Thanh Xuân Tươi Đẹp - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
384


Thanh Xuân Tươi Đẹp


Phần 9


Khi còn 2 tuần nữa là đến ngày đi thi, tất cả lũ bạn học ai cũng nhận được giấy báo thi: đầy đủ số báo danh, địa điểm, đối tượng dự thi. Nó chờ mãi vẫn chưa thấy giấy báo. Đến lúc nhận được giấy báo thì toàn sai linh tinh, sai cả khối thi. Nó so với phiếu thứ 2 mà mình lưu thì thấy có gì đó sai sai. Như kiểu có ai chữa hồ sơ của nó. Nó khóc như mưa. Rõ ràng nó đã đăng ký ban A mà giấy báo là ban C. Tất cả các trường luôn. Trời ơi, điên mất! Khối C thì thi làm sao, có ôn đâu. Nó khóc một ngày trời, bạn bè nó vào động viên thôi để sang năm thi, chậm một năm vậy. Nó buồn quá không muốn ăn uống gì, mấy hôm người gầy rộc cả đi. Nó ra hỏi bộ phận thu hồ sơ của trường nó thì nói không biết. Ai chơi xấu nó và không muốn cho nó thi đỗ năm nay đây mà. Nó hỏi thì có mấy người làm hồ sơ cùng trường nó cũng có vài người bị nhầm như vậy. Nó suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sai ở đâu. Nó quyết định đi hỏi cho rõ. Nó bàn với bố:
Bố à, con nghĩ rồi, con không thể để một năm vô ích được, có gì đó con thấy bất ổn. Bố đưa con đi Hà Nội đi, con quyết tìm ra sự thật bố ạ!
Con định như nào?
Con thấy cứ cầm phiếu thứ 2 mình lưu mang đi xuống trường con đăng ký thi, chắc chắn có bộ phận nhận hồ sơ, họ sẽ giải quyết.
Ừ, cũng phải thử xem!
Thế là hôm sau, nó quyết tâm chuẩn bị tất cả các giấy tờ liên quan để hai bố con nó khăn gói quả mướp về Hà Nội. Nó và bố nó vào phòng đào tạo của từng trường để hỏi trường hợp của nó. Họ nhìn thấy hai bố con mồ hôi nhễ nhại và lếch thếch thì thấy cũng tội. Thật may khi gặp các chuyên viên phụ trách hồ sơ, họ rất nhiệt tình nghe trình bày và quyết định mở tìm hồ sơ gốc của nó để kiểm tra, đối chiếu. Họ tìm hàng chục ngàn hồ sơ được lưu ngăn nắp theo từng trường, từng tỉnh rất cẩn thận cuối cùng cũng tìm được hồ sơ của nó. Nhưng khi đối chiếu hồ sơ gốc thì thấy các hồ sơ đều bị sửa bằng bút xóa, họ soi thì thấy các vết mực cũ lại khớp với phiếu thứ 2 nó đang lưu. Vì vậy, họ nói là chắc chắn đã bị sửa hồ sơ từ trường phổ thông sở tại. Sau một hồi suy nghĩ, họ yêu cầu nó viết đơn và tường trình về sự việc trình lên Vụ trưởng phụ trách tuyển sinh và xin ý kiến của Bộ trưởng Bộ Giáo dục về trường hợp này. Cuối cùng được Bộ trưởng phê duyệt ý kiến là giải quyết bổ sung hồ sơ theo đúng nguyện vọng ban A của thí sinh và sẽ bổ sung giấy báo thi sau, thí sinh cứ yên tâm về chuẩn bị đi thi.
Thật sự là một ngày mệt nhọc nhưng cũng được việc. Hai bố con nó cứ chạy ngược chạy xuôi mấy ngày vì phải đến gặp bộ phận tuyển sinh từng trường đại học. Vì có ý kiến của Bộ trưởng rồi nên mấy trường đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ có điều đi gặp rất nhiều ban để xác nhận và trình bày. Các bạn có thể thắc mắc chứ thời đó được đăng ký thi nhiều trường lắm, mỗi trường một bộ hồ sơ và các trường thi 3 đợt theo nhóm trường. Do vậy thoải mái thi theo khối (A, B, C, D). Hệ Cao đẳng thi đợt 4và Trung cấp thi cuối cùng. Tốn kém cũng tốn nếu thi hết các đợt. Đi thi ròng rã hết các trường cũng mất gần một tháng. Nó cũng đăng ký 4 đợt (3 đợt Đại học và 1 đợt Cao đẳng).
Cuối cùng hai bố con cũng giải quyết xong xuôi cũng mất một tuần. Chỉ còn mấy ngày nữa là thi rồi. Hai bố con khẩn trương về để nó chuẩn bị đi thi. Thế là gần tháng nay nó chẳng động hề gì đến sách vở để ôn tập vì mải lo vụ nhầm khối thi. Tuy nhiên, một số người bảo bố nó kiện vì vụ sửa hồ sơ. Chẳng biết ai đã chơi xấu nhưng họ sẽ phải trả giá vì luật nhân quả thôi. Bố mẹ nó đều hiền lành và lương thiện nên cũng không truy cứu việc này. Sau khi nghe nói hai bố con nó đã giải quyết ổn thỏa vụ nhầm hồ sơ thì một số người bị nhầm giống nó thì cứ thế làm theo cách bố con nó đều giải quyết được ổn thỏa. Chỉ có điều, mọi người chỉ bị nhầm một trường. Còn nó bị nhầm cả ba trường luôn. Kể ra cũng cay. Nhưng cuối cùng nó vẫn có giấy báo thi chỉ có điều sát ngày thi mới có. Nó bây giờ chỉ nghĩ một việc duy nhất là xem qua lại tất cả một lượt để thi thôi. Chứ bây giờ cũng chẳng có thời gian để ngồi ôn tập nữa. Kệ thôi! Kiến thức ở trong đầu rồi! Nó bình thản trước kỳ thi để giữ tâm yên ổn.
Ngày đi thi cuối cùng cũng đến, nó đi tìm phòng trọ và tự đi đến từng địa chỉ để thi, cũng không gọi cho Thắng. Nó không muốn phiền. Nó cũng phải trưởng thành để đối mặt với khó khăn. Nhất định là sẽ như vậy.
Thi xong tất cả các đợt thì cũng hết tháng 7. Nó và lũ bạn về nghỉ ngơi để chờ kết quả. Nó đi thi cũng không hài lòng lắm vì chưa được như mong muốn. Có lẽ vì gặp trục trặc hồ sơ nên không tập trung ôn vào tháng cuối, kiến thức có phần bị mai một. Hy vọng vẫn có thể đỗ.
Trong thời gian chờ kết quả thi, nó cùng lũ bạn ở nhà xả hơi thoải mái. Thi cũng đã xong, kệ nó. Dù kết quả ra sao thì cũng cứ vui vẻ mà chấp nhận thôi.
Hai chị nó thì đã có người trong lòng nên hí hửng lắm. Mấy anh giai kia chỉ chờ thi xong để tỏ tình thôi. Rồi nó lại phải làm bồ câu đưa thư cho hai chị nó. Vì nó như cầu nối vậy. Mà kể cũng lạ, ai cũng tin tưởng và tâm sự hết những lời trong lòng với nó. Còn nó chỉ biết lắng nghe và phân tích, cần thiết phải can thiệp đúng lúc để giúp đỡ họ đến với nhau và xóa tan hiểu lầm. Khổ cái thân nó. Chẳng có kinh nghiệm gì nhưng lại biết rất nhiều. Cứ phán như thánh tướng. Nên các con giời nghe gật đầu như bổ củi. Cái chuyện tình yêu của hai chị để nó viết ở truyện khác, truyện này nó đề cập đến cuộc sống của nó thôi. Nhưng nó có nghe được một câu: “Số thầy thì để cho ruồi nó bâu”. Có lẽ là đúng. Các ngài cứ thử đặt vào hoàn cảnh của nó thì sẽ thấy, một con ngây ngây thơ thơ như nó mà ai cũng tâm sự và dốc lòng. Họ kể chuyện của họ như để giải tỏa nhưng vô tình nó lại khéo léo hở ra cho đối tượng kia biết. Thế là coi như tán hộ người ta rồi. Rồi tự nhiên họ yêu nhau thôi. Thế là nó làm bà mối “bất đắc dĩ”.
Còn có ai thích nó, không dám nói, nó cũng kệ, coi như không biết. Đối với nó, cái gì cũng phải lồ lộ ra nó còn chưa chắc đã tin, chứ đừng có nói là đoán già đoán non. Cho nên nó không bị ăn dưa bở bao giờ. Nói nó vô tâm cũng được, ai bảo không dám nói. Đàn ông một khi đã thích thì phải nói, thể hiện bản lĩnh đàn ông. Nó thích những người như vậy. Nó không thích bị “tán”, vì anh trai nó bảo: Đàn ông tán là chưa yêu, nói dẻo như kẹo kéo là chưa yêu. Còn khi yêu rồi, họ cần phải chinh phục người con gái họ yêu và thể hiện bằng hành động chứ không phải khéo nói. Nó thích là cứ chơi bạn bè đã, rồi khi tiếp xúc hiểu nhau rồi thì thuận theo tự nhiên. Tình cảm đủ chín thì sẽ nói lời yêu. Con gái hay con trai cũng vậy. Nó biết nó không xinh đẹp nên là nó sẽ không có khái niệm là “tình yêu sét đánh”! Có lẽ người như nó chỉ khi tiếp xúc nhiều, mới có thể yêu được. Cho nên nó cứ yên tâm là như thế! Kệ thế gian!
Đã đến lúc báo kết quả thi đại học, mấy đứa rủ nhau đi Hà Nội xem kết quả, nó hồi hộp lắm, nó không dám đi. Ngày đó chưa có mạng internet nên các trường phải dán kết quả ở các bảng tin. Cái thằng bạn thân của nó đi Hà Nội xem và ghi cho từng đứa một. Nó được báo điểm thi đỗ hai trường đại học, đỗ Cao đẳng và trượt một trường đại học. May quá, nó đỗ trường ĐH Sư phạm Hà Nội 1. Vừa đủ điểm đỗ, còn lũ bạn đỗ hết các trường, lại còn điểm cao ngất ngưởng. Nó cũng hơi buồn so với lũ bạn bè. Nhưng mà cũng là đỗ rồi. Miễn đỗ là được, cao thấp không quan trọng nữa. Nó còn lo không đỗ vì trục trặc hồ sơ như thế cơ mà.
Đúng như dự đoán của thầy Chủ nhiệm và thầy dạy Toán, khóa nó là đỗ nhiều nhất từ trước đến nay và toàn đỗ trường tốp đầu với điểm số cao ngất ngưởng, không có đứa nào được thủ khoa hay á khoa nhưng mà thế cũng là tự hào lắm rồi. Chị cả của ba chị em nó lại không đỗ, chị hai đỗ điểm cao lắm. Vì động lực là đỗ Đại học mới được yêu và để gặp anh nên chị rất quyết tâm. Chị hai thông minh, xinh đẹp lắm. Thật xứng đáng!
Nghe tin đỗ đại học, nó và chị hai vui sướng nhưng niềm vui cũng không trọn vẹn vì chị cả chưa thi đỗ Đại học. Chị hai và nó đến an ủi chị cả và bảo chị cố gắng cho năm sau, người yêu của chị cả cũng đỗ điểm cao. Hai người buồn lắm vì xa nhau nhưng có lẽ sẽ là động lực cho chị ấy cố gắng.
Bố mẹ nó tổ chức một buổi liên hoan nhỏ và bảo mời cả Thắng về. Có lẽ nó cũng báo để cho anh vui. Mặc dù nó chưa đạt được điểm cao như mong muốn nhưng dù sao cũng đạt ý nguyện vào trường sư phạm rồi. Nó bấm máy gọi cho anh Thắng:
Alo, anh nghe đây….
Alo, em chào anh Thắng, anh ơi, em đỗ trường sư phạm rồi, cuối tuần này bố em tổ chức liên hoan nhỏ để mừng em đỗ đại học. Tuần sau em nhập học rồi, anh về vui với em nhé!
Chúc mừng em! em giỏi lắm! Được, anh sẽ về!
Vâng, anh nhớ nhé!
Ừ, thế em đã thuê nhà ở đâu chưa?
Em chưa, nhưng có anh kết nghĩa của em cũng học sư phạm khóa trước và hỏi giúp rồi ạ. E thuê gần trường sư phạm cho tiện đi học ạ! Anh đừng lo. Thôi, em cúp máy đây, hôm này anh về sẽ nói chuyện nhiều nhé! Em chào anh ạ!
….
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN