Thanh Xuân Như Họa - Chương 028
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Thanh Xuân Như Họa


Chương 028


Ở trong gian phòng bệnh có nhiều chiếc giường được đặt cách nhau một khoảng trống nhỏ, trong khoảng trống nhỏ lại có hai chiếc ghế chen ngang, Nghi lùn đang ngồi trên một chiếc ghế, sát bên là bàn tay sưng vù giờ đã được băng bó lại kĩ lưỡng, nhìn trắng phau phau lại tròn tròn mập mập, trông cứ như đùi gà tẩm bột chờ rán giòn vậy.

Nghi bực bội khó chịu ghê, nơi này nhiều người, Đằng không thấy ngại hay sao mà cứ nhìn trần nhà lẩm bẩm thều thào, chẳng nhẽ trên trần nhà có tiền chắc? Hay mặt Nghi xấu hơn cái trần nhà?

Nghĩ xong, Nghi lại thấy mình khùng khùng mà không biết khùng khùng ở đâu, khiến tâm trạng vốn chẳng mấy vui vẻ lại càng tồi tệ hơn. Nhưng hễ quay đi bất kì hướng nào, một hồi cũng thấy cái ‘đùi gà tẩm bột’. Tiểu Nghi rất buồn phiền về việc này.

– Làm gì mà thở dài quài vậy?

Nghi nghiến răng nghiến lợi, định vung tay đập vào mặt Đằng mấy phát, nhưng nhìn hàm răng hơi ngà ngà có chiếc răng khểnh kia lộ ra là hết muốn đánh. Thế là Nghi lại thở dài.

– Chán thì đi về trường coi tụi nó quẩy đi, ngồi đây chi quài?

– Tui thích ngồi đây nè cho hông? – Nghi cộc cằn đáp.

– Chứ hông phải thích tui nên “ngồi đây” hả? – Nói xong, Đằng liền cười.

Riêng Nghi thì hận không thể xé rách cái bộ mặt đáng ghét này cho rồi. Còn dám trả treo? Càng nghĩ càng thấy tức, nhưng cuối cùng cũng thôi. Từ lúc vào bệnh viện tới giờ, hai đứa nói chuyện với nhau chưa tròn hai mươi câu nữa. Nghi thấy buồn buồn, cũng thấy lo lo. Nếu không phải vì sợ Nghi bị bỏng thì tay Đằng đâu có thành tay xác ướp, giờ thì hay rồi, không chỉ mình, cả lớp cũng bất an thấp thỏm theo, vừa nãy tóc tém gọi điện thoại, nghe có nhiều tiếng nói, hẳn là đem cả đám vào thăm rồi. Lần đầu tiên trong đời có việc khiến Nghi thấy bối rối nhiều tới như vậy.

Bối rối nhất, là cứ bốn mắt nhìn nhau, xong bốn mắt nhìn trần nhà với nền gạch, rồi bốn mắt tiếp tục liếc qua nhìn nhau thế này mãi, khiến Tiểu Nghi cứ bứt rứt không yên, hết nhón gót chân giậm giậm đôi dép lào rồi lại cuộn mấy ngón tay xoay tới xoay lui. Nhưng Tiểu Nghi lại không nghĩ đến những hành động kì quặc này lại thu hết vào mắt Đằng.

Đằng mím môi liên tục, cứ muốn cười nhưng cố nén cười, còn không nghĩ tới bản thân mình cũng kì quặc. Vài người vô ý ngó sang, càng cảm thấy hai đứa xứng đôi vừa lứa quá đỗi. Kì quặc y hệt nhau.

Cảm thấy bầu không khí này khó chịu quá đỗi, Đằng lại chả biết làm sao, cứ làu bàu đọc từ tiếng tàu sang tiếng thái, hết hát tiếng việt rồi dịch tiếng anh, định nghĩa cộng hưởng cơ vật lý tới rảo bài Đất Nước của Nguyễn Khoa Điềm như tụng kinh khiến Tiểu Nghi vừa bực bội lại thấy hài hước.

– Mai thời khóa biểu có môn gì?

Tiểu Nghi hỏi, Đằng trả lời ngay tức lự: – Toán Toán Hóa Hóa Sinh.

– Ủa vậy đọc Ngữ văn làm gì?

– Mai trả bài.

– … – Tiểu Nghi cạn lời

Sau đó, Đằng thấy mình ngu thiên thu vạn cổ.

– Rãnh ha?

– Ờ.

Rồi, ngu tập hai, Đằng triệt để câm nín.

Sắc mặt Đằng lúc này trở thành hồng phớt, nhìn kiểu gì cũng giống cậu học trò nhỏ phạm lỗi bị cô giáo bắt quả tang vậy. Tiểu Nghi nhịn chẳng đặng, bật cười hì hì, khiến mặt Đằng càng đỏ hơn. Nhưng dần dà, giọng Tiểu Nghi nhỏ dần, hai đứa im lặng, kẻ ngó trần nhà, người vo ve đôi bàn tay.

Cảm giác quái gở này gọi là ngượng ngùng, lúc nãy Đằng cũng đã sổ một tràng khái niệm về ngượng ngùng bao gồm trạng thái, tính chất, nguy cơ, hậu quả của nó, mà cách khắc phục thì bó tay. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ thấy chẳng phải là việc tốt đẹp gì, thế nên đắn đo dữ dội lắm, Đằng mới cắn răng hạ quyết tâm, cẩn thận quan sát cái đầu đang cúi xuống như ngủ gật kế bên mình, bạo dạng dí cằm sát đến cũng không thấy phản ứng, Đằng mới nhỏ giọng hỏi: – Nghĩ gì th…

Xong Đằng liền biết, đó là hành động ngu tập ba của mình trong ngày. Nào ngờ đâu vừa dứt câu, Tiểu Nghi hoảng hồn ngẩng đầu lên, đập vào cằm làm Đằng suýt cắn trúng lưỡi chết luôn tại chỗ. Hai đứa như diễn viên hài, kẻ ôm đầu người bụng miệng vừa rên vừa xuýt xoa, đều đau đến ứa nước mắt.

– Làm cái gì vậy hả?

Tiểu Nghi gắt gỏng, khi nãy là nguyên hàm răng của Đằng cạp một cái vào đầu Nghi, còn Đằng chẳng hề khá hơn, bị nguyên nùi tóc tọng vào trong họng ngứa muốn chết. Cả hai đều bị thương, nhưng càng nhiều hơn là tức giận, thoáng cái không khí ngượng ngùng gì đó quẳng đi hết sạch.

– Nói chuyện chứ làm cái gì? – Đằng ai oán đáp.

– Nói chuyện thì nói chuyện, bộ ngậm miệng hông được hả?

– …ngậm miệng sao nói chuyện?

– …

Tiểu Nghi cảm thấy, trời sinh kẻ trước mặt mình ra là để làm khắc tinh cả đời. Lần nào gặp nhau cũng phải chí chóe rồi tàn sát tổn thương nhau như thế này, chẳng sớm thì muộn hai đứa cũng có ngày tức chết cho xem.

– Lần nào gặp mấy người là tui cũng xui xẻo rần rần, ám đứa khác hông được hay gì mà ám tui quài? Bực bội.

Tiểu Nghi xoay mặt sang nơi khác, dừng động tác xoa đầu của mình, cũng chẳng để ý hồi nãy bị Đằng ‘cắn’ một cái có ướt đầu hay không, nhỡ thoe đều luôn rồi thì hối với chả hận cái gì nữa bây giờ. Không hiểu sao, Tiểu Nghi thấy muốn khóc, khóe mắt bắt đầu lóe lóe chút nước như thể vừa bị bạn trai ức hiếp vậy.

Đằng luống cuống và khổ sở muốn chết, một tay bị bó như giò heo, làm gì cũng thấy đau rát và bất tiện, cố lấy cánh tay còn nguyên vẹn lay lay vai Tiểu Nghi, sau đó vò đầu bức tóc, vuốt mặt thở hắt chẳng biết nói sao.

– Xin…xin lỗi mà, đừng có khóc nha.

– Ai nói tui khóc?

– Vậy chứ quay mặt chỗ khác làm gì?

– Ngắm chim.

– Con chim xấu lắm, ngắm tui nè.

– Ai nói xấu, chim vừa to vừa đẹp hơn xa cái bản mặt của mấy người.

Đáy lòng Đằng thầm gào thét lên mấy ngàn lần nguyền rủa toàn thể loài chim, sau đó xuề xòa làm lành: – …rồi rồi, chim đẹp hơn tui, nhưng tui là người bệnh nè, cầu thương hại.

Nói xong, Đăng tận lực làm thành bộ mặt cún con đáng yêu, Tiểu Nghi chần chừ một chốc, cũng chịu thua, quay sang nhìn thấy bộ dạng của Đằng, nhịn không được hỏi: – Đói bụng hay gì mà mặt nhăn như cái bánh bao thiu vậy?

Sau đó vài giây, hai đứa bật cười. Chờ khi tràng cười qua đi, Tiểu Nghi rốt cục thở dài, chậm chạp hỏi: – Sao hồi sáng hông nhảy ra, cần gì hất cái nồi, nó rớt thì cũng có trúng tui đâu mà sợ?

– Sao hông sợ? Lỡ trúng thiệt thì sao? Mấy người con gái con lứa, bị phỏng thì dễ có sẹo, sao mà lấy chồng?

– Liên quan gì chồng con ở đây?

Tiểu Nghi khó hiểu hỏi, Đằng trợn mắt trả lời:

– Bà vừa xấu vừa lùn vừa ốm nhom, còn thêm mấy vết sẹo thì ai mà ưa? Ế tới già thì tính sao?

– Ế kệ tui, ế là xu thế thời đại, mắc mớ gì ông mà hông cho tui có sẹo? – Nghe xong, Tiểu Nghi nghiến răng nghiến lợi gắt.

– Sao hông liên quan?

– Chứ liên quan gì?

– Tui thích bà là liên quan hà!

Tiểu Nghi buộc miệng “hả” một tiếng, liền há mồm không ngậm lại được, gần như cằm muốn rớt xuống nền gạch, cả người tê rần tiếng vào trạng thái hóa đá luôn. Nhìn cái màu da đỏ lựng, mặt cúi gầm của Đằng ngay sau đó, nín thở hồi lâu mới rùng người mấy phát, sau đó run rẩy hỏi: – Giỡn hay thiệt vậy?

– Thiệt! – Để đáp được câu này, dường như Đằng đã dùng hết can đảm nửa đời để nói ra.

– Hông thể nào!

– Tại sao lại hông thể nào?

– Bà ngoại tui tám chục tuổi rồi.

Đằng chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như hiện tại. Xung quanh có không ít người chú ý, họ cứ vui vẻ hứng thú đầy mặt, chằm chằm ngó xem hai đứa hoài, làm bao nhiêu tự tôn đàn ông của Đằng gần như mất sạch hết. Tức quá, Đằng hóa liều, nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ: – Tui, nói, là, tui, thích, Nghi, rõ, chưa?

– Hả? – Tiểu Nghi lần thứ hai há miệng mắc quai.

– Hả cái gì mà hả? Ở đó mà giả ngu, người ta cười nãy giờ kìa! Mắc mệt!

Nghe Đằng hằn hộc mình, Tiểu Nghi cũng nổi cáu quát lên:

– Tỏ tình mà mắc mệt hả? Vậy im đi, tỏ làm quái gì?

– … – Đằng cảm thấy bản thân mình còn nói thêm câu nào nữa thì hẳn sẽ lên cơn mất thôi. Nhưng không nói lại không được, Tiểu Nghi quay ngoắt mặt sang nơi khác chẳng thèm quan tâm lời nói của mình càng khiến Đằng thấy tức:

– Rồi làm gì ngó ngoài cửa sổ quài?

– Ngắm bươm bướm! – Tiểu Nghi đáp cộc lốc.

Trán Đằng gần như nổi lên mấy cọng gân xanh, tức muốn chết.

– Vậy thôi bà đi ngắm mấy con chim bướm gì của bà đi, tránh xa tui ra.

– Làm gì đuổi? Mới tỏ tình với tui xong mà giờ thái độ vậy đó hả?

Lần này đến lượt Tiểu Nghi xoay lại, trợn trừng mắt gắt gỏng.

– Chứ bà có thèm để ý tui hả?

– Ai nói hông để ý?

– …vậy là có hả?

– … – Tiểu Nghi á khẩu.

Bỗng một tràng “ồ” rộ lên từ ngoài cửa vọng vào, rồi một, hai ba, bốn cho tới mười mấy cái đầu trồi lên chen lấn ngoài phòng, xong lần lượt từng đứa tràn tràn vào, vừa đi vừa biểu hiệu trên khuôn mặt như có khắc mấy chữ: “Tụi tạo hiểu hết rồi!” trên mặt, ngay cả những người trong phòng cũng là ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía cặp đôi vừa mới tỏ tình kia.

– Chắc tao chết quá mày ơi… – tóc xoăn xoay qua, chắp tay trước ngực nhìn tóc tém, làm tư thế muốn xỉu – anh hùng xả thân cứu thiếu nữ ngây thơ, sau đó họ ở bên nhau, tỏ tình xong thì kết hôn, hưởng hạnh phúc trọn đời. Ôi, thật là vĩ đại, thật là ngưỡng mộ quá chời!!!

– Diễn sâu vừa vừa thôi má, chừa cho tụi nó diễn nữa. – Giọng nói mang tính chất răn đe nhưng rõ ràng trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt của tóc tém, cố ý trào phúng một trận làm cả bọn cười ngất ngây.

Sau đó, là một người vui sướng rần rần, còn một người tê rần rần da mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN