ, nàng đang rất giận, khi nàng nổi giận trông càng nhu mì hơn bao giờ hết. Thế nên, Hiền không ngăn cản nàng, im lặng theo sát phía sau.

Một ánh mắt giao nhau, tâm ý tương thông, chẳng cần buông lời giải thích, chỉ mong người mãi mãi bên ta.

Nàng gật đầu, sau đó chỉ tay. Ánh sáng hóa hoa, hoa nối thành dây xoay tròn tạo thành một trận pháp mang màu trắng tinh thuần nhất thế gian, gió cuồn cuộn nổi lên, trong gió ban đầu ẩn chứa mùi tanh tưởi nguy hiểm nay lại thay bằng vị mặn nồng của muối. Nhưng đóa hoa càng ngày càng lớn, càng lúc càng rực rỡ sinh động. Nơi nàng đến là một vùng khơi, biển đỏ tươi như máu, gọi là huyết hải. Bờ cát đen đặc như than, lại gọi là u đầm.

Chốn huyết hải u đầm là nơi những quái vật xảo trá nhất, hiểm độc nhất sinh sống, cũng là nơi bàn tay bọn chúng dám vươn ra tính toán hai người.

Giữa những thế giới, dẫu khác nhau nhưng luôn có sự tương giao. Nàng và Hiền tìm kiếm là bình yên đạm mạc, nhưng bọn chúng lại dám phá hoại đi cuộc sống kia. Chúng cần phải trả giá.

Nàng nhìn người có bóng lưng cao ngạo và to lớn kia, nếu muốn tiến về phía trước, sẽ luôn có Hiền sau lưng chở che mình. Thế nên, nàng không sợ hãi.

Cản trở nàng lướt qua muôn trùng đoạn đường kia là một tên da đỏ, đỏ như máu, râu lại đen, đen như than. Ánh mắt của tên ấy lại mang màu xanh kì dị. Tên ấy khoanh tay trước ngực, bộ dáng thô tục và lưu manh vô cùng, nào sánh bằng Hiền của nàng.

Ồ khoan! Nàng không có bảo Hiền thô tục và lưu manh hơn tên ấy…

Rắc rối quá, thôi đành giết hắn vậy.

Nói là làm, nàng mỉm cười bước lên trước, dưới chân là hoa, trên đỉnh đầu cũng là hoa. Hai vòng hoa bay ra, kết thành một trận pháp lung linh mà cũng muôn vàn thần thánh, xoay ngược nhau, hoa cùng hoa hóa ánh sáng soi rọi thế gian, hủy diệt đi những ô uế bẩn thỉu trên đường nó lướt qua.

Thế nhưng thứ ánh sáng luôn khiến nàng tự tin nay lại bị chặn bởi một chiếc khiên to màu vàng đất. Khiên thô kệch cồng kềnh, in những vòng tròn đồng tâm miêu tả một thế giới. Từ giữa đến ngoài, gồm mặt đất, bầu trời, mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao. Hai thành phố, trong đó một nơi đang tổ chức đám cưới còn một nơi bị kẻ thù vây quanh. Một cánh đồng được cày ba lần. Một cánh đồng của nhà vua trong mùa thu hoạch. Một vườn nho. Một đàn gia súc. Một trại cừu. Đám người nhảy múa. Dòng chảy của Oceanus.

Nàng nhíu mày, làm thế nào bọn chúng lại có được chiếc khiên thần của Achilles?

Còn dùng để cản trở nàng?

Nàng chịu thua, bèn quay sang Hiền với vẻ ấm ức.

Hiền bật cười, thừa biết nàng đang giả vờ. Thế nhưng cũng chẳng muốn vạch tội làm gì. Hiền chắn trước nàng, biển máu dưới chân kịch liệt cuộn trào và sôi sục, sau đó những cột nước đánh lên, mạnh mẽ như mũi giáo chọc thẳng trời xanh lại gấp thành khúc đâm về phía kẻ cầm khiên. Giáo là nước hóa thành, dần bị thay thế bằng băng. Băng kết tinh đến cứng rắn hơn tất cả vạn vật, lại càng hàn lãnh hơn hơi thở của huyền sương cự long trong truyền thuyết. Bởi, Hiền chính là băng, băng triệu triệu vạn năm kết tinh từ hỗn độn hóa thành. Là thứ cổ xưa hơn cả, cũng là thứ tinh thuần đến đáng sợ. Những cột băng cứ thế đâm đến, đâm nát chiếc khiên, cũng giết chết kẻ cầm khiên. Máu màu xanh lục, giống ánh mắt trợn to ngỡ ngàng của kẻ ấy lúc sắp chết.

Kẻ ấy nhìn thấy hai đôi cánh. Một trắng muốt, tựa ánh sáng thuần khiết nhất vạn giới, một lại xanh thẫm, hệt nước biển chốn hồng mông cổ hải vô biên.

Đều là những thứ cực đáng sợ, cực diễm lệ, cũng cực kì tàn khốc.

Sự tàn khốc ấy chưa dừng lại ở đây, lan đến sau lưng, nơi kẻ ấy dù chết cũng cam nguyện bảo vệ. Băng cùng ánh sáng đã phá hủy một tòa lâu đài hùng vĩ mấy triệu năm vẫn sừng sững uy nghiêm.

Nàng là người đẹp nhất thế gian, nhưng cũng có thể trở thành sát thần đáng sợ nhất thế gian. Chỉ là rất lâu rồi nàng không có ý định giết chóc mãnh liệt như thế.

Nàng đang rất giận. Sau bao đau khổ, giữa những đấu tranh, phản bội và bị phản bội, tín nhiệm rồi lại nhi ngờ. Nàng và Hiền mới trốn tránh khỏi vòng xoáy nghiệt ngã kia, vậy mà bọn chúng lại chẳng chịu buông tha bọn họ.

Nàng không thể chấp nhận được điều đó!

Vì vậy, nàng muốn giết hết tất cả những kẻ làm ảnh hưởng đến hai người.

Bảo nàng điên cuồng ư? Phải, nàng đang điên.

Bảo nàng ích kỉ? Trên thế gian này ai mà không có lòng ích kỉ?

Nàng từng sống hết mình cho nhân loại, nhưng cuối cùng nàng nhận lại được gì ngoài bao lời gièm pha tai tiếng, ngoài những ấm ức khổ đau nói không nên câu. Giải thích bị xem là ngụy biện, tin tưởng rồi bị người hãm hại. Từng kí ức kia nàng chưa giây phút nào quên được. Nàng bị những kẻ gọi là anh hùng, là đấng cứu thế, là hiền triết kia lợi dụng giết quỷ. Quỷ tuy nghe có vẻ gớm ghiếc, nhưng chúng cũng là con dân của bộ tộc quỷ. Vì sao thế gian không chung sống hòa bình? Cứ phải chiến tranh triền miên, nghi kị, đố kị, rồi cuối cùng vẫn là âm mưu, là gió tanh mưa máu.

Nàng chỉ muốn tình yêu, chỉ muốn bên người mình yêu, sống một cuộc sống êm đềm. Nên nàng bỏ trốn.

Chúng lần nữa muốn cướp mọi thứ từ tay nàng?

Thiên nữ ư? Thời gian đã khiến nàng đổi thay mất rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN