Thanh Xuân Như Họa - Chương 029
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thanh Xuân Như Họa


Chương 029


Chẳng rõ có phải do thẹn quá hóa giận hay không, Tiểu Nghi mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống cái đám vừa mới tiến vào phòng, hỏi:

– Tụi bây rình nãy giờ đó hả?

– Rình cái gì mà rình? – Tóc xoăn vội phản bác, trề môi – nãy giờ hai đứa mày công khai “tỏ tình” rần rần, đừng có mà vu khống tụi tao nha…

Nghe xong nhiều đứa bỗng thấy choáng váng muốn xỉu.

– Ủa mà ngộ vậy, mới cuối cấp ba, học hông lo tối ngày lo yêu đương này nọ, mất thể diện danh dự dễ sợ!

Tóc xoăn nguýt giọng, khoanh tay khinh bỉ, trông rất có dáng vẻ của mấy cô tiểu đỏng đảnh. Sau đó, tóc tém liền bất chấp địch ta, liền thẳng thừng đá đểu tóc xoăn rằng: – Đỡ hơn thứ ế quanh năm suốt tháng giống má.

Cả bọn cười ngấy ngây con gà tây, chỉ có mình tóc xoăn nổi giận, gằn giọng: – Tao vậy chứ còn thua xa con nhỏ nào đó ở chung nhà mê trai hết thuốc chữa, rình mò đeo bám thằng Bảo từ hồi cấp hai tới giờ.

– THIỆT HẢ?

Bạn học Bảo há to miệng, quay ngoắt sang phía tóc tém, nhưng chỉ thấy đương sự trừng mắt cảnh cáo, hỏi: – Lời từ miệng con nhỏ chuyên nói bậy nói bạ này nghĩ coi ai tin được?

– Tui tin! – Bảo hất cằm lên, trắng trợn đáp.

Tóc tém cạn lời, mọi người càng cười to hơn. Nhưng bọn họ vẫn chẳng buông tha cho hai đương sự, Đào mỹ nhân thường ngày luôn hiền lành hòa nhã cũng chen vào châm chọc một chút: – Lạc đề lạc đề nha. Hoàng tử với công chúa còn ở đây kìa.

– Ờ, xíu quên… – Tóc xoăn mỉm môi, trông vô cùng gian – tự khai hay muốn bổn cung dụng hình?

Nói rồi cả đám cũng rất phối hợp làm một bộ mặt đại gian đại ác, tiến đến gần chiếc giường bệnh, vây hai kẻ đáng thương vào tròng. Đằng cười khổ hỏi:

– Hông khai được chứ?

– To gan!!! – Tóc xoăn liếc xéo, khoanh tay trước ngực, gật gù – tiểu Khang, tiểu Bảo, tiểu Đào, tiểu Nhi, ghìm tụi nó lại cho bổn cung tra khảo.

– Dạ… – Bốn đứa nhịn cười, đồng thanh nũng nịu đáp.

– Tiểu Quế tử, đem hình cụ mang ra cho bổn cung.

– Nô tì tuân lệnh…

Sau đó, gái béo cũng rất phối hợp, nhanh chóng mở cặp mình lấy ra một đống thứ bao gồm mít ướt, chuối nướng, ổi, cóc, me thái, xoài sống, còn thêm mấy bịch muối tôm muối ớt các loại bày trước mặt mọi người, thuần thục lột vỏ một trái me, chấm chấm gia vị sau đó cắn một phát làm bộ dạng siêu chết thèm.

– Má làm gì vậy má? – Tóc xoăn nhăn mặt hỏi.

– Ủa chứ hông phải ý kêu đem đồ ăn dọn ra hả?

– Thánh thần ơi rồi cái cà mèn đâu? Để tụi nó ăn cơm chứ hổng lẽ ăn mớ đồ chua này qua bữa?

Gái béo đáp bằng giọng lí nhí: – …nãy tui lỡ giải quyết hết rồi.

– …mày ăn hồi nào? – Tóc xoăn chán nản hỏi.

– Hồi còn ở trong trường.

Gái béo thấy xấu hổ muốn chết, nhưng đắn đo một chút, cũng cắn răng nói khiến cả bọn muốn té xỉu. Lớp trưởng Khang cảm khái hèn gì lúc nãy mình cầm cà mèn cứ thấy nhẹ nhẹ, sai sai ở đâu đó. Còn tóc xoăn liền thừa cơ hội rên rĩ kể khổ:

– Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức để nấu hông?

Nghe tóc xoăn nói, tóc tém thở dốc phì phì, nghiến răng hỏi: – Mày dám nói mày nấu hả?

Gái béo nghe vào tai, liền hoảng hốt: – Ủa vậy chứ ai nấu?

Lớp trưởng Khang cười gượng, ngại ngùng đính chính: – Thì là Huệ thi nhưng mà làm hư hết trơn, rồi kím chỗ trốn để Nhi làm từ đầu hết á.

Tóc xoăn lần này há miệng mắc quai, đuối lý chẳng biết đường nào phản bác. Gái béo cũng há mỏ hoảng hốt, tay chân luống cuống một chút, cuối cùng đành khai:

– Thiệt ra tui tưởng Huệ nấu, sợ mọi người ăn vô thì… thì… mà túm lại là tui lén lén đem đổ thùng rác rồi chứ có dám ăn đâu.

Tóc tém tức muốn nhả khói, còn tóc xoăn phá lên cười như thể bản thân chẳng hề liên quan đến việc này vậy. Mấy kẻ khác đều lắc đầu chịu thua.

Cười một hồi, trời vào giờ này nắng rán giòn mái ngói, có vài đứa thấy uể oải, trong cái phòng bệnh vốn chẳng mấy rộng rãi chen chúc thêm bọn nó ít nhiều cũng gây chút phiền hà cho những người xung quanh, nhưng đã trót đến đây nên chẳng ai chịu đi về sớm, phần nhiều xúm xuýt quanh giường của Đằng, một ít thì rủ nhau đi tham quan bệnh viện. Đằng cảm thấy sốt sắng, nhưng dẫu năn nỉ thế nào, cuối cùng vẫn bị nhóm tóc xoăn cướp lấy điện thoại, gọi báo cho phụ huynh của Đằng biết đầu đuôi mọi điều.

Nhưng việc ấy lại khiến mọi người thoáng chốc mất đi vui vẻ, thậm chí còn cãi vã.

Nghi thấy bực bội lắm, vì bản thân kẻ nào đó đã bị bó thành giò heo mà còn khăng khăng kêu tự mình về nhà giải thích. Chẳng riêng gì Tiểu Nghi, tóc tém, tóc xoăn cùng mọi người cũng bực bội, cánh con gái đều cảm thấy cánh con trai ngộ ghê, thích sĩ diện cho ai xem chả rõ nữa.

Nhưng ít ra, còn có cánh con trai hiểu thấu chút tâm sự của Đằng. Con trai trên vai sau này là trụ cột gánh vác gia đình, xảy ra chút chuyện cũng không thừa nhận nổi, hở tí là nhờ người giúp đỡ thì khác nào mượn nền mượn cột nhà hàng xóm xây nhà, trong lòng họ đều có một chấp niệm lớn, nhưng lớn đến đâu đều tùy thuộc mỗi cá nhân. Chỉ là, ta có thể thấy, đôi lúc chấp niệm ấy lại trở thành ngoan cố và ngốc nghếch quá đỗi. Tuy xuất phát từ sự quan tâm, nhưng nếu chưa tìm được tiếng nói chung, sẽ phát sinh không ít tranh cãi cùng căng thẳng, dễ làm tổn thương nhau. Tất cả đều còn trẻ, nên chưa mấy thấu đáo cách suy nghĩ và cách hành động.

Nhưng cũng có lẽ, chính vì bốc đồng nóng nảy như thế, tình cảm ẩn chứa lại càng thuần khiết và đơn giản nhất.

Đằng thở dài, dẫu chẳng muốn khiến gia đình lo lắng nhưng xét cho cùng, cũng không thể giấu giếm được, nếu còn tiếp tục làm theo ý mình, chính là phụ lòng mọi người. Đằng biết chứ, nhưng tâm trạng vẫn cảm thấy nặng nề, hồi hộp.

Đào là người khéo léo, nhận thấy bầu không khí hơi khẩn trương, nên bèn mỉm cười, hỏi: – Rồi rốt cục là Đằng chịu tỏ tình với Nghi lùn rồi hả?

Hai kẻ được nhắc đến đều lựa chọn im lặng không đáp, Đào cũng chẳng khó chịu, tiếp tục hỏi: – Người ta tỏ tình đều có hoa có quà, nhưng phó lao động thì ù lì keo kiệt như vậy, bị phớt lờ là phải rồi?!

Hai đương sự lại im lặng, chỉ là mặt càng lúc càng đỏ lên rõ ràng, làm mọi người cũng vui vẻ, tâm trạng hòa hoãn lại không ít.

– Phải rồi, mà thiệt ra tao trông mong tụi bây thành đôi dữ lắm đó! – Tóc tém chắp tay trước ngực, thở dài – ít ra sau này đi đám cưới đám thôi nôi đám đầy tháng đồ đỡ tốn tiền.

Đào bỗng dưng muốn ngã nhào, nén cười phụ họa: – Nhi có tâm ghê ha? Coi người ta trước đi, còn chưa thừa nhận gì hết mà?

– Rành rành trước mắt, rần rần cả phòng, rộn ràng cả buổi còn chưa chịu thừa nhận cái vẹo, con Nghi mà chối là tao hốt thằng Đằng nhá!

Tóc xoăn trợn mắt hăm dọa, nhưng liền bị Tiểu Nghi gắt gỏng thách thức: – Mày giỏi mày hốt nó đi, tao cảm ơn nhiều luôn.

Sau đó là cánh đàn gái bắt đầu chí chóe, khi nãy còn sợ làm phiền người khác này nọ, giờ thì giống như phiên chợ trời. Đào cười khổ, thở dài một hơi, liền có một vòng tay ôm lấy mình từ phía sau, hơi bất ngờ một chút, mặt cũng ửng đỏ, nhưng không có ý phản kháng, mặc cho ai đó tùy tiện dửng dưng.

Một kiếp người, nếu có kẻ nguyện ý cùng mình sống đến già, tuy không hẳn hoàn thành hết mọi điều truy cầu cả đời, cũng đã đủ viết nên ý nghĩa của hai từ “mãn nguyện”.

Mãi khi mẹ Đằng đến, cả đám lễ phép chào hỏi, không dám tiếp tục nháo sự nữa, một lát cũng xin về. Tiểu Nghi nằng nặc đòi ở lại khiến mọi người đều ném cho hai đương sự một ánh mắt tràn đầy thâm ý, ai nấy cười gian không ngớt. Sau đó mọi người lựa chọn về nhà hết, vì phải chuẩn bị bài vở cho tiết kiểm tra ngày mai, nếu không trúng ngay môn chủ nhiệm, hẳn chúng nó còn rủ rê tụ tập một hồi nữa. Điều đó cũng chứng tỏ tầm ảnh hưởng đáng sợ của “hột vịt ác ma” trong lòng tập thể 12B5 lớn đến nhường nào.

Chẳng qua lúc chia tay nhau, Hữu lại hớt ha hớt hải đạp xe đuổi theo Đào, kêu vội: – Khoan khoan, chờ chút Đào ơi…

Hữu phi nước rút bắt kịp họ, sau đó cắn răng hỏi: – Lúc tỏ tình mình còn phải chuẩn bị hoa với quà hả?

Đào đang ngồi sau lưng Hiền, nghe thế thì nhíu mày khó hiểu, nhưng cũng sẵn giọng đáp:

– Cũng hông hẳn, mà là mua đồ để có thứ làm kỉ niệm cho lúc thì nó hay hơn, ý nghĩa hơn.

– Ưm… – Hữu bỗng đỏ mặt, cúi đầu nhìn nền đường một chốc rồi cũng ấp úng hỏi: – …vậy Liên thích hoa gì nhất?

Tóc tém, tóc xoăn với Bảo đang loay xoay hóng hớt ở gần đó chợt phá lên cười ngất ngây, tưởng chuyện gì quan trọng lắm, vỡ lẽ làm tụi nó hí hửng ghê. Ngay cả Hiền đầu gấu mặt đơ ngàn năm cũng khẽ mím môi, tràn đầy hứng thú.

– Hoa hả?

Đào suy tư một chút, liền cắn môi mập mờ, khóe mắt cong cong vui vẻ, vội lấy điện thoại bấm liến thoắng. Hắn dừng chân, áp sát lề đường, chống xe xem tin nhắn vừa mới nhận, nhíu mày đăm chiêu giây lát, liền mừng rỡ gật đầu.

– Tui biết rồi, cảm ơn nha!

Hô to một câu, sau đó Hữu quay đầu xe, lướt bon bon mất biệt.

– Ủa làm gì mà mờ ám lén lút ghê quá vậy? – Tóc tém nhịn không được tò mò hỏi.

– Violet. – Đào đáp gỏng lọn.

– Sao hông nói thẳng cho thằng Hữu nghe luôn?

Bảo thấy khó hiểu, nhưng sau đó thấy nụ cười đầy ẩn ý của Đào thì bỗng ‘ngửi’ thấy có ‘mùi’ âm mưu, đành thầm mặc niệm cho thằng bạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN