An nhấp vội vào bài báo kia, trượt xuống xem. Đọc vài dòng đầu, cả hai người không thể tin được vào mắt mình. Tại sao…
Mới đây, công ty điện ảnh Haya đã lên tiếng về sự việc Chu Nhật Hạ. Trả lời cho những nghi vấn sa thải cô diễn viên trẻ, vị quản lí cũ của cô nói: \”Chu Nhật Hạ là một diễn viên đầy nhiệt huyết, luôn hết lòng vì công việc. Trong thời gian qua, cô luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Ban lãnh đạo công ty chưa hề có ý định sa thải mà chỉ tạm dừng hoạt động để cô được nghỉ ngơi vì sức khỏe không được tốt. Đó có lẽ là nguyên nhân khiến Hạ không hề đứng lên giải thích trong lúc này.\”
Tiếp đó là bao nhiêu lí do được đưa ra để thanh minh cho Hạ. Đọc được gần một nửa, cô bất giác che miệng, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Cô đã quá bất ngờ. Đây là mơ ư? Haya sẽ nhận cô trở lại sao? Cô chưa nhận được một lời nào, chẳng hề hay biết gì cả. Hàng trăm câu hỏi hiện hữu chỉ muốn được trả lời. Rối ren… còn nhiều hơn là mừng rỡ. Dù trước đây là do biến cố công ty nên Hạ mới phải chấm dứt hợp đồng nhưng cô cũng chưa là gì để họ che chở cho, đưa cô quay lại mà không một điều kiện nào được đặt ra. Hay chỉ là sự thương hại của họ dành cho cô?
Thanh An mỉm cười nhẹ nhõm. Những gì cô mong muốn, thầm cầu nguyện đã được lắng nghe và chấp nhận. Họ đã không để Hạ phải chịu thiệt thòi. Nắm lấy tay Hạ, cô cười như để động viên, lòng vui khôn tả:
– Hạ, cậu nhìn này. Thật tuyệt quá. Cậu sắp được trở lại Haya rồi!
Nhưng Hạ nào đâu có vui đến vậy. Cô còn không biết có nên tin vào những điều trước mắt không. Lắc đầu, cô chỉ cười buồn:
– Chuyện này… có khi nào là bịa đặt không? Họ sao có thể để tớ quay lại dễ dàng như thế. Một bước tiến lớn sẽ chẳng dành cho tớ lúc này.
– Nào, cậu phải tin tưởng họ chứ. Giờ Haya cũng đã trở lại vị trí trước đây rồi. Thời gian qua, họ để cậu chịu bao nhiêu điều không hay đến từ dư luận mà không nói một lời nào. Lúc này phải bù đắp lại là đúng rồi.
– Nhưng…
– Thôi, đọc tiếp coi, xem họ còn nói gì nữa. – An cười, kéo Hạ đọc tiếp phần dang dở của bài báo.
Mới thêm vài chữ, hai người đã tròn mắt, hình như còn ngạc nhiên hơn khi nãy rất nhiều. Những điều không tưởng liên tục xảy ra trong một thời gian ngắn ngủi.
\”… Quản lí chuỗi cửa hàng Sweet cũng cùng tham gia cuộc phỏng vấn, nêu ra lí do nữ diễn viên này lại làm việc tại đây. Anh cho biết: \’Nhật Hạ nói rằng cô rất thích nấu ăn, đặc biệt là nướng những chiếc bánh, nhưng vì quá bận nên hầu như không có thời gian vào bếp. Trong khi được nghỉ phép, cô mới xin được làm đầu bếp. Hạ làm không phải vì đồng tiền mà để được làm điều mình thích. Điều này, tôi và đồng nghiệp hiểu rất rõ. Những tin tức vừa qua, tôi chắc chắn hoàn toàn không phải sự thật…\’…\”
Khánh… là Khánh sao? Một người ghét ồn ào như anh lại chủ động đứng trước truyền thông để giải thích cho Hạ ư? Anh là một người trung thực nhưng lại nói có phần sai lệch sự thật chỉ để giúp cô thoát khỏi những rèm pha của xã hội? Có mơ cũng không ai nghĩ việc này sẽ có ngày xảy ra.
Mọi hoạt động của An và Hạ như ngừng lại. Họ chưa từng thấy Khánh như vậy bao giờ.
Chưa từng… không phải là không thấy. Dù có là hiếm hoi thì nó cũng đã xảy ra. Lúc này, cảm xúc của cả hai là một mớ hỗn độn không rõ hình thù, màu sắc. Nhưng chắc rằng sâu trong cái mớ hỗn độn ấy là một niềm vui, là màu xanh của hi vọng và sự biết ơn.
Hạ vội quơ lấy chiếc điện thoại, gọi cho chị quản lí. Cô thực lòng muốn gọi cho Khánh trước nhưng không hiểu sao lại chuyển cuộc gọi. Chắc vì cô được muốn trả lời cho câu hỏi đầu tiên trước đã.
– Chị! Việc chị nói trên báo là sao? – Cô gấp gáp nhưng vẫn ngập ngừng vì còn chưa hết xúc động.
– Hạ à em? Em đang vui lắm đúng không? Chị và mọi người trong công ty xin lỗi em nhiều lắm vì đã để em chịu khổ. Bọn chị đã bàn với quản lí của em ở cửa hàng và quyết định lên tiếng. Em chuẩn bị quay về nhé. Còn khoản đền bù sẽ trả sau được không? – Người quản lí như đang rất vui, cứ nói mà không cho người bên kia kịp mở lời.
Những gì cô nói cũng khiến Hạ không kịp phản ứng. Cạnh bên, An mỉm cười, vỗ nhẹ vào người cô bạn, ý bảo mau đáp lời. Hạ mãi mới định thần hoàn toàn. Cô mừng rỡ đến không nói thành lời:
– Chị… em… cảm ơn… Em…
Cảm nhận được sự hạnh phúc trong cô, quản lí cười nói:
– Có gì đâu mà cảm ơn chị.
Hai người trò chuyện trong niềm vui sướng. An lắng nghe, im lặng quan sát Hạ. Cô thực sự đang rất vui, cảm giác khó tả lắm.
Cuộc gọi kết thúc, Hạ không thể làm tắt nụ cười, cô gọi cho Khánh.
– Anh ạ, em cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh.
– Không có gì đâu. Coi như là một món quà anh dành cho thần tượng vậy. – Khánh nở một nụ cười lạ thường, giọng nói không còn lãnh đạm như mọi khi nữa mà trở về đúng với cái tông ấm trầm.
– Thần tượng ạ? – Hạ lại một lần nữa bị anh làm cho bất ngờ.
– Ừ… Có vấn đề gì sao?
– Dạ không ạ.
Cuộc chuyện trò tiếp tục với những câu nói thân thiết hơn thường ngày. Khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ gần như vậy cả.
– Họp báo sẽ đẩy nhanh sang ngày mai…
Nốt hôm nay, Hạ sẽ lại đứng trước bao nhiêu con người, khẳng định tài năng. Để họ thấy, cô là một diễn viên có tiềm năng như thế nào. Đứng phía sau cô là những người bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ, ở bên cô khi cô vấp ngã. Vì họ, cô sẽ làm hết sức mình, nắm lấy những gì mình ước muốn. Tất nhiên, cô cũng sẽ bất chấp khó khăn để có thể cạnh tranh công bằng với những nghệ sĩ khác như cái cách đối mặt trước sóng gió mà cô mới làm. Dù phải quay về vạch xuất phát và bứt đầu lại từ bước đầu cô cũng bằng lòng. Đó mới là Chu Nhật Hạ.
———–
Bầu trời xanh trong, đám mây bồng bềnh. Cuộc sống thành thị đông đúc, náo nhiệt. Dưới hàng cây xanh rợp bóng trong công viên thoáng mát, một cặp đôi trẻ nắm tay nhau, dạo bước trên con đường, cùng trao nhau những lời ngọt ngào, những hứa hẹn về một tương lai có hai người. Chàng trai nhìn cô gái bằng ánh mắt trìu mến, yêu thương, và cô cũng vậy. Cô gái đó là Nhật Hạ.
Nụ cười trên môi kia không phải là giả tạo. Nhưng khung cảnh ngọt ngào ấy chỉ là một phần của bộ phim mà Hạ đang đóng. Đây cũng chính là cảnh quay cuối cùng, một cái kết có hậu. Nó là khoảnh khắc đánh dấu \”bước đi đầu tiên\” của cô. Bộ phim này có phần chưa bằng bộ lần trước bị đánh cắp. Nhưng Hạ đã tự tin hơn, mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều rồi.
Từ một chiếc ghế đá cách đó chừng mười mấy mét, Thanh An nhìn theo từng cử chỉ nhẹ nhàng, chân thực của người bạn thân mà không khỏi mỉm cười mãn nguyện. Cô thấy vui nhưng sao lòng vẫn có cảm giác gì lạ lắm. Hình như là… buồn. Cô tự nói với mình: \”Hạ đã bước qua những khó khăn kia rồi. Mình rất mừng cho câu ấy.\” Vậy mà nét suy tư lại tự nhiên lộ rõ khi cô thấy Hạ được bao nhiêu người vây quanh khen ngợi, có vài người chạy tới xin chữ kí ngay khi cảnh quay kết thúc. Có lẽ cô diễn viên trẻ đã có một vị trí nào đó trong lòng khán giả rồi.
An nghĩ mình có đang ích kỉ không. Những gì cô đã làm thì phải nên hài lòng với nó chứ. Sao cô cứ khó chịu thế này? Hay là cô đã hối hận? Không, cô không hối hận đâu. Làm ơn, cho cô biết mình phải làm gì vào lúc này đi.
– Chào cô! – Một chàng trai bỗng ngồi xuống cạnh An.
Nhìn anh ta rất quen. Đúng rồi, là người lần trước đến phòng giám đốc nhân sự của Haya sau khi cô rời khỏi đó.
An nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ và khó hiểu. Cô không quen anh ta, nhưng rồi cũng gật đầu chào lại:
– Vâng, chào anh.
Rồi, cô lại quay đi, không quan tâm đến con người này nữa. Anh không những không tỏ thái độ không vui mà còn cười rất thân thiện:
– Tôi là Nam – đạo diễn của bộ phim Nhật Hạ vừa đóng.
An khẽ động người, bắt đầu để ý hơn tới anh ta:
– Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Hạ trong quá trình quay phim.
– Tôi mới là người phải cảm ơn cô mới đúng. Không có cô, chúng tôi không thể có một sản phẩm được chào đón nhiều như vậy. Cô là động lực để nữ diễn viên chính cố gắng. Thực sự chúng tôi rất biết ơn cô.
– Hạ là bạn tôi, tất nhiên tôi sẽ luôn động viên tinh thần cho cậu ấy. Không phải là công lớn.
An cười rồi đứng dậy, tiến về phía người bạn đang nhìn mình đằng kia, không quên tạm biệt anh đạo diễn.
– Chào anh, tôi xin phép.
Nam nhìn theo cô. Lúc sau, anh cũng rời vị trí, tới nơi đang có nụ cười nhẹ nhõm của những con người đứng trong và cả sau showbiz.
– Mọi người, chúng ta liên hoan một bữa nhé? Tôi mời. – Nam hào phóng mời hỏi cả đoàn.
Ai cũng vui vẻ gật đầu. Được đạo diễn rủ đi giải tỏa áp lực sau cả một thời gian dài bận rộn thì sao có thể không đồng ý chứ. Những đồ nghề phục vụ quay phim dần được thu dọn hết. Những bánh xe lăn những vòng quay đầu tiên trên con đường rộng thênh thang, tiến về phía trước…
Thanh An lại tạm biệt Hạ mà về nhà. Nếu đi cùng họ, cô cũng chẳng khác nào một người vô hình. Chọn nghề biên kịch, lại chưa có đến một bước tiến nhỏ. Có lẽ, cô chỉ mãi là người đứng sau, suy nghĩ của riêng mình cô là vậy. Cô tự ngẫm: \”Còn biết làm gì ngoài cố gắng? Đam mê thôi.\”
Nơi quán ăn bình dị, một nhóm người ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn, trò chuyện vui vẻ. Niềm vui tràn ngập trong lòng. Họ là những con người trẻ tuổi, là những thành viên mới của nền điện ảnh, ít nhất cũng đóng một vai trò nào đó.
– Kết thúc phim rồi tự nhiên lại muốn được quay tiếp quá.
– Ừ đúng thật.
– Bọn mình cùng đoàn, cùng công ty, lo gì chứ?
– Nhưng chưa chắc đã được làm việc chung.
– Hay mai anh Nam làm thêm vài cảnh ngoại truyện nữa đi. Anh cũng phụ trách kịch bản mà.
– Để tôi nghĩ đã…
– Hay là anh làm thế này…
Những tiếng cười, những câu nói, có khi lại hơi trầm như xa trường, xa bạn học thời cấp ba rồi lại rộn lên giòn giã, tươi vui. Ít khi họ được thoải mái như vậy.
Hành trình còn dài, vạch đích còn xa, những đoạn gồ ghề, mấp mô không ít. Những rào cản đầy con đường đời, con đường đến với thành công của ước mơ. Ai biết được chuyện gì sẽ xay ra vào mỗi sớm mai? Ai có thể làm thời gian ngừng lại? Tận hưởng những giây phút bình yên khi bạn còn có thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!