Thanh Xuân Rực Rỡ - Chương 6 : Căn nhà chứa xác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Thanh Xuân Rực Rỡ


Chương 6 : Căn nhà chứa xác


Sáng hôm sau tại trường…
“Mày khỏe chưa?”-Chi hỏi tôi với giọng lo lắng.Có lẽ mặt tôi trông hơi tái nên Chi mới hỏi vậy.
“OK rồi.”
Tôi cố gắng tỏ ra ổn nhưng thật sự thì không.Trong lòng tôi hiện đang rất mệt mỏi.Đêm qua tôi sốt khá cao nhưng Angel lại không có ở nhà cho nên tôi phải tự lo liệu.
“Thế Tuấn nó có moi được gì không?”
“Không biết.Cả sáng nay nó không thèm nói câu nào với tao hết.”
Chi nói với giọng giận dỗi.
RENG!RENG!RENG!
Sau tiếng chuông thì mọi thứ lại đâu vào đấy.vì thằng Tuấn ngồi trên tôi nên tôi và nó đã nói chuyện qua giấy cả sáng.Sau đây là đoạn hội thoại giữa tôi và nó.Chắc phải mất cả tiếng để tôi khuyên nhủ nó làm lành với Chi.
Tôi:Buồn?
Nó:Không.
Tôi:Giận?
Nó:Không.
Tôi:Thế làm sao?
Nó:Mệt.
Tôi:Mệt thì ít nhất cũng phải nói với Chi chứ.Mày làm nó lo đấy.
Nó:Mày toàn lo chuyện bao đồng giống con Kim vậy?
Tôi:Bởi vì tao,Kim và Chi là bạn.
Nó:Hình như Chi chơi chán tao rồi mày ạ.
Tôi:Nhỏ Chi yêu mày lắm đấy.
Nó:Ờ yêu nhỉ.Thế mà hôm qua tao gọi 115 cuộc không thèm bắt máy.
Tôi:Có thể máy nó hỏng.Cả sáng nay tao có thấy nó lôi phone ra đâu.
Nó:Thế sao sáng ngày nó không giải thích?
Tôi:Nó có biết mày gọi đâu mà giải với chả thích.
……..
Tôi:Mày nên làm hòa đi.Con gái giận dai lắm mà nhỏ Chi còn dai hơn.
Nó:Chi phải sorry tao trước chứ?
Tôi:Mày sai.Tao không nói nữa.Mày muốn làm gì thì làm.Mỏi hết cả tay bà.
Nó:Rồi,tao nghe mày.
RENG!RENG!RENG!
Cái tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ ăn trưa vang lên giữ dội.Tôi mệt mỏi lết cái thân xác đến chỗ Chi thì thấy Tuấn đến.
“Chi à,Tao đau bụng.Hôm nay ăn 1 mình được không?”
“Ờ,đi đi kẻo…”
Chi chưa nói hết thì phì cười rồi lắc đầu.
“Thanks mày.”
Lúc đi ngang qua Tuấn thì nó nói với tôi.Tôi suýt khóc.Xúc động quá.Thằng “bitch”Tuấn nó chưa bao giờ cảm ơn tôi cả.Cần phải ghi lại khoảnh khắc này vô lịch sử mới được.
Trong WC nữ…
Tôi hiện tại chỉ muốn vả vào mặt mình.Nói đau bụng thế mà cũng thành thật.Đúng là cái miệng hại cái thân.Bộng tôi nghe thấy giọng của 1 ai đó.
“Cậu làm xong chưa?”
Là giọng của cô bạn mới đến-Mai My.Tôi cố gắng áp sát tai vào cửa để nghe đoạn đối thoại.
“Hỏi thừa.”
Là giọng của 1 người đàn ông.Tôi không thể biết được giọng ai vì nó phát ra từ điện thoại.
“Vậy tớ ra được chưa?”
“Rồi.Đã trừ khử xong hết.Việc còn lại Hy và Phong sẽ làm.”
Hy và Phong?2 học sinh mới?Chẳng lẽ người ở đầu bên kia là Lạc Dương?
“Vậy tớ đi nhé.Gặp lại cậu sau 2′ nữa.”
Tôi hé cửa thì thấy Mai My đang đi ra sau trường thì tôi vội vã lẻn theo.
2′ sau…
Tôi chưa bao giờ biết đằng sau trường tôi lại có 1 căn nhà nhỏ dù đã học gần 2 năm.Lặng lẽ đi theo Mai My,tôi thấy cô ấy vào bên trong căn nhà đó.Vào bên trong căn nhà,thứ đầu tiên tôi cảm thấy là mùi tanh nồng xộc vào mũi.Cá mùi này chỉ có thể là máu.Máu?Tại sao lại có máu ở đây?Có ai bị thương sao?Bỗng tôi cảm giác có gì đó ướt ướt dưới chân.Nhìn xuống,tôi phải nhanh tay bịt miệng lại vì sợ.Dưới chân tôi là 1 vũng máu.Tôi lấy tay quẹt vào nó thì thấy còn ấm.Chắc chắn là máu mới.
“Dương à,có cần giết nốt tên này không?”
“Giệt cỏ tận gốc.”
“Phong à,để lại hắn cho tớ đi.Đẹp trai thế này mà chết thì uổng lắm.”
“Hy à,phải để tớ chứ.Đẹp trai thế này mà để cậu thí nghiệm thì cũng chết thôi.Không bằng để hắn làm sủng vật cho tớ đi.”
“Tôi không muốn nhắc lại lần 3.Diệt cỏ tận gốc.”
Sau tiếng nói của Lạc Dương là tiếng hét thảm thiết của 1 ai đó.Những cảnh tượng đau thương lại 1 lần nữa xuất hiện lại trong đầu tôi.Hình ảnh 1 cậu bé xả thân cứu tôi hiện lên từ từ rõ hơn.Máu,máu chảy ra rất nhiều.Trong sự sợ hãi,lí trí của tôi chỉ nhớ đến 2 người Angel và Evil.Nhanh tay lấy điện thoại rồi bấm dãy số quen thuộc.Đôi bàn tay ấn nhanh dòng chữ “Anh,đến sau trường đi.Em sợ.” rồi gửi đi.
Tút…….
Tiếng điện thoại gửi tin nhắn vang lên làm tôi hốt hoảng.Chết rồi,tôi chưa tắt chuông điện thoại!
“Ai?”
Giọng nói của Lạc Dương vang lên khiến tôi giật mình.Không còn lựa chọn nào khác,tôi đành phải đi ra.Trước mắt tôi hiện giờ là 4 học sinh mới.Đằng sau họ là những cái xác người chồng chất lên nhau.Máu văng tung tóe.Có lẽ cái người đang được Hoàng Phong “lọc thịt” là người vừa nãy hét.Khung cảnh đáng sợ kia 1 lần nữa lại xuất hiện trong đầu tôi.
“Nói ai sai cô đến đây?”
Lạc Dương giơ súng lên rồi hỏi tôi.Cơ thể tôi cứng đờ,tựa như bị ai đó giữ chặt đến không thể nhúc nhích.
“Nói.”
“Không có ai.”
“Phong,bắt cô ta lại.”
RẦM!!!!!!
Angel không biết từ đâu đến chạy lại ôm tôi.
“Anh,em sợ.”-Tôi nấc lên khi đang khóc.
“Dương,cô gái này cậu không thể giết được.”
“Tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
Tôi thấy Angel im lặng.Anh ấy ôm tôi chặt hơn.
“Cậu có phải muốn biết Tiểu Tuyết đang ở đâu đúng không?”
Lạc Dương nhếch mép cười.
“Tôi không tin.”
“Tiểu Tuyết chính là Băng.”
.
.
.
.
Sa(Tác giả của truyện):Thật ra tui bí không biết đặt tên chương 6 là gì nên đặt tạm vậy thôi a~
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN