Thanh Xuân, Ước Mơ Và Tình Bạn - #8: Trạm Đầu Tiên - Tiến Lên Cùng Nhiệt Huyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thanh Xuân, Ước Mơ Và Tình Bạn


#8: Trạm Đầu Tiên - Tiến Lên Cùng Nhiệt Huyết


– Tạm biệt mẹ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe – Hạ tươi cười dặn dò. Đầu bên kia, giọng mẹ cô hững hờ:
– Tôi biết rồi, không cần cô nhắc.
Xong, bà ngắt máy. Tiếng \”tút\” ngân dài vốn tưởng vẫn lạnh lùng như lúc trước – những tháng ngày của sáu năm qua, nhưng Hạ lại cảm nhận được cái hơi ấm của người mẹ đang ở nơi quê nhà. Cô chợt vui thật nhiều, vì biết rằng mẹ… chỉ giận dỗi khi cô buông lời chào.
Suốt ba ngày nghỉ phép về quê, Hạ nhận ra bao điều mình không hề biết. Cô đã trào lệ khi vô tình thấy mẹ xem ảnh con gái. Những bức ảnh ấy đã cũ và phai đi vài phần vì nước mắt mẹ rơi. Nhìn con người đáng kính ấy, cô thấy một nỗi nhớ thương da diết, thấy những lời trách móc sao không về với mẹ sớm hơn, thấy sự hối hận khi để cô ngồi dưới nắng hạ, thấy niềm hạnh phúc tột cùng khi cô trở về nơi mái ấm. Bấy lâu nay… mẹ vẫn luôn nhớ tới cô. Cô cũng không thể ngừng nấc lên khi ba nâng niu chiếc cốc nhỏ mà cô tặng từ cái hồi đi làng gốm Bát Tràng. Khi ấy cô mới năm tuổi, cách đây đến ngót hai mưới năm. Nhưng không ngờ ba vẫn giữ nó đến tận bây giờ. Lén xem ngăn kéo tủ, Hạ lại thấy bao nhiêu bài báo về cô và cả bọc tiền dành dụm của ba mẹ để cho cô. Số tiền đó không nhỏ, nó vừa với khoản tiền học phí của cô trong những năm ở đại học. Ba mẹ thực muốn gửi nó cho con gái nhưng lại không thể phá vỡ gia quy. Những tờ báo kia chứa bao nhiêu nỗi xót đau. Thì ra, sau bao nhiêu sự ghẻ lạnh, ba mẹ lại yêu thương cô nhiều đến vậy. Thì ra là cô sai… sai vì luôn nghĩ đấng sinh thành hẹp hòi đến thế.
Càng nghĩ về những điều ấy, Hạ càng ân hận. Trong suy nghĩ của cô giờ là quyết tâm chinh phục đỉnh cao của sự nghiệp. Làm sai thì trước tiên phải xin lỗi. Mà lỗi của cô đâu có nhỏ, phải sửa, phải tạ lỗi bằng cách thành công. Có thế, mọi người mới biết được khả năng của cô ở mức nào. Có thế, ba mẹ cô mới không phải bận lòng nữa. Cô biết, phía sau mình không chỉ có An, có Khánh, mà còn cả ba mẹ – những người luôn âm thầm, lặng lẽ dõi theo cô.
Những gì Hạ nghĩ cũng là những gì An nghĩ. Cái nghề này là đam mê của cô. Dù chỉ đứng phía sau màn ảnh thôi nhưng cô cũng phải khẳng định chính mình. Một ngày nào đó, cô sẽ làm ra một bộ phim khiến bao người đợi mong từng tập. Lúc ấy, ba mẹ sẽ thật hãnh diện biết bao. Họ sẽ được ngẩng cao đầu và nói: \”Tất cả đang ngóng chờ một tác phẩm của con gái tôi.\”.
———-
Trên vỉa hè vắng lặng, Thanh An và Nhật Hạ nắm tay nhau qua bao con phố. Đèn đường hiu hắt rọi bóng hai cô gái đang chậm rãi từng bước chân. Hôm nay, tự nhiên cả hai muốn dạo bộ. Đã khuya nên một diễn viễn như Hạ ra ngoài cũng không bị chú ý nhiều.
Nhìn về phía trước, đôi mắt An tựa vô hồn, sâu thẳm chất chứa một nỗi buồn man mác. Đi bên cô suốt cả một đoạn đường dài, Hạ tất nhiên nhìn được thấu nỗi buồn ấy. Im lặng dường như đã quá đủ với một đôi bạn thường hay vui vẻ, Hạ lên tiếng:
– Mai chúng ta đi chơi đi, tớ trống lịch. Lâu lắm mới được một hôm.
An bị tiếng Hạ lôi ra khỏi dòng cảm xúc đang cuộn trào. Cô chỉ cười và lắc đầu:
– Thôi, cậu tranh thủ ngày mai đi chơi với Khánh đi. Anh ấy mới về nước, nhớ cậu lắm đấy.
Hạ biết An đang chọc mình, hai má đỏ lên vì ngại ngùng
– Cậu thật là… Nhưng mà lâu rồi chưa được đi chơi với nhau, mai đi nhé!
– Ngày nào bọn mình chẳng gặp nhau. Còn Khánh sang Nhật cả tuần rồi, cậu phải dành chút thời gian cho người yêu đi chứ.
– Nhưng…
– Thôi thôi nào, nghe tớ đi. Về nhà nhé, tớ buồn ngủ rồi…
An vươn vai, ngáp một hơi. Cô đang muốn khép mình lại. Cô muốn được nghỉ ngơi một thời gian để vơi nỗi buồn. Nỗi buồn ấy, lẽ ra có thể sẻ chia với người bạn thân thiết… nhưng giờ Hạ đang hạnh phúc với Khánh, cô không lỡ để cô bạn ấy phải lo lắng, bận lòng nhiều vì cô. Nỗi lòng này… có thể chỉ để trong lòng được thôi…
– An…
Cô dừng lại, đôi mắt long lanh cố làm ra bình thường, ngoảnh lại nhìn Hạ
– Sao vậy? Mau về thôi.
– Cậu… có chuyện gì sao? – Sao nhìn cô, Hạ đau quá
– …Cái gì cơ? Đâu có đâu… – Cô cười gượng gạo, giấu đi buồn sâu trong tim
Những gì cô nói không đủ để che mắt Hạ. Hạ hiểu tất cả… hiểu mọi thứ liên quan đến cô, hiểu lòng cô nghĩ gì.
– Cậu… thích Nam phải không?
Câu nói của Hạ như một đòn đánh thẳng vào tim, như một dòng điện làm tê liệt An. Cô đứng người, đầu cứ lắc qua lắc lại một cách chậm rãi mà không lên lời. Những thứ mà cô muốn đem chôn vùi giờ bỗng ồ ạt quay về. Cô nghĩ về nó suốt từ khi trong nhà nhưng chỉ là một chút. Còn giờ nó dâng trào tựa cơn sóng dữ dội ngoài khơi đổ đến. Vỏ bọc mạnh mẽ chẳng giữ được bao lâu…
Một giọt…
Hai giọt…
Giọt lệ tuôn tràn mỗi lúc một nhiều…
An ngã khuỵu xuống nền đất. Bóng tối bao quanh cơ thể đang run lên của cô. Cô không kìm hãm cảm xúc thêm một phút giây nào nữa rồi.
Hạ ngồi xuống, khẽ ôm An vào lòng, rất giống với trước kia. Mắt cô cũng hoe đỏ, cô thương An, thương cho mối tình ấy, càng đau hơn khi đó là một mối tình đầu của người con gái. Vuốt nhẹ mái tóc người cạnh bên, Hạ nói khẽ:
– Đừng buồn… Rồi một ngày cậu cũng sẽ gặp một người con trai khác để có thể yêu thôi.
– Tớ… tớ phải làm… thế nào… đây? Tớ không ngờ… mình lại yêu… anh ấy…
– Lâu rồi tớ cũng chưa gặp Nam… Nhưng tớ vô tình biết được chuyện của cậu… \”Cậu muốn khóc, cứ khóc đi… xong rồi lại mỉm cười và bước tiếp nhé…\”. Cậu từng nói với tớ như vậy mà phải không?
Cũng như Hạ khi trước, An giờ cũng im lặng và khóc. Giữa đường khuya hiu vắng, hai cô gái trẻ tựa vào nhau, cùng giúp nhau vượt qua những khổ đau, gian khó. Họ đã bên nhau suốt bao năm qua, bước qua thử thách chinh phục phục ước mơ, bên nhau trong lúc bị xã hội kì thị, gia đình xa lánh. Và giờ… khi một người vấp phải cái nghiệt ngã của tình yêu, người còn lại sẵn sàng chở che, yêu thương để nỗi đau kia phai nhạt… từng chút một…
————-
Cả trường quay ồn ào, đầy những người, toàn là những thành viên của làng giải trí. Hôm nay là ngày trao giải cho những gương mặt xuất sắc, có công trong nghiệp diễn. Đây là giải lớn nhất trong năm của showbiz Việt. Nhật Hạ và Diễm Phương cũng có mặt trong buổi lễ này.
Nhìn lại một năm, có biết bao nhiêu bộ phim đình đám ra đời cùng với tên tuổi của rất nhiều các nghệ sĩ và những con người trong một đoàn phim. Và hôm nay, họ sẽ được vinh danh, nhận thành quả của những gì mình đã đạt được. Ai cũng mong tên mình được xướng lên trong buổi tối này. Những nụ cười, những ánh mắt mang niềm vui tràn ngập trong cả khán phòng rộng lớn.
Đúng giờ, người dẫn chương trình ra, bắt đầu giới thiệu. Những lời êm tai nhẹ nhàng lướt qua với vài tiết mục múa hát làm mọi thứ bay bổng, lắng nghe từng câu chữ.
Cuối cùng… cũng đã đến lúc công bố danh sách thành tích điện ảnh năm qua. Mỗi một cái tên vang lên là tiếng vỗ tay lại đồng loạt phát ra giòn giã như lời chúc mừng.
\”Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất\”
\”Nam diễn viên chính xuất sắc nhất\”
\”Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất\”
Hồi hộp, mong đợi, vui mừng hoặc vui vẻ mừng thay.
– Sau đây là giải \”Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất\”, thuộc về…
MC lấp lửng, tất cả im lặng, chờ đợi. Hạ và Diễm Phương ngồi gần nhau. Cả hai đều chăm chú lắng nghe. Mới vào nghề chẳng bao lâu, Hạ cũng chẳng mơ mộng gì nhiều nhưng tim vẫn đập thình thịch. Trái lại với cô, cái tham vọng lớn trong Diễm Phương làm dậy lên ước muốn cao xa kia. Dù gì cô ta cũng đã tham gia hai bộ phim \”hot\” trong vòng hơn một năm, trong đó có cả \”Thanh xuân\”.
Và cái tên người diễn viên làm người khác tò mò cuối cùng cũng được dứt khoát:
– Nữ diễn viên TRẦN DIỄM PHƯƠNG!
Những tràng pháo tay lại rộn lên ồn ã. Ai cũng ngưỡng mộ Diễm Phương. Cô ta từ địa vị đến tài năng đều khiến ai cũng phải ghen tị, nay lại được giải lớn đến vậy. \”Tuổi trẻ tài cao\” – Tất cả đều công nhận điều này.
Bước trên thảm đỏ, từng bước đều rất quyền quý, Phương kiêu hãnh đứng trước bao người, trước hàng ngàn người đang theo dõi qua vô tuyến. Nở nụ cười tự tin, cô ta nói những lời dễ nghe, từng câu chữ đều được ngợi khen. Thật quá giả tạo so với lúc nói chuyện với Hạ! Nhìn xuống \”người bạn\” đang ngước lên dưới khán đâì, cô ta cười thầm. Đến khi về vị trí, Diễm Phương lại nói những lời thực sự khác hẳn với khi nãy. Cô ta thì thầm những lời khinh thường vào tai Hạ. Cô chỉ im lặng mà không nói.
– Tiếp theo là giải dành cho \”Diễn viên được yêu thích nhất\” dành cho… diễn viên CHU NHẬT HẠ!
Hạ đang cố không quan tâm đến Diễm Phương thì bỗng nghe thấy ba chữ thật thân quen. Nó… có phải là tên cô không? Cô có nhầm không? Cô… là diễn viên được yêu thích nhất? Thật sao?
Cả Hạ và Diễm Phương đều cứng người. Không thể ngờ…
– Mời diễn viên Nhật Hạ lên nhận giải thưởng. – MC nhắc lại lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Lúc này, Hạ mới tin vào những gì mình nghe thấy. Cô vội đứng dậy, bước lên cao với bộ váy trắng bó sát lấy cơ thể mảnh mai, ánh đèn rực rõ theo cô lên đến cả sân khấu. Cũng như bao nghệ sĩ khác, cô cũng nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ mọi ngời. Cảm xúc… thật khó để diễn tả bằng một từ.
\”Hạ rất hạnh phúc khi may mắn nhận được giải thưởng này, được gọi tên trong buổi lễ ngày hôm nay. Thực sự mình không biết phải nói gì nữa. Cảm ơn các bạn khán giả vì đã yêu quý mình…\”
Lúc ấy, có người những đang lắng nghe từng lời cô nói, lắng nghe âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng, đầy nghẹn ngào, xúc động ấy. Những người ấy là những người cô yêu thương nhất, là ba mẹ, là An, là Khánh, là bao nhiêu con người nữa. Tất cả đều nở nụ cười hạnh phúc. Hạ… cuối cùng cũng đã đến với ước mơ, đặt chân tới một thành công.
Buổi lễ lại tiếp tục với các những sự bất ngờ liên tiếp… Những cảm xúc đan xen…
\”Phim tài liệu xuất sắc nhất\”
\”Phim ngắn hay nhất\”
\”Chương trình truyền hình được yêu thích nhất\”
– Cuối cùng là giải \”Phim truyện xuất sắc và ý nghĩa nhất\”…
Tất cả những bộ phim nổi bật nhất liên tục hiện ra trong đầu những vị khách mời, và Diễm Phương nữa. \”Thanh xuân\” cũng là một trong số đó.
– …được dành cho \”BỐN MÙA\” của hãng phim truyền hình Haya và đạo diễn Hoàng Nam!
Sự bất ngờ là điều dễ thấy nhất trong lúc này. Mọi thứ như vỡ òa với cả đoàn diễn viên tham gia trong đó. Đó chính là bộ phim mà Nam làm đạo diễn và Hạ là nữ nhân vật chính, là bộ phim đầu tiên cô đóng sau scandal dạo trước. Nó nói về một đôi bạn thân khác giới, hai người thầm yêu nhau nhưng không dám thổ lộ, họ sợ sẽ mất đi tình bạn này; sau khi tốt nghiệp cấp ba, chàng trai đi du học, cô gái thi đậu vào một trường đại học; những cảm giác nhớ nhung, mùi vị yêu xa, những lần giận hờn, chia ly làm họ nhận ra giá trị của nhau, đến với nhau dù có bao thử thách, rồi lại về bên, tan lại lợp. Nó… tuyệt vời thế sao? Hơn cả những bộ phim đình đám khác? Thật không thể ngờ… Cảm xúc lúc này, một cảm giác chung của bao người… khó nói làm sao…
Cả nhóm hơn chục người, gồm cả Hạ hãnh diện bước lên sân khấu lớn. Nhận chiếc \”cúp\” trong tay, niềm vui ngập tràn trong lòng họ. Họ cùng ăn mừng \”chiến thắng\” bằng những cái đập tay, những nụ cười. Nam đại diện phát biểu mà không thôi cười được:
– Chúng tôi chưa từng nghĩ \”Bốn mùa\” lại vinh dự được nêu lên ngày hôm nay. Nhưng thật may khi đó là sự thật. Tôi muốn cảm ơn các bạn diễn viên, quay phim, những thành viên của đoàn phim đã dốc hết sức mình và nhiệt huyết cho bộ phim này. Cảm ơn các bạn khán giả đã theo dõi phim. Cảm ơn tất cả mọi người… và một người nữa – người có vai trò chủ chốt trong việc tạo ra \”Bốn mùa\”…
Nghe Nam nói, ai cũng thắc mắc người mà anh nói là ai. Hơn nữa, chẳng phải anh vừa là đạo diễn, vừa là biên kịch sao?
– …Cảm ơn bạn vì đã mang bộ phim này đến cho chúng tôi, cảm ơn những kịch bản tuyệt vời của bạn. Tôi xin lỗi vì đã nói ra chuyện này… nhưng tôi không muốn nhận một thứ không thuộc về mình. Tôi chỉ là đạo diễn, còn biên kịch lại chính là… cô Phùng Thanh An – biên kịch của \”Thương\” – một bộ phim cũng đang được công chiếu. Chắc mọi người cũng biết bộ phim này.
Những lời của anh làm ai cũng yên lặng. Không ai có thể ngờ điều này lại là thật, đặc biệt là Nhật Hạ. Mọi chuyện… cứ như một giấc mơ vô thực vậy. Hóa ra, An đã \”đánh cược\” với Haya để Hạ có thể chứng minh bản thân mình. Cô đã cố gắng đến vậy sao? Đó là điều mà trước đây cô phải suy nghĩ sao? Hi sinh vì bạn là đây ư? Tình bạn… thật đẹp.
Chương trình kết thúc, tất cả ra về. Đoàn phim của Hạ đến một nhầ hàng mới mở của Khánh ở gần đó , mời An đến. Hạ vội tìm một góc, gọi cho An. Nhưng… không ai bắt máy… Vì sao? An liệu có đến không? Có chứ! Cô tin vậy…
– Thì ra là nhỏ bạn của cô viết cái kịch bản đó sao?
Giọng nói cất lên từ phía sau khiến Hạ giật mình. Là Diễm Phương. Cô ta cũng đến đây, chắc lại sắp nói mấy lời không hay rồi.
– Đúng vậy. – Hạ nhìn thẳng vào cô ta, lòng vẫn có chút lo ngại nhưng cô quyết không bị bắt nạt như trước đây. Từng ấy đã là quá đủ với một con người.
– Hừ… Lần này là do cô may mắn mới dành được mấy giải này. Chắc chắn sẽ không có lần sau!
– Không cần cậu nói, tôi cũng biết mình may mắn. Như vậy còn hơn. – Hạ bỏ ra ngoài, không để cô ta kịp nói lời nào.
Ngồi xuống một chiếc ghế, lòng Hạ như lửa đốt, cũng có phần vui mừng, phần lại day dứt. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Điện thoại sáng lên, có tin nhắn cô nhanh chóng xem, nhưng rồi cũng không hoàn toàn như ý muốn
\”Đừng nghĩ nhiều, An sẽ tới thôi.\”
Khánh nhắn tin động viên cô, anh đang ở Sài Gòn, cách xa nơi đây. Thế nhưng lúc này cô cũng không có tâm trạng mà nghĩ xem nên vui hay buồn, chỉ gửi đi ba chữ \”Em biết rồi\”
Cánh cửa mở ra, con người mà mọi người chờ đợi nãy giờ cuối cùng đã đến. An bước vào, Hạ nhào tới mà ôm chầm lấy cô, khóc nấc lên. Nam tiến lại, xin lỗi cô nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn. Cô chỉ nhìn anh với tư cách một người bạn, cất tình cảm thật kĩ. Mọi người trong đoàn phim vây quanh, cảm ơn cô. An cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất. Cô thực sự không thích cảm giác này.
– Chào mọi người… – Một cô gái xinh đẹp bỗng tới chào hỏi. Là cô gái lần trước đi cùng Nam. Thấy cô, anh vội đứng dậy:
– Em tới rồi à? Tới đây nào. – Anh ôm lấy cô, mặt hơi đỏ lên – Giới thiệu với mọi người, đây là Ngọc- bạn gái của tôi…
Anh vừa dứt lời, tất cả ồ lên, trêu chọc:
– Trời ơi, là thật sao? Đạo diễn nhà ta có người yêu rồi kìa.
Ngọc cười e thẹn, chào lại lần nữa rồi chúc mừng cả nhóm. Ai cũng yêu quý cô ấy vì sự dịu dàng, đáng yêu. Họ thân nhau rất nhanh chóng.
Còn An, từ khi cô ấy đến, cô chỉ lặng lẽ ngồi, tự tìm một chỗ kín để ngồi. Từng giọt nước mắt khẽ rơi. Tại sao cô đã cố quên rồi mà vẫn không được? Ông trời sao lại dày vò cô mãi thế? Cô đã làm gì sai? Dòng lệ không mặn mà đắng, nhưng cũng không bằng nỗi đau của lòng cô. Đau lắm, đau đớn lắm! Hạ lại gần, nhẹ ôm lấy An mà an ủi. Mọi thứ diễn ra âm thầm.
Đến khi An nín khóc, cố nở nụ cười trấn an bản thân, để Hạ yên tâm thì điện thoại Hạ rung lên. Là… Diễm Phương? Có nhầm hay không? Cô ta gọi cho cô làm gì cơ chứ? Lại có chuyện gì sao?
Hai người nhìn nhau vài giây vì khó hiểu, Hạ lưỡng lự rồi cũng nhấn vào nút trả lời…
\”Có chuyện gì sao?\”
\”Tất nhiên!\”
\”Cậu nói nhanh đi.\”
\”Tôi muốn tuyên chiến: từ ngày hôm nay, tôi và cô chính thức trở thành đối thủ, sẽ luôn đối đầu nhau!\”
\”Chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?\”
\”Trước đây chỉ là giỡn đùa. Còn bây giờ chúng ta là kẻ thù!\”
\”…Dùng từ hơi quá một chút đấy… Được thôi! Chúng ta cùng chạy đua!\”
\”Tôi sẽ là người thắng cuộc!\”
\”Kết quả khó lường lắm\”
Hạ và An nhìn nhau. Hôm nay, cả hai đã phần nào đạt được ước muốn của mình. Ở trạm dừng chân, An đã khóc, Hạ đã ở bên. Và trước kia cũng vậy, luôn là như thế. Họ luôn bên nhau dù có trong hoàn cảnh nào. Tình bạn của họ thật đẹp, thật cao cả và thiêng liêng. Người ta nói: \”Tình bạn kéo dài bảy năm sẽ kéo dài mãi mãi\”. Tình bạn của họ đã vượt qua cột mốc \”bảy năm\” ấy. Tương lai, họ có thể sẽ gặp thêm nhiều giông bão, thêm nhiều khổ đau, thử thách nữa, nhưng… chỉ cần bên nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Và họ sẽ luôn gắn bó như 18 năm tuổi tơ, tuổi học trò, 4 năm đại học, cùng với hơn hai năm qua bên ngoài xã hội. Tình bạn ấy là trường tồn, là vĩnh cửu…
Thanh xuân ấy, hai cô gái mang tên Chu Nhật Hạ và Phùng Thanh An luôn có nhau. Tình bạn và con đường thực hiện ước mơ của họ làm tôi nhớ đến một câu nói rất hay tôi từng đọc ở đâu đó: \”Hành trình của cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi bạn nghe thấy tiếng bước chân của một người bạn bên cạnh mình.\”

[Thanh xuân ấy, chúng ta đã có nhau, cùng nhau qua bao thử thách. Ước mơ ấy, tớ không hoàn toàn tự nắm lấy, cậu đã ở phía sau, giúp tớ đạt được nó…]
—Hết—
@@@@@@@
Đây là 1 bộ truyện mình đã từng đem tham dự một cuộc thi viết. nói là thi nhưng thực ra chỉ là tích lũy kiến thức và để được \”va chạm\” thôi. Mình muốn đăng lại để lưu giữ kỉ niệm ấy. Đọc lại, mình thấy truyện có vẻ không hay, còn sơ sài nhưng mình sẽ cố gắng viết hay hơn vào những lần sau, những bộ truyện khác. Cảm ơn vì đã theo dõi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN