Thanh Xuân, Ước Mơ Và Tình Bạn
#7: Nắm Lấy Ước Mơ
Mặt trời tỏa nắng gay gắt, những sức nóng của mình mà \”thiêu đốt\” vạn vật. Những giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt bao nhiêu con người. Thật mệt mỏi dưới cái không khí oi bức những ngày khô của miền Nam. Nhưng không ai là chán nản cả. Tất cả đều hăng say với công việc của mình.
Nhật Hạ cầm chai nước, uống một hơi rồi lại cười tươi như không sao. Cả đoàn phim đã ở đây khá lâu rồi nhưng vẫn chưa quay xong. Cô đã diễn đi diễn lại đến chục lần mà chẳng hoàn thành được. Hết trục trặc nọ lại đến vấn đề kia. Nghề diễn đúng là không hề dễ dàng.
– Hạ, chuẩn bị đến lượt em rồi đấy.
– Vâng ạ. – Hạ cất chai nước, chỉnh lại tóc rồi chạy ra.
– Cố lên, nốt đoạn này rồi nghỉ.
Người đạo diễn tuổi trung niên có vẻ đã rất dạn dày kinh nghiệm ra tín hiệu cho Hạ, cô gật đầu, bắt đầu vào công việc. Cô vào vị trí, hít một hơi sâu rồi như thoát khỏi chính mình mà dần dần trở thành một con người khác. Chiếc máy quay hướng về cô, ghi lại hình ảnh của một người thiếu nữ với nét u buồn…
Hạ đứng ở phía xa chiếc cầu vắng, đôi mắt sâu thẳm nhìn một người con trai nắm tay một cô gái khác. Họ lên chiếc mô tô dựng gần đó, nhấn ga, chiếc xe phóng đi xa dần. Làn bụi bay mịt mù giữa khoảng không, cuốn theo từng vòng quay bánh… Hình ảnh hai người mờ dần. Mờ vì bụi, mờ vì tầng sương mờ ảo đang dâng lên, tuôn ra từ nơi hốc mắt một trái tim đơn phương. Khung cảnh khô hạn, lòng cô dậy sóng. Cô quay lưng và lặng lẽ bước đi, ngược hướng với cặp tình nhân khi nãy… Thật buồn…
\”Cắt\”
Vị đạo diễn hô lớn, Hạ dừng bước chân, quay lại. Ai cũng nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay này rồi.
– Mọi người vất vả rồi. Chúng ta nghỉ thôi. – \”Người chỉ huy\” nói, tất cả nhanh chóng thu dọn đạo cụ để nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
– Làm tốt lắm. – Người đóng chàng trai kia giơ ngón cái lên, cười tươi với Hạ
Cô cũng đáp trả lời khen và nụ cười của anh, rồi chạy ra một chỗ không có người, rút điện thoại ra. Có một tin nhắn…
\”Cậu quay xong chưa? Xong rồi thì mau đi ăn cơm cho đỡ đói. Trời nắng lắm, nhớ uống nhiều nước kẻo da xấu đi đó.\”
Cô nhắn vài câu trả lời, gửi đi:
\”Tớ quay xong rồi, giờ chuẩn bị đi ăn đây. Cậu viết kịch bản chưa? Cố làm tốt nhé! Bên đó có vẻ rất ưng ý đấy. Mai tớ về. Bye\”
Tin nhắn vừa chuyển đi, cô vội gọi cho ai đó, đôi môi không tự chủ mà cong lên. Bên kia vừa bắt máy, một giọng nói ấm áp truyền đến:
– Được nghỉ rồi sao?
– Vâng ạ.
– Có mệt không?
– Một chút thôi… – Hạ nhẹ nhàng đáp. Cô còn muốn nói gì nữa nhưng lại ngại ngùng thì phải.
– Sao vậy?
– Dạ không ạ… – Cô muốn nói ra những gì mình nghĩ mà không dám, chờ đợi người kia mở lời.
– Anh nhớ em. – Đúng với mong đợi của cô, anh ta nói nhớ làm lòng cô tràn dâng cảm giác hạnh phúc.
Mặt Hạ đỏ bừng, nói lắp bắp:
– T… thế… ạ?
– Ừ, nhớ lắm.
– Vậy… mau làm việc còn về… Em cũng… nhớ anh. – Giọng Hạ nhỏ dần. Cô đã ngượng đến chín mặt rồi.
– Anh biết rồi. Thôi, đến giờ họp rồi, anh cúp máy đây… Gặp em sau. – Trong lời nói của anh ta chứa đầy sự ấm áp, nỗi nhớ nhung, sau đó là sự nuối tiếc. Anh vẫn chưa nói chuyện được với Hạ được bao lâu. Nói vậy thôi chứ anh chưa tắt kết nối mà chờ cho cô làm việc đó.
– Vâng, anh cố lên nhé. – Cô khẽ nói, nhấn vào cái nút đỏ trên màn hình.
Cầm điện thoại trong tay, cô không thể thôi mỉm cười. Cô đang tạm thời yêu xa. Và người vừa nói chuyện với cô chính là người cô yêu. \”Anh ta\” là… Khánh – vị quản lí của cô ngày nào. Đây là mối tình đầu của cả hai.
Sau ngày Khánh đứng trước báo chí để thanh minh cho Hạ, tức là cách đây gần một năm, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều. Tình cảm cũng hình thành từ bao giờ và dần phát triển. Đến một ngày cách đây hai tháng, anh đã tỏ tình với cô giữa hàng ngàn ánh nến. Hôm đó… là ngày sinh nhật cô.
————-
Cánh cửa mở ra, căn phòng im tiếng, bóng tối lạnh lùng bao phủ. Hạ tìm công tắc, mở điện lên. Ánh điện vàng thắp sáng. Phòng khách, bếp ăn tĩnh lặng. Giờ đã khuya, chắc An ngủ rồi.
Hạ vào phòng ngủ, định lấy một bộ đồ để thay rồi đi nghỉ. Cô bỗng bị giật mình khi mới bước vào, chưa kịp bật đèn thì gặp phải ánh sáng gây chói mắt rọi tới. Nó phát ra từ chiếc máy tính vẫn đang bật ở một góc đầu giường. Cạnh đó là An đang gục xuống bàn.
Hạ tiến lại xem, từng bước chân nhón nhẹ. Trên màn hình là những hàng chữ nối tiếp nhau. Là kịch bản của một bộ phim đang công chiếu và cũng được nhiều người biết đến. Sau sáu năm, từ khi mới bước vào đại học, đây là lần đầu cô hợp tác với một đoàn phim để sản xuất một phim truyện mà không bị thay đổi ý tưởng ban đầu của mình. Hạ mỉm cười, mừng thầm cho người bạn thân thiết này.
Đưa tay vén lọn tóc vương trên khuôn mặt An, Hạ ngạc nhiên khi thấy một giọt nước mắt chưa khô còn đọng trên khóe mắt cô bạn. Cô bắt đầu thấy hốt hoảng. Đã có chuyện gì xảy ra sao? Người bạn vốn kiên cường của cô sao hôm nay lại khóc, khóc một mình? Chắc chắn sẽ không phải vì áp lực công việc. Hiện tại mọi thứ An làm đang ổn định mà. Vậy chẳng lẽ… lại là do gia đình? Họ lại nói gì nữa ư? Lại là sự chèn ép? Trong lúc này, khi cô biên kịch trẻ mới đứng vững trên con đường thực iện khát vọng? Không phải chứ?
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Hạ nhìn xuống bàn. Quyển sổ nhỏ đã nhòa đi vài chữ. Do nước mắt rơi sao? Cô khẽ lấy cuốn sổ đó. Là nhật kí của Thanh An! Đọc những dòng chữ thấm đãm nước mắt, Hạ không thể tin được vào những gì mình thấy…
\”Hôm nay, tôi đã vô tình gặp anh ấy. Nhưng anh ấy không đi một mình, anh đi với một cô gái. Hai người họ sánh bên trông thật đẹp đôi. Đối diện với anh và cô ấy tôi chợt thấy khẽ nhói ở phía bên trái lồng ngực. Miệng vẫn nở nụ cười như bình thường nhưng sao tôi đau quá… Cái khoảnh khắc anh tạm biệt tôi rồi vui vẻ bước đi như chào một người bạn, tôi đã nhận ra một điều mà ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng. Tôi giờ đã biết, cái cảm giác là lạ mỗi khi ở cạnh anh ấy chính là cảm giác… đang yêu. Tôi từng rất muốn biết đó là gì. Nhưng thà không biết, không nhận ra còn hơn! Nhận ra để làm chi khi đó chỉ là tình yêu đơn phương? Biết thì được gì khi mình chỉ là một kẻ đến sau? Tình yêu rất đẹp, rất đáng quý, đáng trân trọng. Nhưng một tình cảm muộn màng thì chỉ khiến người ta thêm khổ đau…
Anh à… Em phải làm sao đây? Những phút giây ngắn ngủi của chúng ta cứ tràn về trong tâm trí em. Em thực muốn chạy đến và ôm anh thật chặt lắm… nhưng em biết là không thể đâu. Em đã biết mình yêu anh rồi, cũng đã biết bên anh đã có một người để chở che, và người đó không phải em. Em ngốc lắm đúng không? Nhưng có ngốc thì em vẫn muốn yêu anh. Em muốn được hét lớn, muốn nói với anh rằng: Em yêu anh, Nam à…\”
————-
Cánh đồng vàng màu lúa trải ra dài, mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng dậy hồn quê. Vài con cò trắng bay lượn từng không. Sắp đến mùa gặt rồi!
Con đường làng uốn lượn, nếu nhìn từ trên cao xuống, trông nó hẳn sẽ rất giống một dòng sông. Từ phía xa, một chiếc ô tô dần hiện ra rõ ràng. Nó dừng lại, hai người thiếu nữ bước xuống. Người tài xế giúp họ mang đồ xuống rồi lái xe đi mất.
Nhìn cảnh thanh bình nơi quê hương, Thanh An và Nhật Hạ hạnh phúc biết bao. Họ đã xa quê sáu năm rồi, giờ quay vê thấy cảnh vật có nhiều đổi thay. Vẫn là con đường ấy – con đường đất ngày xưa đám học trò vẫn thường dắt díu đi học nhưng nay lại đổ bê tông láng mịn. Vẫn là những chiếc máy cày nhưng nay hiện đại hơn. Vẫn là những ngôi nhà nhưng nay không còn là nhà cấp bốn như xưa mà cao đẹp, kiên cố hơn nhiều. Vẫn là bãi cỏ ấy – đồng cỏ xanh trước kia hai cô bé ngây thơ đã hứa cùng nhau đi tìm ước mơ với chiếc máy bay giấy, nay đã nhỏ đi phân nửa; người ta đào mương rộng ra, làm đường lớn hơn nên bãi cỏ ấy đã hẹp lại.
An và Hạ như muốn bật khóc vì xúc động. Bao năm xa quê giờ cả hai mới đủ dũng khí để trở về.
Đôi chân cất bước trên con đường thân thương, hai cô đi thật nhanh về nhà. Hai người cùng đi một đường, nhà họ ở ngay gần nhau, cách ba ngôi nhà.
Đến cửa nhà Hạ, hai người tạm biệt nhau, một người vào trong, một người đi tiếp.
Gần lại, thấy cái bóng hình người phụ nữ đứng tuổi đang khom lưng, mải miết cắt tỉa khóm hoa trước nhà, đôi mắt An nhòa lệ, cô chạy vội đến, muốn ôm chầm lấy người đó là không thể. Đó là mẹ cô… nhưng cô chưa thể gọi một tiếng \”mẹ ơi\” như khi còn thơ bé. Nhìn đôi tay mẹ, vẫn nhanh nhẹn như xưa nhưng giờ đã đầy những vết nhăn, gân xanh cũng nổi lên rất rõ. Lòng cô không khỏi đau xót.
– Mày về đây làm gì? – Tiếng nói vừa thân quen, vừa xa lạ vọng lại từ phía sau An.
Cả cô và mẹ đều giật mình ngoảnh lại. Giọng nói nghiêm nghị, dữ dằn kia là của bố cô. Ông đang nhìn cô với ánh mắt tức giận. Chẳng hiểu vì lẽ nào, ông mới nhìn bóng lưng đã nhận ra đứa con gái của mình. Cũng đúng thôi, dù gì cũng là ruột thịt, máu mủ của mình mà.
Nhìn ba này, mái tóc đã bạc trắng cả rồi. Những vết chân chim cũng hằn sâu nơi khóe mắt. An lại thấy thương ba biết bao, tự trách mình bất hiếu. Cô lại quay lại nhìn mẹ. Bà đang đứng hình, không thể nói lời nào. Đôi môi đang bặm chặt dần mở ra, cô cất tiếng gọi trong một cái cảm xúc gì đó rất khó tả:
– Bố mẹ…
– Cô về đây làm gì? Sao cô không đi luôn đi! – Mẹ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ nói lớn nhưng lại trong vô thức.
– Mẹ… Con…
– Mày im ngay! Mày không phải con của cái nhà này! Ở đây không chứa một đứa dám trái luật gia! – Ba cắt ngang lời cô, bước nhanh tới phía mẹ, chỉ thẳng tay vào cô mà buông những lời làm cô đau đớn tột cùng.
– Bố, con xin lỗi. Con muốn đi theo con đường của mình nhưng thời gian ở bên ngoài ở con vẫn luôn rất nhớ bố mẹ. Con đã cố làm thật tốt để chứng minh khả năng của bản thân với tất cả mọi người… – An không kiềm chế được những dòng nước mắt mà nức nở, giọng lạc đi, đôi chân gần khuỵu xuống trước mặt ba mẹ.
Cũng là bậc phụ mẫu, mẹ cô dù giận cỡ nào vẫn không khỏi xót xa khi nhìn đứa con của mình như vậy. Bà cũng khóc.
Ba cô thấy cảnh tượng ấy vẫn không biểu lộ một chút xao lòng nào. Nhưng thấy vợ mình như vậy, ông xoay người, bỏ vào nhà, lạnh lùng buông lại một câu:
– Vào nhà, coi như cô là khách qua đường, ghé vào trọ nhà tôi, tôi sẽ không tính tiền thiếu một cái gì đâu.
Mẹ cô cũng vội theo ông. An vui mừng xách đồ chạy vào nhà. Mẹ cho cô vào phòng cho khách chứ không phải của người trong nhà. Lúc ấy, cô có phần hụt hẫng… nhưng không sao, cô sẽ cố dành lại căn phòng ấy, dành lại tình yêu và sự quan tâm của ba mẹ dành cho mình. Nhất định phải làm được.
Cùng lúc đó, Hạ đã khóc rất nhiều, vừa bước chân vào đã bị đuổi ra. Cô ngồi ở cổng suốt hai giờ đồng hồ. Lúc đó, An tới, chứng kiến tất cả, vui và cũng buồn. Vui vì chuyện của mình, và buồn vì thương cho Hạ. Hai người đã cùng nhau khóc, cùng xin ba mẹ. Nước mắt lăn dài trên gò má. Mặn chát…
Đến mãi lâu sau, mẹ cô mới động lòng, cho cô vào nhà nhưng cũng làm cách tương tự như mẹ An. Lúc ấy, phải biết Hạ đã hạnh phúc thế nào, An cũng vậy. Trong tâm trí, cả hai đều chung một suy nghĩ, cùng chung một mục đích: hàn gắn tình cảm với ba mẹ.
Những ngày tiếp theo, ngày nào cũng có cảnh hai cô gái quấn quít bên ba mẹ… dù có bị xua đuổi nhường nào. Ai biết được, sau cái sự khó chịu kia, những người cha, người mẹ đã dần chấp nhận, đồng ý cho con mình theo đuổi ước mơ? Ai biết được, tình cảm họ dành cho con cái lớn thế nào?
Dù có cách xa bao lâu, có nói \”từ mặt\” bao lần thì gia đình vẫn mãi là gia đình, vẫn mãi trong trái tim mỗi người. Đừng nghĩ giận có thể làm chia lìa tình cảm ấy… vì… một phút giây nào đấy, khi bạn ngẫm nghĩ, khi ở gần họ một chút thôi, xích mích cũng đã biến mất tự khi nào. Đó chính là sức mạnh của sự gắn kết trong một gia đình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!